Triệu Nhan lo lắng Nhan Ngọc Như không có nói rõ sự việc, ngoài ra hẳn còn có một chuyện muốn thương lượng với đối phương, cho nên cuối cùng cũng đã ở lại, sau đó lại trở về bên ngoài phòng học năm thứ nhất, kết quả là nghe thấy bên trong là một sự im lặng, sau đó lại vang lên giọng nói của Nhan Ngọc Như: - Các trò có mấy người biết được vì sao ta lại giữ các trò ở đây không?
Triệu Nhan bên ngoài nghe thấy lời này của Nhan Ngọc Như ban đầu hơi sửng sốt, sau đó cũng không kìm nổi tiếng cười. Kiếp trước bất luận hắn là học sinh bị giữ lại hay là thầy giáo giữ học sinh lại, hình như đều dùng câu nói này để mở đầu. Xem ra mặc dù thời đại khác nhau, nhưng thủ đoạn thầy giáo đối phó với học sinh cũng không có nhiều cách lắm.
Học sinh bên trong đều không nói lời nào, có lẽ là lắc đầu. Sau đó chỉ nghe thấy Nhan Ngọc Như lại lên tiếng lần nữa: - Có lẽ ngay cả bản thân các trò cũng đều không có phát hiện ra, phòng học năm thứ nhất của chúng ta hình như là có mùi lạ. Mùi này kỳ thực chính là từ trên người các trò tỏa ra.
- Lão sư. Lúc này học sinh bên trong cuối cùng cũng đã có phản ứng rồi. Trong đó có một học sinh lên tiếng, trong giọng nói cũng chứa đầy vẻ e thẹn, dù sao thân là một chàng trai, bị cô giáo là người đẹp như vậy nói mình bẩn, trong lòng chắc chắn cũng cảm thấy khó chịu rồi
- Được rồi, kỳ thực các trò cũng không phải xấu hổ, nói ra chuyện này ta cũng có lỗi, là thầy dạy của các trò, sớm đã phát hiện ra vấn đề trên người các trò, nhưng lại không có dũng khí nói cho các trò biết. Nhưng hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, nếu vẫn không nói tới vấn đề vệ sinh, rất có thể sẽ bị nhiễm bệnh. Sau khi các trò trở về nhất định phải thường xuyên tắm rửa, nhớ chưa? Cuối cùng Nhan Ngọc Như cũng lên tiếng dặn dò.
- Biết rồi, cảm ơn lão sư! Học sinh lúc này cũng đều có động tĩnh rồi, dường như là đồng thời lên tiếng, trong giọng nói cũng có chút ngượng ngùng.
Ừ, rất tốt, các trò có thể nghe lời như vậy, ta cũng thấy rất vui, nghỉ hè, đồng thời với việc vui chơi cũng đừng quên bài tập! Nhan Ngọc Như lúc này cũng rất vui mừng dặn dò lại lăn nữa. Những học sinh đó nghe. tới đây cũng đều lên tiếng đồng ý, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, Triệu Nhan bên ngoài cũng nghe tới đây không khỏi cười khổ một tiếng. Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng hẳn vẫn đưa tay ra mở cửa bước vào. Hắn muốn dặn dò những học sinh đang chuẩn bị ra về đó thêm lăn nữa: - Chịu khó tắm rửa là một thói quen tốt. Tuy nhiên, các ngươi cũng không được ra sông tầm. Nước sông dù không phải là quá sâu, nhưng ta nghe nói hàng năm cũng đã có mấy đứa trẻ chết đuối rồi. Ngoài ra, sau khi các ngươi về cũng phải thông báo với các học sinh khác trong thôn trang, nếu ai dám đi tâm sông, ta mà biết được, sau khi vào học sẽ xử lý các ngươi, nhớ chưa?
Sự đe dọa của Triệu Nhan rất có uy lực. Dù sao trong trường học, hẳn vẫn luôn đóng vai là nhân vật nghiêm khắc. Vì vậy, những học sinh đó lúc này cũng bị sợ tới mức hồn siêu phách lạc, liền đứng thẳng người lên đáp lại: - Nhớ rồi, sau này các trò tuyệt đối không dám ra ngoài sông tắm nữa!
- Ừ, nhớ là tốt rồi, mau về nhà đi, có lẽ phụ mẫu các trò đang nóng lòng rồi.
Triệu Nhan lúc này lại khẽ giọng nói. Kết quả là hắn vừa dứt lời, mấy học sinh này liền chạy như bay ra khỏi trường học.
- Xin lỗi Triệu lão sư, đều là ta suy nghĩ chưa có chu toàn, suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn rồi!
- Ha ha, không sao, ai cũng không phải trời sinh đã hiểu được cách làm thầy thế nào mà. Chuyện này đều cần phải học dần, hơn nữa không phải là ta khen nàng, đối với những người thầy mới, biểu hiện của nàng đã rất tốt rồi.
Triệu Nhan không những không tức giận, mà ngược lại còn mỉm cười an ủi. Hơn nữa, hẳn nói cũng rất thực tình, không ai sinh ra đã làm thầy rồi.
Nghe được lời động viên, an ủi của Triệu Nhan, khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Ngọc Như cũng nở nụ cười chân thành, liền hành lễ với Triệu Nhan nói:- Đa tạ Quận Vương, sau này tiểu nữ tử nhất định sẽ cố gắng hơn, nhanh chóng trở thành một người thầy đủ tư cách!
- Ha ha, sau này nàng nhất định sẽ là một người thầy ưu tú! Triệu Nhan nghe tới đây cũng bật cười lớn nói. Đối với người con gái Nhan Ngọc Như này, hắn cũng càng ngày càng quý mến. Khi đối phương vừa mới trở thành lão sư, quản lý học sinh năm thứ nhất còn cần hắn phải chú ý. Nhưng chỉ một tháng sau, Nhan Ngọc Như đã tự bước lên làm quản lý năm thứ nhất rồi. Điều này cũng khiến cho gánh nặng của Triệu Nhan đã giảm đi rất nhiều, tin chắc chỉ sau một hai năm nữa, nàng thậm chí còn có thể tự quản lý được một trường học.
- Triệu lão sư, nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước nhét Đúng lúc này, Nhan Ngọc Như bỗng có chút e thẹn lên tiếng. Dù sao bây giờ trong trường học cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, nàng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Ồ, chờ chút, ta còn có chuyện muốn bàn bạc với nàng! Triệu Nhan lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, lên tiếng nói.
- Chuyện gì thế? Nhan Ngọc Như có chút kinh ngạc hỏi.
- Chuyện là thế này, bởi vì ta dạy học ở quy mô nhỏ, khiến cho không ít người trong kinh thành muốn đưa con tới trường chúng ta học. Tuy nhiên, lão sư của trường chúng ta quá ít, cho nên tới khi đó ta sẽ cố gắng từ chối, nhưng vẫn có một số người không thể từ chối được. Cho nên, chờ tới nửa năm sau, trường học chúng ta có lẽ còn phải mở thêm một lớp nữa. Tới khi đó có lẽ còn cần phải tăng thêm hai lão sư nữa. Triệu Nhan mỉm cười nói. Cùng với Đức Ninh Công chúa lần trước tới tìm mình, tiếp theo lại còn có không ít người đều muốn đưa con tới, cho nên nửa năm sau chắc chân sẽ phải mở thêm một lớp mới nữa.
- Ha ha, Quận Vương bây giờ có lẽ danh tiếng đại chấn rồi. Những người đó muốn đưa con tới cửa nhà Quận Vương cũng là chuyện rất bình thường mà. Nhan Ngọc Như nghe tới đây cũng khẽ mim cười nói. Nàng cũng không có bất kỳ ý kiến gì về chuyện này.
- Có danh tiếng hay không thật ra ta cũng không có chú ý tới, chỉ hy vọng có thể truyền bá được kiến thức của mình. Mặc dù những thứ đó có lẽ bây giờ vẫn chưa thể nhìn thấy điều gì, nhưng chỉ qua một mùa hè, chắc chắn sẽ có thể thay đổi cả thế giới này! Khi Triệu Nhan nói tới lời cuối cùng, cũng không khỏi lộ rõ dã tâm bừng bừng.
Hân cũng không có hứng thú gì với hoàng vị, nhưng lại có hứng thú thay đổi tiến trình lịch sử của nhân loại. Thậm chí theo hắn thấy, chuyện thay đổi tiến trình lịch sử này so với hoàng vị còn quan trọng hơn nhiều. Đương nhiên, cũng có người cảm thấy lên ngôi hoàng vị có thể dễ dàng thay đổi lịch sử, chỉ có Triệu Nhan mới hiểu được mình. Hắn biết mình là loại thế nào, dạy học ở phía sau chú ý chút là được. Tuy nhiên, làm Hoàng đế cũng quá nổi danh, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là hẳn lo lắng ngồi lên hoàng vị rồi thân bất do kỷ, cũng không thể giống như bây giờ muốn làm gì thì làm nữa.
Nhan Ngọc Như nghe thấy Triệu Nhan nói ra lời đầy dã tâm "thay đổi thế giới" này lại không khỏi toàn thân chấn động. Bởi vì nàng bỗng nhiên cảm thấy Triệu Nhan và phụ thân mình có chút giống nhau. Hai người đều có một mục tiêu xa vời, chẳng qua là Nhan yêu thương người thân của mình vô bờ bến, làm việc cũng quang minh lỗi lạc, tất cả đều dựa vào khả năng và sự nỗ lực của mình, từng bước để lại dấu ấn nơi mình đã đi qua. Còn phụ thân minh thì lại đi vào tà đạo, để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn. Vẽ phần tình thân, e là trong lòng người cũng đã không còn chút nào nữa rồi.
Cùng với sự kết thúc của cuộc thi cuối kỳ, cũng với tiêu chí chính thức nghỉ hè đã tới, ngoài ra giảng bài ở quy mô nhỏ cũng tạm dừng rồi. Điều này cũng là chuyện đã được tuyên bố. Dù sao thì mấy trăm người ngồi trong đại điện học bài, đơn giản có thể khiến cho người ta choáng váng, vì sức khỏe của mình và người nghe giảng mà nghĩ, dừng học cũng là điều đương nhiên thôi. Tuy nhiên, cho dù như vậy, vẫn có không ít người oán hận Triệu Nhan dừng học quá sớm. Bởi vì bây giờ vừa mới vào đầu mùa hè, còn cách thời điểm nóng nhất trong mùa hè một khoảng thời gian nữa.
Thấy Thù Nhi thông minh như vậy, Triệu Nhan lại thấy rất hứng thú, dần bằng lòng dẫn nó đi theo. Bình thường cũng không cần dạy nó, thấy gì hoặc nó hỏi gì, Triệu Nhan đều giảng giải qua cho nó nghe một lần, đôi khi còn khích lệ nó đi quan sát sự vật xung quanh, ví dụ như kiến ăn côn trùng thế nào, muỗi từ đâu sinh ra.
Buổi trưa hôm đó, Triệu Nhan nằm dưới bóng cây trước cửa thư phòng ngủ gà ngủ gật, Thù Nhi thì ở trong thư phòng lục lọi đồ vật, Triệu Nhan cũng mặc kệ nó. Nhưng khi hắn đang mơ mơ màng mang, bỗng Thù Nhi vô cùng thích thú chạy tới, quơ quơ một món đồ trong tay gọi lớn:
- Cữu cữu cữu cữu, cậu mau nhìn này, đây là cái gì thế?
Lúc này Triệu Nhan lười biếng mở mắt ra nhìn, nhưng khi hẳn nhìn thấy đõ vật mà Thù Nhi cần trong tay, lai bỗng kinh hãi nhảy dưng lên.