Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611 Chương 611: Lời dặn dò của Triệu Thự.

- Nào, hai vị hiền tế bồi vi phụ uống vài chén nào!

Hôm nay Triệu Thự vô cùng vui vẻ, từ lúc bắt đầu đã không ngừng mời rượu Tào Tung và Liễu Không, bản thân ông cũng không ngừng uống, hiện giờ đã ngà ngà say rồi.

Huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc bồi bên cạnh thấy Triệu Thự không ngừng uống rượu, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì trước đó Triệu Thự từng phát bệnh một lần, khoảng thời gian này vẫn luôn nhờ hai vị thần y Trực Lỗ Cổ và Tào Dật áp chế mới không phát bệnh trở lại, chỉ là hiện giờ thời hạn 3 tháng sắp trôi qua, sức khoẻ của Triệu Thự cũng càng lúc càng kém, y nếu cứ uống rượu tiếp thế này, e là sẽ khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.

- Phụ hoàng, sức khoẻ của người không được tốt, không bằng để nhi thần thay người uống chén này đi!

Lúc này Triệu Húc rốt cục không nhịn được nữa, liền đứng dậy nói với Triệu Thự, y quả thật lo lắng là Triệu Thự cứ uống tiếp như vậy thì sẽ phát bệnh trước thời hạn mất.

- Ha ha, đời người có việc vui thì phải vui hết mình, khó có khi cao hứng như hôm nay, Húc nhỉ ngươi tự uống rượu của mình được rồi, sức khoẻ của vi phụ ta tự hiểu rõ.

Triệu Thự lại trực tiếp cự tuyệt ý tốt của nhỉ tử, chỉ là xem bộ dạng nói chuyện của ông, chỉ sợ là đã say rồi.

- Phụ hoàng tửu lượng cao, tự nhiên sẽ không sợ chút rượu này, chỉ là tửu lượng của nhỉ thần kém, đã không chịu nổi nữa, cho nên còn không bằng uống ít rượu chút, mọi người trò chuyện nhiều thêm chút.

Triệu Thự vừa dứt lời, Triệu Nhan liền lập tức đứng dậy khuyên nhủ, hắn biết là Triệu Thự đã say, thế là liền thuận theo lời của ông mà khuyên.

Quả nhiên, Triệu Thự nghe thấy lời của Triệu Nhan thì rất thích, liền cười lớn một tiếng, sau đó mới bỏ ly rượu xuống, bắt đầu kéo 4 đứa con trai và 2 đứa con rể trò chuyện cùng ông, có thể là mượn men rượu, lúc này Triệu Thự đã bỏ đi thân phận hoàng đế, mà lấy thân phận của một người làm cha bắt đầu nói chuyện không ngừng với Triệu Nhan bọn họ, đối với điều này Triệu Nhan bọn họ cũng chỉ đành liên thanh phụ hoạ.

Cuối cùng, Triệu Thự mượn men rượu bắt đầu dặn dò từng người một Triệu Nhan bọn họ, mà bắt đầu từ Triệu Quần, người nhỏ tuổi nhất. Chỉ thấy Triệu Thự kéo Triệu Quần ngồi vào trong lòng mình nói:

- Quần nhi, con và tam ca con giống nhau, không có dã tâm gì, trong đầu chỉ có y thuật, về điểm này vi phụ cũng cảm thấy rất yên tâm, sau này phải nghe lời của các ca ca con, ngoài ra cũng phải nỗ lực học y thuật. Trong nhà có ai mắc bệnh, có người huynh đệ biết y thuật như con ở bên cạnh cũng có thể càng thêm yên tâm.

- Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không khiến người thất vọng!

Triệu Quần nghe đến đây cũng rất vui mừng, bởi vì từ sau khi y học y thuật, rất nhiều người đều nói y đường đường là một quận vương mà không đọc sách thánh hiền, lại đi thích thứ y thuật tầm thường này, quả thật là không đường hoàng, điều này khiến y phải chịu không ít áp lực, lại không nghĩ tới hôm nay lại nhận được sự khẳng định của phụ hoàng Triệu Thự, điều này khiến y cảm thấy sự lựa chọn của mình là không hề sai lầm.

Triệu Thự dặn dò xong Triệu Quần, lúc này mới quay đầu nhìn Triệu Nhan, sau đó nở nụ cười vui vẻ nói:

dường như không có gì có thể làm khó con được, cho nên ta rất yên tâm về con, chỉ là bình thường con quá lười biếng, khó có khi thấy con chủ động làm việc gì đó. Chỉ là nếu vi phụ không còn nữa, con nhất định phải giúp đỡ đại ca của con nhiều hơn!

Lúc Triệu Thự nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nhìn Triệu Nhan lộ ra vài phần thâm ý, Triệu Nhan cũng biết ông đang nghĩ gì trong lòng, liền vội vàng khom người nói:

- Nhi thần biết, ngày sau nếu đại ca có chỗ nào cần đến con, nhi thần nhất định sẽ dốc toàn lực.

Nghe thấy lời cam đoan của Triệu Nhan, Triệu Thự lập tức gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía đứa con thứ hai Triệu Hạo, tuy nhiên với đứa con này, Triệu Thự không nói gì nhiều, chỉ giơ tay vỗ vai y nói:

- Hạo nhỉ, con thích đọc sách, ngày sau ta đặc biệt cho phép con có thể tự do. ra vào Quốc Tử Giám, nơi đó sách khá nhiều, đủ cho con đọc cả đời rồi!

- Đa tạ phụ hoàng!

Triệu Hạo nói với vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong mắt y loé qua vẻ xấu hổ và giận dữ, lại nói tiếp tuy bề ngoài y tỏ ra thích đọc sách, ngày nào cũng đóng cửa không ra ngoài, giống như không hề có dã tâm gì, nhưng kỳ thật lại thầm tranh thủ sự ủng hộ của một vài đại thần trong triều, hy vọng có thể tranh vị cùng Triệu Húc, nhưng đáng tiếc cách làm này của y căn bản không thể qua được ánh mắt của Triệu Thự, cho nên mượn cơ hội ngày hôm nay Triệu Thự mới bảo y đọc sách cả đời, kỳ thật chính là muốn cảnh tỉnh y, chỉ đáng tiếc là Triệu Hạo không hề nghe lọt tai.


- Nhi thần xin ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng! Triệu Húc lập tức cúi đầu mở miệng nói.

Nhìn thấy 4 đứa con trai của mình đều nghe lời đến vậy, Triệu Thự cũng cảm thấy có một cơn men say dâng lên, lại liền kéo Tào Tung và Liễu Không nói mấy câu, cuối cùng càng lúc càng buồn ngủ, ngay cả mắt cũng mở không nổi. Triệu Húc thấy vậy, vội vàng bảo cung nhân đỡ Triệu Thự xuống nghỉ ngơi, còn y thì thay Triệu Thự chiêu đãi Tào Tung và Liễu Không.

- Đại ca, thân thể phụ hoàng không sao chứ, có cần tìm ngự y đến xem một chút không?

Triệu Nhan nhìn Triệu Thự được đỡ xuống, liền có chút lo lắng nói, với sức khoẻ của Triệu Thự mà uống nhiều rượu như vậy, quả thật là khiến người ta không thể yên lòng mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK