Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Giá! Triệu Nhan cưỡi trên con ngựa phi như bay, tuy nhiên dù vậy, hẳn vẫn cảm thấy con ngựa chạy quá chậm, không ngừng dùng hai chân kẹp bụng ngựa để nó chạy nhanh hơn nữa, sở dĩ gấp gáp như vậy Triệu Nhan muốn nhanh chóng đến trường quân đội nhìn thử xem.

Trường quân đội cách biệt viện của Triệu Nhan cũng chỉ mấy dặm, cưỡi ngựa gần như là nháy mắt liền tới, tuy nhiên hôm nay Triệu Nhan lại cảm thấy cái nháy mắt này quá dài, không dễ gì mới thấy cửa lớn của trường quân đội, thậm chí lúc tiếng còi hiệu chỉnh tề truyền đến bên tai, trong lòng  Triệu Nhan không khỏi trở nên kích động.

- Trọng địa của trường quân đội, kẻ đến mau chóng rời đi! Triệu Nhan vừa đến cửa trường học, chỉ thấy hai sĩ tốt trung niên giữ cửa chia thương đến, ngăn ngựa của hẳn lại mở miệng quát, xem bộ dạng đăng đăng sát khí của họ, hẳn là đã từng lăn lộn qua trong chiến trường.

- Bổn vương chính là hiệu đốc của trường quân đội Triệu Nhan, các ngươi còn không tránh ra? Triệu Nhan cũng trầm giọng quát, lúc trước khi hắn rời đi, cổng trường quân đội vẫn chưa có sĩ tốt thủ vệ, hai người này hẳn là Dương Hoài Ngọc bọn họ tìm tới vào sau này, cho nên không nhận ra hắn.

Triệu Nhan tự xưng bổn vương, hơn nữa còn là hiệu đốc của trường quân đội, nếu là thủ vệ bình thường khi nghe sẽ lập tức tránh ra, nhưng hai sĩ tốt trung niên này căn bản vẫn bất động, vẫn lạnh mặt như cũ quát lên: - Trường quân đội có lệnh, tất cả nhân viên trong trường quân đội ra vào đều phải đưa yêu bài tượng trưng cho chức vị ra, nếu ngươi tự xưng là hiệu đốc, vậy mời ngươi đưa yêu bài ra!

- Yêu bài? Yêu bài gì? Triệu Nhan nghe đến đây cũng sững sờ, lúc đầu khi hắn sáng lập nên trường quân đội, căn bản không có đề cập qua yêu bài gì.

Thấy Triệu Nhan ngay cả yêu bài cũng không biết, hai thủ vệ lập tức biến sắc, trường mâu trong tay liền quét ngang qua, xem ra là muốn bắt Triệu Nhan lại. Dù sao thì Triệu Nhan dám tự xưng là hiệu đốc, nhưng lại không có yêu bài, quả thật là rất khả nghi.

Tuy nhiên cũng vào đúng lúc này, bỗng nghe thấy có người ở trong trường quân đội hô lớn: - Chớ vô lễ, mau lui xuống!

Vừa dứt lời, chỉ thấy một văn sĩ trung niên từ trong trường quân đội nhanh bước ra, sau đó hành lễ với Triệu Nhan: - Xin quận vương đừng trách tội, việc chế tạo ra yêu bài này là do tại hạ đề ra, mục đích là để dễ dàng quản lý trường quân đội, chỉ là quận vương vừa trở về, cho nên vẫn chưa kịp đưa yêu bài cho ngài.

Nhìn thấy người văn sĩ trung niên này bước ra, Triệu Nhan cũng sững sờ, bởi vì đối phương chính là Trương Tái mà hẳn quen biết, tuy nhiên ngay sau đó hắn liền nhớ ra, lúc trước Triệu Húc từng nói qua, Trương Tái đã được y điều từ huyện Giao Hà đến nhậm chức ở trường quân đội. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng lập tức cười lên, nói: - Hoá ra là Tử Hậu huynh, không nghĩ đến huynh đến trường quân đội chưa bao lâu, liền khiến trường quân đội lột xác, xem ra lúc đầu ta quả nhiên không nhìn lầm người!

- Ha ha, nhắc tới cũng may nhờ có quận vương đề cử, hiện giờ Trương mỗ ở đây như cá gặp nước, ngày nào cũng tràn trề sức sống. Nếu trường quân đội có thể đạt tới mục tiêu mà quận vương đề ra, vậy Trương mỗ dù có chết cũng không có gì để hổi tiếc. Lúc này Trương Tái cũng cười lớn nói, hiện giờ nhìn y trẻ hơn vài tuổi so với lúc đầu khi Triệu Nhan gặp y ở quận Giao Hà, thậm chí có cảm giác tinh thần sung mãn, khí chất cả người thoạt nhìn cũng có phần không giống trước. 

~ Có Tử Hậu huynh tương trợ, ngày sau trường quân đội sẽ càng trọng yếu hơn so với suy tính của ta, thậm chí trở thành hòn đá tảng quan trọng nhất của Đại Tống chúng ta, hiện giờ phải xem chúng ta có thể khiến hòn đá tảng này thêm vững chắc hay không thôi. Lúc này Triệu Nhan nói với vẻ mặt trịnh trọng, Trương Tái văn võ song toàn, cho dù là trên phương diện quân sự hay chính trị đều có năng lực hơn người, có người như vậy trong trường quân đội, Triệu Nhan cũng càng thêm tự tin.


Đối với lời khích lệ của Triệu Nhan, Trương Tái cũng khiêm tốn vài câu. Vừa định dẫn Triệu Nhan vào trường quân đội, nhưng lúc này lại thấy một trong hai người thủ vệ cầm một cuốn sổ đến nói với Trương Tải: - Trương giáo thừa, dựa vào quy củ, người mà ngươi dẫn vào cũng phải viết vào sổ ghi chép, để tiện cho. việc kiểm tra sau này!

- Ha ha, nên thế, hai người các ngươi tận trung với cương vị công tác, quả nhiên không hổ là người được tổng giáo tiến cử. Trương Tái cười khen ngợi một câu, sau đó căm bút lên viết tên, chức vụ của Triệu Nhan cùng với thời gian vào trường quân đội vào trong cuốn số, cuối cùng lại viết tên của mình ở bên dưới, lúc này mới đem cuốn sổ giao cho thủ vệ. 

Sau khi ghi chép xong, Trương Tái lại cười nói với hai vị thủ vệ:

- Mặt khác người đang ở bên cạnh ta chính là Quảng Dương quận vương điện hạ của Đại Tống, đồng thời cũng là hiệu đốc của trường quân đội chúng ta, chỉ là năm ngoái quận vương đi sứ Liêu Quốc, gần một năm trời mới trở về, nên mới không có yêu bài, hôm. nay bản hiệu thừa sẽ phát bổ sung cho quận vương, ngày sau đừng nhận lầm nữa.

Nghe thấy lời của Trương Tải, hai người thủ vệ lập tức hành lễ với Triệu Nhan: - Quận vương chớ trách, ra vào trường quân đội tự nhiên phải có quy củ, hơn nữa huynh đệ chúng ta trước giờ chỉ nhận yêu bài không nhận người, cho nên sau khi quận vương có yêu bài, lúc ra vào trường quân đội tốt nhất cũng phải mang ở trên người!

Triệu Nhan nghe thấy lời của tên thủ vệ này cũng sững sờ, hẳn không nghĩ tới đối phương chỉ là một thủ vệ nho nhỏ, mà lại có gan nói chuyện như vậy với mình, hơn nữa còn nói với mình đừng quên mang theo yêu bài, tuy rằng không có nói rõ hậu quả nếu mình không mang yêu bài, nhưng từ ý trong lời của đối phương, có lẽ nếu mình không mang theo yêu bài, khẳng định cũng không thể ra vào trường quân đội. 


Trương Tái đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Triệu Nhan, cũng liền cười khổ, đồng thời y cũng sợ Triệu Nhan sẽ trách tội, liền kéo Triệu Nhan vào trong trường quân đội, vừa đi vừa giải thích: - Quận vương, hai tên thủ vệ đó là bộ hạ của Dương lão tướng quân, cũng là người từng lăn lộn qua trên chiến trường, chẳng qua là do tính tình quá thối, mãi vẫn không thăng chức lên được, thậm chí còn đắc tội thượng ti, thêm nữa tuổi của họ cũng không nhỏ rồi, nên Dương lão tướng quân liền đưa họ đến đây an ổn sống qua ngày.

- Ha ha, hoá ra là người Dương lão tướng quân đưa tới, tuy nhiên tính tình hai người họ tuy là thối, nhưng vô cùng thích hợp với chức thủ vệ này, tấm yêu bài kia của bổn vương ngươi nhớ lấy cho ta, kẻo lát nữa ta không ra khỏi đây được. Triệu Nhan nghe đến đây cũng cười lớn nói, hẳn không có ý muốn trách phạt gì hai tên thủ vệ kia, nếu người nào cũng giống họ tận rung với cương vị công tác, vậy thế giới này sẽ thái bình hơn nhiều.

Bị bức tường vây cao lớn ở bên ngoài che khuất, Triệu Nhan ở bên ngoài không nhìn thấy gì, lúc này khi hắn tiến vào trường quân đội mới phát hiện, cả trường quân đội quả thật là đã có thay đối lớn, những kiến trúc mà lúc trước chưa xây dựng xong đều đã hoàn thành, có một vài nơi còn trồng thêm cây cối, khiến cả trường quân đội không còn giống như công trường lớn như hồi trước, mà giống một ngôi trường chân chính rồi.

Mặt khác khiến Triệu Nhan càng kinh ngạc đó là, trước kia vừa bước vào cổng trường thì chính là đấu trường của trường quân đội, tuy nhiên hôm nay khi hắn tiến vào lại phát hiện không thấy đấu trường đâu, thay vào đó là dãy phòng học dùng trong việc giảng dạy, bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh dạy học, mà phía sau trường quân đội thì lại truyền đến âm thanh học viên đang thao luyện.

- Không tệ, không tệ, toàn bộ trường quân đội quả thật đã có thay đối lớn, nếu không có Tử Hậu huynh dẫn đi, chỉ sợ ta còn cho là đến nhăm chỗ nữa kia. Triệu Nhan nhìn cảnh vật xung quanh, lập tức rất tán thưởng nói, hẳn không nghĩ tới chỉ một năm ngắn ngủi, cả trường quân đội thoạt nhìn đã phát sinh biến hoá to lớn như thế, thậm chí đã có mấy phần giống như: trường học ở hậu thế.

- Nói ra thật xấu hổ, kỳ thật ý tưởng cảnh vật xung quanh của quân hiệu được ta lấy từ thư viện Tung Dương và thư viện Ứng Thiên, cùng thương lượng với Hoài Ngọc huynh rồi thay đổi thêm một tý. Trương Tái lúc này cười mở miệng nói, lúc đầu khi y đến trường quân đội, kỳ thực cả trường quân đội giống với lúc trước khi Triệu Nhan rời đi, lộn xộn không ra hình dáng. gì cả, dù gì thì tuy là Dương Hoài Ngọc tỉnh thông luyện binh, nhưng không có chút tâm đắc nào trong việc quản lý một ngôi trường, cũng may nhờ sự vất vả hơn nửa năm này của Trương Tái, mới khiến cho trường quân đội thay đối hắn.


- Ha ha, Tử Hậu huynh cũng đừng quá khiêm tối ngoài ra cũng không thể phớt lờ công lao của Hoài Ngọc huynh, các ngươi mau dẫn ta đi thăm quan trường quân đội một chút, ta đã vô cùng gấp gáp muốn nhìn xem trường quân đội còn có những thay đối nào nữa? Lúc này Triệu Nhan lại lần nữa cười nói, đồng thời trong lòng cũng tràn trề hy vọng đối với thay đổi của trường quân đội. 

Nhìn thấy bộ dạng nóng vội như vậy của Triệu Nhan, Trương Tái và Dương Hoài Ngọc cũng kìm không nổi bật cười ha hả, sau đó dẫn hẳn đi lòng vòng trường quân đội, kết quả phát hiện khiến Triệu Nhan kinh ngạc đó là, học viên học ở khu vực dạy học không phải là những học viên đến với danh nghĩa để giảm béo lúc ban đầu nữa, mà là những học viên trẻ hơn, đa số chỉ khoảng 13,14 tuổi, đứa nào đứa nấy đều trông có vẻ rất trẻ con.

- Quận vương, đây đều là những học viên mới tuyển từ mùa thu năm ngoái, cũng đều là con em xuất thân từ tướng môn, nhân số chỉ có 150 người, hơn nữa đều là người nhà chúng tự động đưa chúng đến để học tập. Dương Hoài Ngọc nhìn thấy nghĩ hoặc trên mặt của Triệu Nhan, vội vàng mở miệng giải thích.

- Thì ra là thế, vậy nhóm học viên đầu tiên kia đang ở đâu, giờ bọn họ thế nào rồi? Triệu Nhan nghe đến đây liền gật đầu, ngay sau đó lại quan tâm hỏi, nhóm học viên đầu tiên đều là đến đây để giảm béo, kết quả toàn bộ đều bị hẳn đưa đến trường quân đội, thậm chí ngay cả đệ đệ của hẳn Triệu Quần cũng ở trong đó, hiện giờ cũng không biết bọn họ thế nào rồi? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK