Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tam thúc, rốt cuộc thì người đã đến, lần này người nhất định phải giúp cháu! 

 Triệu Hú nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào, lập tức kêu to với vẻ mặt cầu xin. Ba năm trôi qua, Triệu Hú đã trở thành một người thanh niên 17 tuổi, tướng mạo thoạt nhìn rất giống Triệu Húc, chỉ là ít đi vài phần ổn trọng so với Triệu Húc, còn về tính cách khí chất thì lại có chút giống Triệu Nhan. 

 - Chuyện gì vậy, hiện giờ cháu cũng xem là đã tự mình chấp chính rồi, còn chuyện gì mà cháu không thể tự mình giải quyết? 

 Triệu Nhan lúc này lại cười ha hả đi vào đại điện ngồi xuống nói. Triệu Hú tuy vẫn chưa chân chính tự mình chấp chính, nhưng từ sau khi Cao Thái hậu bệnh nặng, tất cả chính vụ chỉ có thể do chính y gánh vác, lại thêm mấy năm nay y vẫn luôn ở trong Chính Sự Đường, cho nên xử lý chính vụ cũng xem như mây trôi nước chảy, các đại thần trên triều đều đánh giá y cực cao, cho rằng Triệu Hú ngày sau nhất định có thể trở thành một đấng quân vương đầy hứa hẹn. 

 - Tam thúc, tự mình chấp chính cũng không có nghĩa là chuyện gì cũng đều do ta làm chủ, ví dụ như lần này Cao Thái hậu tuy rằng bệnh nặng nhưng lại muốn tuyển hậu cho ta, hơn nữa còn được Hướng Thái hậu cùng với mẫu thân ta ủng hộ, hiện giờ chuyện này đã được định rồi, hẳn là ngày mai sẽ cho người tuyển tài nữ vào cung, đến lúc đó từ trong những tài nữ này chọn ra một người làm hoàng hậu của ta, ngài nói chuyện này nên làm sao bây giờ? 

 Triệu Hú lúc này vẻ mặt lo lắng nói. 

 Tuy nhiên Triệu Nhan nghe đến đây lại kỳ quái liếc nhìn Triệu Hú, sau đó sờ sờ râu dưới cằm nghi ngờ nói: 

 - Hú nhi, ta nhớ là lúc cháu mới mười một, mười tuổi đã từng nhờ ta giúp đổi những cung nữ lớn tuổi trong cung thành những cung nữ xinh đẹp trẻ trung, hiện giờ Thái hậu bọn họ muốn tuyển hoàng hậu cho cháu, đây không phải là chuyện tốt ư, còn muốn gì nữa? 

 Nghe thấy Tam thúc nhắc đến chuyện đáng xấu hổ hồi trước của mình, Triệu Hú cũng không khỏi có chút dở khóc dở cười, tuy nhiên y rất nhanh liền nói với vẻ mặt đưa đám: 

 - Tam thúc, cung nữ và hoàng hậu sao có thể đánh đồng, cung nữ hầu hạ bên cạnh có thể đổi bất cứ lúc nào. Nhưng hoàng hậu lại là người sống cùng với ta cả đời, sao có thể tuỳ tiện chọn ra một nữ nhân rồi để nàng làm hoàng hậu của ta? 

 - Xem ra là cháu không cam lòng giao việc hôn nhân của cháu cho Thái hậu bọn họ, vậy ta hỏi cháu, cháu có thích nữ tử nào chưa? 

 Triệu Nhan lúc này cuối cùng đã hiểu suy nghĩ trong lòng của Triệu Hú, tuy nhiên hắn không nhận lời giúp đỡ Triệu Hú, mà ngược lại hỏi vặn lại một câu. 

 - Nữ tử… cháu thích…? 

 Tuy nhiên khi câu hỏi này của Triệu Nhan được đưa ra lại khiến cho Triệu Hú lần nữa mặt mày đau khổ nói: 

 - Tam thúc người còn không biết ta sao, bình thường ngoại trừ ở trong cung thì chính là đến chỗ này của người, tuy rằng chỗ này của người cách trường nữ sinh khá gần, nhưng ta lại căn bản không có đi qua, cũng không có tiếp xúc với nữ tử nào, sao có thể có nữ tử mà mình thích? 

 - Cháu xem, cháu lại không có nữ tử mà mình thích, hơn nữa tuổi của cháu cũng không nhỏ nữa, quả thật là đến tuổi lập hậu rồi, lại thêm bệnh của Thái hậu nghiêm trọng như vậy, nói một câu không dễ nghe, có lẽ là một ngày nào đó liền không thể mở mắt lần nữa, cho nên bà muốn vào lúc cuối cùng lập xong hậu cho cháu, như vậy bà cũng có thể an lòng ra đi, cho nên nếu cháu đồng ý chuyện này cũng xem như là một hành động hiếu thảo. Nếu đã vậy, cháu có lý do gì để cự tuyệt? 

 Triệu Nhan lúc này lần nữa nói. 

 - Nhưng… Nhưng … 

 Triệu Hú cảm thấy lời của Triệu Nhan hình như là rất có lý, nhưng trong lòng lại có chút không nguyện ý cứ dễ dàng như vậy mà định việc hôn sự. Đáng tiếc y lại không nghĩ ra lý do để phản bác, cuối cùng chỉ có thể chán nản cúi đầu. 

 Triệu Hú tuy nói không nên lời nhưng Triệu Nhan kỳ thật lại vô cùng hiểu tâm ý của y, đơn giản là người thanh niên trẻ tuổi Triệu Hú này vẫn còn ôm ấp một vài hoang tưởng lãng mạn về tình yêu và hôn nhân, nhưng hiện giờ lại phải nghe theo sắp xếp của trưởng bối, để một nữ tử gần như là xa lạ làm thê tử của y, cho nên Triệu Hú mới có chút không cam tâm, bản năng có chút bài xích. 

 - Hú nhi, con người sẽ phải kết hôn. Hơn nữa hôn sự do trưởng bối sắp xếp cũng không có gì không tốt, cháu xem ta và thím của cháu không phải cũng là hôn sự do trưởng bối sắp xếp hay sao. Nhưng tình cảm giữa phu thê hai chúng ta lại vô cùng tốt, kết hôn nhiều năm như vậy cũng chưa từng cãi nhau. Hơn nữa ta tin rằng với mắt nhìn của Thái hậu bọn họ, khẳng định sẽ giúp cháu chọn ra một nữ tử dịu dàng hiền thục làm hoàng hậu. 

 Triệu Nhan lúc này lần nữa khuyên bảo, trong thời đại này tự do yêu đương căn bản không thịnh hành, hơn nữa Triệu Hú cũng không có điều kiện để tự do yêu đương, cho nên Triệu Nhan cũng chỉ có thể khuyên y chấp nhận hiện thực. 

 - Tam thúc? Chẳng lẽ ta thật sự chỉ có thể tiếp nhận hôn sự mà Thái hậu bọn họ sắp xếp sao? 

 Triệu Hú nghe đến đó rốt cuộc cười khổ một tiếng nói, tuy rằng là ai oán, nhưng kỳ thật đã có vài phần cảm giác nhận mệnh rồi. 

 - Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, nói ra thì lúc đầu phụ thân cháu cũng như vậy, bất mãn với hôn sự mà Tổ phụ cháu và Thái hậu sắp xếp cho huynh ấy, khăng khăng phải tự mình chọn, suýt chút nữa đã trở mặt với Tổ phụ cháu, ta ở giữa đã nói hết lời khuyên can, lúc này mới không dễ dàng gì mà giải quyết xong chuyện này, tuy nhiên cháu và phụ thân cháu cũng không giống nhau, chí ít phụ thân cháu lúc đó có nữ tử mà mình thích, nhưng cháu ngay cả một người nữ tử mà mình thích còn không có, cháu bảo ta phải giúp cháu như thế nào đây? 

 Triệu Nhan lúc này xoè tay nói. 

 - Cái này… Cháu… 

 Triệu Hú nghe đến đó lần nữa nghẹn lời, nói đến nói đi ngược lại là trách y không có nữ tử mà mình thích, tuy nhiên đây cũng có chút đạo lý, ngẫm lại vị đại ca Triệu Giai kia của mình, người ta cũng là ngay từ nhỏ đã ở cùng với vị hôn thê Dương Yên, tình cảm thanh mai trúc mã khiến người khác hâm mộ. 

 - Được rồi, tuy nói là Thái hậu bọn họ chọn hoàng hậu cho cháu, tuy nhiên đây cũng không phải là trong một hai ngày đã chọn ra được, trước đó nhất định sẽ tuyển một nhóm tài nữ vào cung, sau đó ở cùng với các nàng trong một khoảng thời gian, từ trong đó chọn ra nữ tử cả nhân phẩm và tướng mạo đều không tệ, cuối cùng khẳng định còn cần bản thân cháu lựa chọn từ trong những nữ tử này, cho nên cháu cũng đừng gấp, cuối cùng quyền lựa chọn vẫn ở trong tay cháu thôi. 

 Triệu Nhan lúc này nói tiếp, những quy trình chọn hoàng hậu và Thái tử phi đều được định ra ngay khi Triệu Húc còn sống, lúc đó y vì có thể tự chọn Thái tử phi, có thể nói là đã phí không ít công sức. 

 Triệu Hú nghe thấy những lời trên, trong lòng xem như là cảm thấy thoải mái hơn một chút, dù sao thì quyền quyết định hoàng hậu cuối cùng vẫn ở trong tay y, điều này khiến y cũng cảm thấy rằng trong cuộc hôn nhân này, mình cũng xem như là không phải chỉ có thể bàng quan đứng nhìn. 


 Nhìn thấy Triệu Hú dường như đã nghĩ thông suốt, Triệu Nhan lập tức an ủi y vài câu, tuy nhiên lúc này Triệu Hú dường như lại nghĩ đến chuyện khác, bỗng nói: 

 - Tam thúc, bệnh tình lần này của Thái hậu ập đến mãnh liệt, e là có chút không ổn, nhưng khoảng thời gian này Nhị thúc lại ngày ngày chạy vào cung, ngài xem có phải là thúc ấy có ý đồ gì không? 

 Sau khi Triệu Hú nói xong câu cuối, hai hàng mày kiếm cũng hơi nhăn lại, trước kia y còn cảm thấy Triệu Hạo đối xử với mình không tệ, nhưng cùng với việc tuổi lớn dần, cũng phát hiện được dã tâm của Triệu Hạo, điều này khiến y đối với Triệu Hạo cũng dần bất mãn, đặc biệt là khoảng thời gian này Cao Thái hậu bệnh nặng, Triệu Hạo lại thường xuyên vào cung xum xoe Cao Thái hậu, tuy nói nhi tử chăm sóc mẫu hậu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng Triệu Hú cứ cảm thấy mục đích của Triệu Hạo cũng không phải đơn thuần như vậy. 

 Nghĩ đến vị nhị ca dã tâm vẫn chưa hết kia của mình, Triệu Nhan cũng có chút đau đầu, chỉ thấy hắn đau đầu day trán lúc này mới nói: 

 - Chuyện của nhị thúc cháu không cần quản, mặc kệ gã xum xoe thế nào, Thái hậu cũng sẽ không ủng hộ gã, kỳ thật từ lần Cao Thái hậu bệnh nặng vào ba năm trước, Thái hậu đã có lòng giao lại việc triều chính cho cháu, chỉ là bản thân bà cũng không ngờ bà sẽ khôi phục lại, cho nên mới để cháu chờ thêm ba năm. 

 - Thật vậy sao, ba năm trước Thái hậu đã chuẩn bị giao triều chính lại cho cháu? 

 Triệu Hú nghe đến đây cũng không khỏi kinh ngạc hỏi, y là lần đầu tiên nghe được chuyện này. 

 - Không sai, lúc ấy Thái hậu còn lo lắng ta không ủng hộ cháu tự mình chấp chính, vì vậy còn cố tình thăm dò ta một lượt, cũng chính vào lúc đó ta mới phát hiện, hoá ra Thái hậu kỳ thật cũng giống ta vậy, đều nguyện ý để cháu tự mình chấp chính, chỉ là tuổi của cháu quá nhỏ cho nên Thái hậu mới có chút không yên lòng. 

 Triệu Nhan lúc này tiếp tục giải thích, theo lý mà nói ba năm trước Triệu Hạo hẳn là đã hết hy vọng rồi, nhưng lại không ngờ gã vẫn chưa từ bỏ, có nghị lực như vậy cũng xem như một trong những ưu điểm hiếm hoi của gã. 

 - Không nghĩ tới Tổ mẫu hoá ra đã sớm dự định như vậy, ta… ta trước đây vậy mà còn hiểu lầm bà. 

 Triệu Hú nghe đến đó cũng có chút cảm động, quan hệ giữa y và Cao Thái hậu cũng không hoà thuận cho lắm, đây là chuyện ai nấy đều biết, mâu thuẫn chủ yếu của hai người là ở chuyện chấp chính, Triệu Hú vẫn luôn cho rằng Cao Thái hậu khư khư giữ chặt chuyện triều chính không chịu buông tay, thậm chí căn bản không dự định giao trả quyền lực cho mình, tuy nhiên hiện giờ lại nghe giải thích của Triệu Nhan, y mới biết hoá ra là mình trách nhầm Cao Thái hậu. 

 Nhìn thấy bộ dạng có chút tự trách của Triệu Hú, Triệu Nhan tiến lên vỗ vai y, lúc này hắn mới phát hiện, hoá ra Triệu Hú gần như đã cao bằng mình rồi, điều này khiến hắn cũng có chút cảm khái nói: 

 - Hú nhi, Thái hậu là một người rất phức tạp, nói một cách chính xác mỗi người chúng ta đều vô cùng phức tạp, không thể đơn thuần dùng từ “tốt” và “xấu” để giới định, cho dù là Nhị thúc cháu cũng vậy, đừng nên chỉ cảm thấy gã đáng giận, kỳ thật theo ta thấy, gã cũng có lúc có vẻ rất đáng thương, cho nên chúng ta nếu muốn hiểu rõ một người, cần phải nhìn nhận theo nhiều góc độ khác nhau, đạo lý này có thể là cháu vẫn chưa hiểu, tuy nhiên cũng không sao, đợi cho đến khi cháu lớn thêm vài tuổi sẽ dần dần hiểu ra những đạo lý trong câu nói này. 

 - Đa tạ lời dạy bảo của Tam thúc, chất nhi sẽ vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng! 

 Triệu Hú nghe đến đây cũng thi lễ một cái với Triệu Nhan, những năm này y theo Triệu Nhan học tập, nhân sinh quan, thế giới quan của y gần như toàn bộ đều do Triệu Nhan một tay xây dựng nên, cho nên đối với Triệu Nhan, y cũng vô cùng tôn kính và sùng bái, thậm chí từ góc độ nào đó mà nói, Triệu Nhan đã thay thế cho vai trò phụ thân trong cuộc đời của y. 

 Nhìn thấy bộ dạng của Triệu Hú, Triệu Nhan cũng hài lòng mà gật đầu, ngay sau đó hắn lại nghĩ đến hôn sự của Triệu Giai, lập tức cười nói: 

 - Đúng rồi, Thái hậu muốn tuyển hậu cho cháu, vừa hay hôn sự của đại ca cháu và con gái Dương gia kia cũng nên tổ chức rồi, vừa nãy ta và thím cháu còn đang nói là năm mới bảo đại ca cháu trở về thành thân, nói không chừng đến lúc đó huynh đệ hai người còn có thể thành thân cùng một lúc nữa đấy. 

 - Đại ca cũng sẽ thành thân? Vậy quá tốt rồi, tuy nhiên ngàn vạn lần đừng tổ chức cùng nhau, nếu không cháu không thể tham gia hôn lễ của huynh ấy được! 

 Triệu Hú nghe thấy Triệu Giai cũng sẽ thành thân lập tức vô cùng vui mừng nói, có vị đại ca Triệu Giai này đi đầu, y cũng cảm thấy việc mình thành thân dường như cũng không khó tiếp thu đến thế nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK