hiến Triệu Nhan cũng không ngờ tới chính là, Triệu Cận nghe thấy hắn đồng ý nghe mình nói lý do không đọc sách, lập tức tinh thần phấn chấn nói:
- Vừa nãy đại ca nói đa số mọi người đọc sách là vì người khác, con cũng rất tán đồng câu nói này, con thấy qua rất nhiều người đọc sách đều không ngoài việc cầu danh hoặc cầu lợi, tuy nhiên chúng con thân là Hoàng tử, lại muốn danh có danh muốn lợi có lợi, cho nên căn bản không cần phải dùng việc đọc sách để đánh đổi, nếu đã vậy, vậy chúng ta còn đọc sách để làm gì?
Triệu Cận vừa nói, Triệu Nhan lập tức tiến lên vỗ một cái vào gáy của y tức giận nói:
- Hồ đồ, nếu hoàng tử người nào người nấy đều nghĩ như con, vậy thì con cháu họ Triệu chúng ta không phải đều trở thành giá áo túi cơm rồi hay sao? Nếu thật sự như thế, giang sơn Đại Tống chúng ta e là phải đổi chủ rồi.
Trúng một cái đánh của Triệu Nhan, Triệu Cận vẫn cười hì hì cãi:
- Tam thúc người đừng tức giận, con chỉ là nói lý do con không thích đọc sách, lại không bảo những huynh đệ khác không thích đọc sách theo con, ví dụ giống như đại ca vậy, cho dù là con bảo y không đọc sách, e là y cũng sẽ không đồng ý, mà ngược lại còn mắng con một trận.
- Chỉ có con là hay ngụy biện, ngày sau nếu con thật sự vào trường tiểu học học tập, nhất định phải hoàn thành chương trình tiểu học cho ta, nếu không tốt nghiệp được, vậy thì con phải vĩnh viễn ở trong đó đọc sách, cho dù là học đến 70,80 tuổi cũng không được ra ngoài.
Lúc này Triệu Nhan thở hổn hển nói, hắn xem như là đã thấy rõ bộ mặt thật của tên tiểu tử Triệu Cận này rồi, nếu không có gì bất ngờ, ngày sau nhất định sẽ trở thành một tên công tử ăn chơi lêu lổng như Triệu Nhan cũ, người như vậy tuyệt đối không thể trở thành Thái tử, nếu không lịch sử Trung Nguyên ngày sau sẽ nhiều thêm một tên hôn quân.
Nghe thấy trừng phạt của Triệu Nhan đối với Triệu Cận, Triệu Dật bọn họ đều cười ra tiếng, ngay cả Triệu Cận cũng méo mặt, bởi vì y nghĩ tới lỡ như mình thật sự không thể tốt nghiệp, thậm chí cùng đi học tiểu học với con cháu của mình, vậy chẳng phải là để người khác cười rớt cả răng hay sao?
Kế tiếp Triệu Nhan lại hỏi vài câu hỏi dạng trắc nghiệm để Triệu Dật bọn họ trả lời, kết hợp với biểu hiện trong khoảng thời gian này của bọn họ, cũng khiến Triệu Nhan có hiểu biết tương đối chuẩn xác đối với tính cách thật của họ, có điều đối với ứng cử viên thái tử trong một thời gian hắn vẫn chưa thể quyết định được, định là quan sát thêm mấy ngày để xem có thay đổi gì không rồi hãy tính.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không bao giờ ngờ được đó là, Triệu Húc không cho hắn thêm thời gian, hắn chỉ mới ở trong trường tiểu học 3 ngày, đến tối ngày thứ ba, bỗng nghe được tin tức từ trong cung bí mật truyền đến: Triệu Húc bệnh nặng, khiến hắn phải hoả tốc hồi cung.
Nhận được tin tức này, Triệu Nhan cũng rất chấn động, hắn lập tức đánh thức đám người Triệu Dật đều đã ngủ say dậy, sau đó cùng nhau ngồi xe ngựa hồi cung, 5 đứa trẻ này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trên đường đi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Nhan, đứa nào cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi vào hoàng cung, Triệu Nhan vội đưa người đến Thuỳ Củng Điện, tuy nhiên 5 hoàng tử Triệu Dật bị hắn giữ lại ngoài điện, sau đó một mình đi thẳng vào trong tẩm cung của Triệu Húc, khi hắn vừa đến đây, bỗng phát hiện không chỉ có Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu, ngoài ra bốn vị tể tướng Tằng Công Lượng, Trần Thăng Chi, Lã Huệ Khanh và Tư Mã Quang đều có mặt, người nào người nấy đều mang theo vẻ mặt đau thương, điều này khiến lòng Triệu Nhan trầm xuống, chút hy vọng còn sót lại trong lòng cũng biến mất.
- Hoàng… Hoàng huynh y thế nào rồi?
Triệu Nhan cố nén đau buồn trong lòng, mở miệng hỏi với giọng khàn khàn.
- Tam… Tam đệ, huynh đang chờ đệ đây!
Triệu Húc sắc mặt đã có phần ảm đạm khi nhìn thấy Triệu Nhan đến, đôi mắt vô thần cuối cùng cũng có chút thần thái, lập tức ra hiệu cho Triệu Nhan ngồi xuống cạnh mình, sau đó lúc này mới yếu ớt nói:
- Tam đệ, sự tình xử lý như thế nào rồi?
Lúc này Triệu Nhan cũng có thể nhìn ra được, Triệu Húc đã đến bờ hấp hối rồi, lần tỉnh táo này rất có thể chính là hồi quang phản chiếu, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Nhan cảm thấy quặn thắt, tuy nhiên hắn cũng biết lúc này không phải là thời điểm để bi thương, lập tức ngân ngấn nước mắt gật đầu nói:
- Đại ca, sự tình đã ổn thoả rồi, thánh chỉ cũng đã soạn xong rồi, huynh có cần xem qua không?
- Không… không cần, việc đệ làm ta còn gì mà phải lo lắng?
Triệu Húc cứng ngắc nhếch khoé miệng, dường như là muốn mỉm cười, đáng tiếc cuối cùng không như ý, điều này khiến Hướng Hoàng hậu đứng bên cạnh lại lần nữa thất thanh khóc rống lên.
Nghe thấy Hướng Hoàng hậu khóc, Triệu Húc dường như muốn an ủi đối phương một chút, đáng tiếc lúc này y cảm thấy khí lực toàn thân từng chút một mất đi, hô hấp dường như cũng ngày càng khó khăn, điều này khiến y biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa, lập tức thở hổn hển, thật vất vả mới tích được chút khí lực, cuối cùng khàn giọng lớn tiếng nói:
- Chiếu thư truyền ngôi của trẫm đã giao cho Lăng Vương định đoạt, sau khi trẫm băng hà, người được ứng cử làm tân hoàng do Lăng Vương tuyên bố, tất cả mọi người không được có bất kỳ dị nghị gì, mặt khác Lăng Vương tiếp tục đảm nhiệm chức vị nhiếp chính, phụ tá… phụ tá…
Khi Triệu Húc nói muốn để Triệu Nhan tiếp tục đảm nhiệm chức vị nhiếp chính, khí lực toàn thân của y đều đã hao phí hết, âm thanh cũng nhỏ đến không thể nghe thấy, chỉ có 3 người Triệu Nhan và Hướng Hoàng hậu, Cao Thái hậu ở bên giường có thể nghe rõ, mà cuối cùng hẳn là muốn nói phụ tá tân hoàng đăng cơ, cho đến khi y tự mình chấp chính, đáng tiếc Triệu Húc thật sự là không còn khí lực rồi, sau khi lặp lại hai lần phụ tá, thì toàn thân bỗng buông lỏng, cánh tay hơi giơ lên lần nữa nặng nề rơi xuống giường, mắt cũng mở to, giống như là mang theo nỗi tiếc nuối và lưu luyến vô tận.
- Đại ca...
Nhìn đến đây, Triệu Nhan lại lần nữa đau buồn hô to một tiếng, nước mắt thoáng chốc cũng tuôn ra, Hướng Hoàng hậu ở bên cạnh lại càng đau buồn hơn thét một tiếng nhào vào người Triệu Húc, Cao Thái Hậu thì liền xỉu trên mặt đất, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, chuyện bi thảm nhất trên thế gian không gì hơn chuyện này.
- Bệ hạ...
Đám người Tằng Công Lượng phía dưới cũng đau buồn kêu lên, tuy Triệu Húc trong lúc chấp chính tiến hành cải cách chính trị, đã tạo nên không ít sai lầm, nhưng nói tóm lại, Triệu Húc vẫn là một Hoàng Đế tốt cần chính yêu dân. Trong đó Lã Huệ Khanh khóc lớn tiếng nhất, bởi vì Triệu Húc lần này ra đi, gã cũng đã mất đi núi dựa lớn nhất, ngày sau trên triều đình này e là không còn chỗ đứng cho gã nữa.
Cũng ngay khi Triệu Nhan bọn họ đau buồn khóc lớn, Tào Dật và những ngự y chờ ở một bên từ sớm liền tiến lên bắt mạch cho Triệu Húc, kết quả sau khi xác định y đã băng hà, tiếng khóc đau buồn lại lần nữa vang lên, tuy nhiên lần khóc cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh liền thấy Tư Mã Quang đứng lên lớn tiếng nói:
- Thái hậu, Bệ hạ băng hà tuy rằng vạn dân đau buồn, nhưng hiện giờ quan trọng nhất là phải xác lập tân hoàng, vừa nãy trước khi Bệ hạ băng hà đã nói chiếu thư truyền ngôi đã ở trong tay Lăng Vương, không biết hiện giờ có thể mời LăngVương tuyên đọc hay không.
Nước không thể một ngày không có vua, cùng với việc Hoàng đế băng hà, tân hoàng cũng cần phải xác lập trong cùng một lúc, đây cũng là truyền thống của Đại Tống từ khi lập quốc đến nay, cho nên lời nói của Tư Mã Quang cũng được đám người Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi tán đồng, người trong toàn đại điện đều nhìn về phía Triệu Nhan đang quỳ phục bên giường của Triệu Húc, chỉ là Triệu Nhan trong lúc nhất thời vẫn chưa thể thoát ra khỏi đau buồn, vẫn chậm chạp chưa đứng lên.
- Lăng Vương, chuyện Hoàng nhi băng hà không có ai đau buồn hơn so với ai gia, tuy nhiên giờ không phải là lúc đau buồn, vẫn xin ngài nhanh chóng đưa ra chiếu thư truyền ngôi, sớm ngày xác lập tân quân mới phải.
Lúc này Cao Thái hậu cũng ngừng khóc, mở miệng lớn tiếng nói với Triệu Nhan.
Nhìn thấy trên chiếu thư quả nhiên là truyền vị cho nhi tử của Triệu Húc, mà không phải như mình lo lắng là truyền vị cho Triệu Nhan, điều này khiến Cao Thái hậu cuối cùng cũng thở phào, sau đó giao chiếu thư trong tay cho Hướng Hoàng hậu, Hướng Hoàng hậu xem xong sắc mặt cũng giãn ra, sau đó lại giao chiếu thư cho đám người Tăng Công Lượng truyền đọc.
Đám người Tăng Công Lượng lúc nhìn thấy phần chiếu thư này, thần sắc của mỗi người đều không giống nhau, ví dụ như hai người Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận, bởi vì bọn họ cảm thấy Triệu Nhan mới là ứng cử viên thích hợp nhất, còn Lã Huệ Khanh thì lộ ra vẻ mặt vui sướng, Triệu Nhan vốn không thích gã, cho nên bất kể là hoàng tử nào có thể lên làm Hoàng thượng thì đều tốt hơn so với Triệu Nhan, còn Tư Mã Quang thì lộ ra vẻ mặt vốn là nên như vậy, bởi vì theo y thấy, hoàng vị vốn là cha truyền con con truyền cháu, như vậy mới là hoàng triều chính thống.
Đối với phản ứng của mọi người xung quanh, Triệu Nhan không hề để trong lòng, khi hắn đưa chiếu thư cho Cao Thái hậu, hắn chỉ cảm thấy trên vai nhẹ hơn nhiều, không còn phải phiền não về ứng cử viên Thái tử nữa, kế tiếp chỉ cần tận tâm phụ tá Triệu Dung, bồi dưỡng y thành một Hoàng đế tốt là được.
Ngay lúc Triệu Nhan ngây người, Triệu Dung ở ngoài điện cũng được mọi người mời vào nội điện, sau đó dưới sự chứng kiến của Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu, Triệu Dung trở thành tân hoàng của Đại Tống, chỉ là lúc này Triệu Dung vẫn chưa hiểu rõ tình huống, y không thân cận lắm với Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu, mà ngược lại vô cùng ỷ lại vào Triệu Nhan quen biết chưa được mấy ngày, bởi vậy ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Triệu Nhan, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc xin giúp đỡ, Cao Thái hậu ở bên cạnh nhìn thấy, trên mặt lộ ra thần sắc không hài lòng.