Triệu Nhan trong cơn mê cảm giác mình như đang ngồi trên thuyền vậy, toàn thân đều lắc lư, đồng thời mũi cũng vô cùng ngứa, hình như có vật gì đó có lông mềm đang trêu chọc trên mũi mình, điều này khiến Triệu Nhan rất muốn hắt hơi, nhưng lại không hắt được, cảm giác này quả thật là rất khó chịu, cuối cùng Triệu Nhan cũng chịu không nổi nữa, bỗng nhiên đột nhiên mở mắt.
Triệu Nhan mở to mắt mới phát hiện, kỳ thật mình có mở mắt hay nhắm mắt cũng vậy, bởi vì xung quanh tối đen như mực, hẳn không nhìn thấy gì cả, ngoài ra thân thể cũng lắc lư, bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy lúc lớn lúc nhỏ, xem ra quả thật là đang ngồi thuyền.
Ngay sau đó Triệu Nhan phát hiện tay chân mình bị trói chặt, miệng cũng bị nhét thứ gì đó, căn bản không thể phát ra âm thanh nào, càng thêm xui xẻo đó là, hình như hắn còn bị nhét trong một cái túi, hơn nữa trong túi không chỉ có hẳn, ngoài ra còn có một thân mình mềm nhũn, mái tóc dài dính vào mũi khi mình hít thở, vừa nãy vì thứ này nên hẳn mới tỉnh dậy, từ mùi hương thanh nhã toả ra từ cơ thể đổi phương mà đoán, đối phương hẳn là Nhan Ngọc Như.
Không gian trong túi hữu hạn, thân thể Nhan Ngọc Như dán chặt trên người Triệu Nhan, lẽ ra đây là một chuyện đáng để thích ý, tuy nhiên Triệu Nhan lại không có tâm tình để nghĩ tới thứ này, hồi tưởng lại chuyện trước khi mình hôn mê, lúc ấy trong phòng ngoại trừ mình và Nhan Ngọc Như, chỉ còn lại thị nữ thiếp thân Ấn Nương của Nhan Ngọc Như, hơn nữa người có thể bỏ thuốc mê vào trong thức ăn, cũng chỉ có Ẩn Nương có thể làm được, nói vậy, người ám toán mình hẳn là Ẩn Nương rồi.
Suy nghĩ rõ rằng chuyện mình bị ám toán, Triệu Nhan cũng không khỏi thở dài, trước kia hắn cũng xem như là khá quen thuộc với Ẩn Nương, vẫn luôn có ấn 'tượng rất tốt với tiểu cô nương này, Nhan Ngọc Như càng xem nàng như là muội muội mà đối đãi, nhưng không ngờ tới đối phương lại ẩn náu sâu như vậy, thậm chí nàng rất có thể chính là gian tế mà cái tổ chức bí mật ấy an bài bên cạnh Nhan Ngọc Như.
Tuy nhiên ngay sau đó Triệu Nhan lại nghĩ, cái tổ chức bí mật đó bắt Nhan Ngọc Như cũng thôi đi, vì sao còn bắt cả mình? Phải biết thân phận của hẳn thật không đơn giản, nếu như bắt hắn, tuyệt đối sẽ khiến Triệu Thự nối điên, đến lúc đó khắng định sẽ lục tung cả nước lên, Hoàng Thành Tỉ của Hoàng Ngũ Đức cũng sẽ toàn lực điều tra. Cho dù cái tổ chức đó thần bí đến đâu đi nữa, trong cuộc lùng bắt như thế này cũng rất khó mà không bị phát hiện, thêm nữa Triệu Nhan tuy là hoàng tử, nhưng lại không phải là thái tử như Triệu Húc, cho nên nguy hiểm và lợi ích khi bất cóc hắn không hề có liên quan gì.
“A? Nếu chẳng may mục tiêu vốn có của họ chính là ta thì làm sao đây?”
Lúc này Triệu Nhan bỗng nghĩ tới loại khả năng này, tuy là theo hẳn thấy, nguy hiểm và lợi ích khi bắt cóc hắn không có quan hệ gì với nhau, nhưng có lẽ cái tổ chức đó không nghĩ như vậy, lỡ chẳng may mục đích thật sự của bọn họ chính là mình. Vậy thì.
Nghĩ đến loại khả năng này, Triệu Nhan bỗng cảm thấy toàn thân rét run, bởi vì hắn nghĩ tới cuộc gặp gỡ của ngày hôm nay, trước tiên là Vương Triều tìm mình để tìm hiểu tình huống, để mình biết chuyện Liễu Không, sau đó lại phát hiện thi thể bị bầm vụn trong bí đạo, hơn nữa từ chỗ Hoàng Ngũ Đức biết đến cái tổ chức bí mật đó, cuối cùng mình lại tìm Nhan Ngọc Như để hỏi thăm tình huống, kết quả rơi vào bẫy của đối phương, bị bắt cùng với Nhan Ngọc Như.
Có thể nói những chuyện ở trên là những mắt xích xâu chuỗi nhau. Dù mắt xích nào đó xuất hiện sai sót Về mặt thời gian, nhưng cuối cùng khẳng định mình cũng sẽ đến tìm Nhan Ngọc Như, sau đó bị Ẩn Nương hạ mê dược, đây quả là một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ, khiến mình từng bước từng bước nhảy vào.
Đương nhiên Triệu Nhan không hề hoài nghi 'Vương Triều và Hoàng Ngũ Đức cũng là người trong tổ chức thần bí, mà là hành động của họ đều bị đối phương dự liệu trước. Dẫn dắt Triệu Nhan đi từng bước vào cái bẩy cuối cùng, đối phương là người quen của hắn, hơn nữa hắn cũng không phải lăn đầu tiên đến nhà đối phương, cho nên không chỉ bản thân Triệu Nhan không hề cảnh giác, ngay cả những hộ vệ như Lâm Hổ e là cũng có phần lơ là, cho nên đã cho Ẩn Nương có cơ hội.
Thậm chí Triệu Nhan có thể khắng định, Ẩn Nương trước đó đã xây dựng một bí đạo ở trong phòng, đợi sau khi hắn và Nhan Ngọc Như ngất đi, liền đưa họ ra ngoài bằng bí đạo, dù gì thì ở bên ngoài đám người Lâm Hổ bọn họ đang trông coi, đợi khi Lâm Hổ bọn họ phát hiện có gì đó không đúng, nhất định cũng đã muộn rồi, cho dù là tìm được bí đạo, thì căn bản cũng không đuổi kịp họ.
Nếu như mục đích thật sự của họ là mình, vậy thì người thiết kế cái bẫy này quả thật là quá đáng sợ, chẳng những tính được mỗi hành động, bước đi của Triệu Nhan, ngay cả những người như Vương Triều và Hoàng Ngũ Đức cũng bị tính kế ở trong đó, giống như là gã có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, thậm chí đoán trước được phương hướng phát triển của sự Tình, cái năng lực này quả thật là có thể so sánh với các chuyên gia tội phạm học của hậu thế rồi.
Đúng lúc này, Triệu Nhan bỗng nghe thấy một giọng mũi rất nhẹ, ngay sau đó cơ thể của Nhan Ngọc Như dựa bên cạnh mình cứng đờ, xem ra nàng cũng đã tỉnh rồi, chỉ đáng tiếc Nhan Ngọc Như hình như cũng bị chặn miệng lại, khiến cho hai người trong bóng tối cũng không có cách nào mà trao đổi với nhau.
Triệu Nhan không biết vì sao mình và Nhan Ngọc Như lại cùng bị nhét trong cái túi,vừa rồi Nhan Ngọc Như chưa tỉnh còn đỡ một chút, hiện giờ đối phương đã tỉnh rồi, cơ thể hai người dính sát vào nhau, có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, thêm nữa trong túi không khí không đủ, dùng lời của hậu thế thì là nồng độ khí CO2 rõ ràng đã quá cao, kết quả khiến hai người Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như đều hô hấp đồn dập, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên, ít nhất Triệu Nhan cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, đồng thời cảm thấy không khí trong túi cũng có chút ái muội.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Triệu Nhan cũng sớm là một người sành sõi trong chuyện tình trường, ngay cả hắn cũng cảm thấy không khí có chút ái muội, chứ đừng nói tới người chưa từng trải đời như Nhan Ngọc Như.
Nhan Ngọc Như lúc vừa tỉnh lại, liền phát hiện mình đang dán chặt vào một người đàn ông, điều này khiến nàng lúc bắt đầu cũng vô cùng kinh hoảng, tuy nhiên nàng rất quen thuộc với Triệu Nhan, rất nhanh liền từ mùi mà đoán ra được thân phận của Triệu Nhan, cũng không biết vì sao, phát hiện này khiến Nhan Ngọc Như vững lòng hơn nhiều, thậm chí còn có cảm giác an tâm.
Tuy nhiên rất nhanh Nhan Ngọc Như cũng phát hiện ra không khí ái muội giữa hai người, đặc biệt là nghe thấy hơi thở chỉ có trên người của nam tử, thân thể cũng dán chặt vào nhau, càng khiến nàng cảm thấy hô hấp đồn dập, có lẽ trước đó nàng còn không có cảm giác đặc biệt với Triệu Nhan, tuy nhiên trong hoàn cảnh đặc thù thế này, lại khiến trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lẫm.
Càng chết người hơn nữa đó là, theo sự lay động của thuyền, hai người dính vào cùng một chỗ, y phục mặc trên người vào mùa hè lại rất mỏng, kết quả mỗi lần lay động đều đem lại cảm giác da thịt ma sát, càng khiến cho không khí mờ ám này lên đến cực hạn. Nhan Ngọc Như cũng là lần đầu tiên cùng với nam tử thân mật da thịt như thế này, càng khiến cho mặt của nàng nóng bừng, may mà hiện giờ bọn họ không nhìn thấy nhau, như vậy mới giảm bớt được chút ngượng ngùng.
Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Nhan cảm thấy con thuyền lắc lư cuối cùng đã ngừng lại, ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, đồng thời Triệu Nhan xuyên qua cái túi thấy được bên ngoài có ánh lửa, theo ánh lửa càng lúc càng gần, tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng đến trước mặt họ, sau đó túi được mở ra, lúc này Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như mới thấy, người mở túi ra chính là Ấn Nương, trong tay nàng ta đang căm một cái đèn lồng, mà nơi bọn họ đang ở là một khoang thuyền nhỏ hẹp.
- Tỷ tỷ, quận vương, không ngờ các người đều đã tỉnh rồi, tuy nhiên vừa hay chúng ta cũng đã đến địa cung, về sau các người tạm thời ở nơi này, khẳng định sẽ không khiến các người chịu uỷ khuất.
Chỉ thấy Ẩn Nương vẻ mặt hổ thẹn cúi đầu nhỏ giọng nói, từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn vào mắt của Nhan Ngọc Như.
- Lề mề cái gì, còn không mau giải bọn chúng vào đây?
Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có một nữ nhân cao giọng trách mắng, hình như Ẩn Nương rất sợ nàng, lập 'tức ngồi xổm xuống cởi bỏ dây trói trên chân của Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, sau đó mời bọn họ ra ngoài.
Triệu Nhan quay đầu lại nhìn Nhan Ngọc Nhự, lại phát hiện đối phương có chút thẹn thùng quay đầu đi, hình như vẫn còn ngượng ngùng vì không khí ái muội lúc nãy, tuy nhiên Triệu Nhan lại không nói gì, bây đã là khi nào rồi, làm gì còn có thời gian để thẹn thùng.
Trong tình thế đó, Triệu Nhan chỉ đành cùng Nhan Ngọc Như rời khỏi khoang thuyền, tuy nhiên khi nhìn thấy tình hình ở ngoài, lại không khỏi bị hoảng sợ, trước đó hẳn đã biết là mình đang ngồi thuyền, vốn cho là sau khi đến sẽ nhìn thấy sông, kết quả hiện giờ đúng là đã nhìn thấy sông, nhưng lại là sông ngầm, chỉ thấy trên đỉnh đầu và bốn phía đều là bùn đất và nham thạch đen như mực, bên bờ còn có vài nữ tử đang cầm lồng đèn đứng đó, người nào người nấy đều sa sầm mặt mày, thoạt nhìn có chút u ám, quả thật giống như cửu y hoàng tuyền trong truyền thuyết.
Nhìn thấy Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như đi lên bờ, một trong những nữ tử đứng ở bên bờ lạnh như băng nói:
Triệu Nhan bọn họ đi dọc theo bờ sông một hồi lâu, cũng đi qua không biết bao nhiêu bậc thang đá cao cao thấp thấp, cuối cùng sau khi vòng qua một góc vuông 90 độ, trước mắt bỗng xuất hiện một cái hang đá ngăm cực lớn, mà khi Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như nhìn thấy cảnh tượng ở trong hang đá, cũng khiếp sơ mà trừng to mắt.
Nhìn thấy Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như đi lên bờ, một trong những nữ tử đứng ở bên bờ lạnh như