Chương 882
- Công tử, chúng ta thật sự có thể ngồi trên chiếc xe lửa này vào thành Đông Kinh ư?
Agnes ôm lấy cánh tay của Triệu Giai, mặt mày thích thú nói. Thấy vẻ mặt của nàng, Triệu Giai cũng không thốt ra lời, không hiểu trong đầu con gái rốt cuộc nghĩ gì, vừa nãy còn sợ xe lửa chết khiếp, bây giờ nghe xong đây chỉ là một phương tiện giao thông, lập tức hưng phấn rối rít, một lúc mà hỏi đi hỏi lại câu này ba lần rồi.
- Đi thôi, xe lửa sắp khởi hành rồi, nếu không lên kịp, thì đành phải đợi chuyến sau đấy.
Triệu Giai nắm tay Agnes đi lên. Chuyến tàu hỏa đi từ cửa cảng về thành Đông Kinh cũng mới khai thông chưa bao lâu, có hai chuyến tàu luân phiên đi từ nội thành đến cửa cảng, hơn nữa còn có khoang chuyên chở người và chở hàng.
- Tuyệt vời!
Agnes nghe thấy được lên tàu, liền nắm tay Triệu Giai chạy lên tàu, nhưng lúc này Triệu Giai lại giữ nàng lại, sau đó chỉ vào một phòng đang có vô số người chen chúc nhau bên cạnh đường ray nói:
- Xe lửa này không được đi miễn phí, muốn lên tàu phải mua vé mới được.
- Hả? Đông vậy sao!
Agnes nhìn căn phòng nhỏ cách bao nhiêu đầu người đằng xa, mặt mày khó chịu nói, đông người mua vé vậy, trời biết phải đợi đến bao giờ?
Tuy nhiên Agnes vừa dứt lời, chợt có một người quản lí đi ra từ sau căn phòng bán vé, tách đám đông bước nhanh đến trước mặt Triệu Giai cung kính nói:
- Thế tử, khoang số ba phía trước đã để trống rồi, hành lý của người cũng đã được mang lên tàu, Vương gia và Vương phi đang đợi người ở bến xe trong thành rồi ạ!
- Ừm, được, đưa chúng ta lên tàu đi!
Triệu Giai cười lạnh nói. Sau khi phát minh ra tàu hỏa, nhà họ độc quyền về chế tạo và sử dụng tàu hỏa, từ khi hoàn thành xây dựng con đường sắt đầu tiên từ kinh thành đến Lạc Dương và thành công vang dội, Lăng Vương phủ bắt đầu cải tạo một số chuyến tàu hỏa trong các vùng nội thành, tăng hiểu biết của nhân dân về tàu hỏa, để đặt nền móng cho xây dựng các tuyến tàu hỏa dài hơn trong tương lai.
- Công tử, người đó là tôi tớ trong nhà ngài à? Sao ông ấy lại gọi ngài là thế tử mà không phải công tử, mà Vương gia và Vương phi là ai?
Agnes lúc này tò mò truy hỏi. Trước đây nàng cũng từng hỏi về hoàn cảnh nhà Triệu Giai, mọi chuyện khác Triệu Giai đều nói với nàng, nhưng chỉ riêng thân phận của phụ thân mình, Triệu Giai không nói kĩ, cho nên Agnes mặc dù biết Triệu Giai chắc chắn là quý tộc của Đại Tống, nhưng không biết chàng lại là hoàng tộc.
- Chúng ta lên tàu rồi hẳng nói!
Triệu Giai không cố ý giấu Agnes, chỉ là gia thế của chàng quá hiển hách, nếu nói thẳng với Agnes thì có cảm giác là thổi kèn khen lấy, thế nên chàng mới không nói rõ, nhưng bây giờ đã đến kinh thành rồi, Agnes sớm muộn sẽ biết, vì vậy chi bằng nói với nàng để nàng có sự chuẩn bị.
Tin Triệu Giai về sớm đã báo đến kinh thành, vì vậy Triệu Nhan sớm đã cho người bố trí cả chặng đường rồi, ví dụ để nguyên một khoang trống trên chuyến xe lửa này. Triệu Giai và Agnes ngồi gần cửa sổ phía trước, hộ vệ của chàng và đám người Frews ngồi ở đằng sau, trong đó đám kị binh người châu Âu Frews hết sức cảnh giác với xe lửa, vì họ giống như Agnes, trước đây đều nghĩ rằng đây là ác long của Đại Tống, cho dù nghe xong người khác giải thích vẫn không dám lơi là cảnh giác, lúc lên tàu đều nắm chặt vũ khí, giữ tư thế sẵn sàng bảo vệ Agnes bất cứ lúc nào, khiến hộ vệ của Triệu Giai được một phen cười nhạo.
Vừa mới ổn định chỗ ngồi trên tàu, Agnes hỏi lại câu hỏi lúc nãy, Triệu Giai bất lực giải thích:
- Agnes, nàng là công chúa của đế quốc La Mã thần thánh, nhưng thân phận của ta cũng không tầm thường, phụ thân của ta là thân vương của Đại Tống, còn ta là trưởng tử của phụ thân, sau này sẽ tiếp nối vương vị của phụ thân, vì vậy được gọi là thế tử!
Nghe thấy lời của Triệu Giai, Agnes không khỏi trợn mắt nhìn chàng, lấy tay che miệng rất lâu không thốt nên lời, tuy sớm biết Triệu Giai là quý tộc, nhưng nàng vạn lần không ngờ Triệu Giai lại có thân phận cao quý như thế. Đại Tống và đế quốc La Mã thần thánh đều giống nhau, danh xưng tôn quý nhất là hoàng đế, dưới hoàng đe chính là vương, ở châu Âu có thể xung như quốc vương, là bá chủ của tất cả mọi nơi, tuy tình hình ở Đại Tống khác, nhưng thiết nghĩ cũng không khác biệt lớn.
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Agnes, Triệu Giai cười ngại ngùng, khiến Agnes cuối cùng mới hết bàng hoàng, sau đó chợt nhớ tới một việc, liền vội vã lên tiếng:
- Ta nhớ ra rồi, hoàng thất của Đại Tống họ Triệu, công tử ngài cũng họ Triệu, lẽ nào ngài là người của hoàng tộc?
- Đúng vậy, ông nội ta chính là hoàng đế thứ năm của Đại Tống, vị thứ sáu cũng chính là hoàng đế đời trước là bá phụ của ta, hoàng đế đương triều tên là Triệu Hú, là em họ ta, nhưng nó mới mười hai tuổi, giờ đang theo học phụ thân ta.
Nghe thấy gia thế lừng lẫy của Triệu Giai, Agnes lại bàng hoàng tột đỉnh, tuy xuất thân của nàng cũng vô cùng xuất chúng, nhưng nàng hiện tại chỉ là một công chúa trốn chạy, không có chút ảnh hưởng nào, nhưng Triệu Giai lại khác, gia tộc của chàng thống trị đế quốc Đại Tống vô cùng hùng mạnh này, hơn nữa theo hiểu biết của nàng trong suốt quãng đường, lãnh thổ mà Đại Tống thống trị tương đương với diện tích của cả châu Âu, dân số gấp chục lần đế quốc La Mã thần thánh. Một đế quốc hùng mạnh như vậy, cho dù nàng được kế thừa hoàng vị của đe quoc La Mã than thanh, khi đoi dien với Đại Tong cung phai khiem nhường cui đầu.
Lúc lâu sau, Agnes cuối cùng mới trấn tĩnh lại, sau đó lại rất lâu mới lên tiếng:
- Công tử, lúc trước khi ở Nam Dương, thường nghe người ta nhắc đến Lăng Vương của Đại Tống, nhiều người đều thầm gọi ngài ấy là vua của Nam Dương, nghe nói toàn bộ Nam Dương đều dưới sự kiểm soát của ngài ấy, Lăng Vương đó là ai vậy?
- À? Người ấy chính là cha ta.
Triệu Giai bất đắc dĩ nói. Uy danh của phụ thân mình ở Nam Dương không ai có thể bì kịp, tên của cha cũng thường xuyên được mọi người nhắc đến, thậm chí một số kẻ khi thề nguyền, đều nói nếu không tuân thủ lời thề, sẽ để mình chịu sự phỉ nhổ của Lăng Vương, cho nên Agnes từng nghe nói đến tên của phụ thân mình cũng rất bình thường.
Nghe thấy Lăng Vương danh tiếng lẫy lừng Nam Dương chính là cha của Triệu Giai, Agnes lại không thốt nên lời, các thân vương khác của Đại Tống nàng có thể không biết, nhưng ở Nam Dương và Quảng Châu một khoảng thời gian, từng nghe nói rất nhiều chiến tích của Lăng Vương Triệu Nhan, chẳng hạn nàng không những biết Nam Dương là do một tay Triệu Nhan gây dựng, hơn nữa vị Lăng Vương này còn là một học giả uyên bác, thay đổi bộ mặt ngành giáo dục của Đại Tống, chỉ riêng học trò của ông ấy đã trải khắp thiên hạ, hơn nữa ông ấy còn là nhà phát minh vĩ đại, ví dụ xà phòng mà nàng dùng, hỏa pháo trong hải quân của Đại Tống vân vân ... đều từ tay ông ấy, thậm chí nghe nói ông ấy còn phát minh ra một loại khinh khí cầu, có thể chở người bay lên trời, có điều nàng đến Đại Tống chưa bao lâu, chưa được tận mắt chiêm ngưỡng.
Agnes, sao nàng im lặng vậy?
Triệu Giai nhìn Agnes ngây ra liền lên tiếng hỏi.
- Không có gì, ta chỉ đang nghĩ vận xui của mình sắp kết thúc rồi, vừa đến Đại Tống đã được gặp quý nhân như công tử, sau này ta không cần lo ở Đại Tống bị ai ức hiếp nữa.
Agnes lúc này nửa đùa nửa thật nói.
Nghe thấy Agnes nói vậy, Triệu Giai cũng cười ha ha. Lúc này xe lửa chợt chuyển động, sau đó từ từ lăn bánh, nhưng lại khiến Agnes sợ hãi hét toáng, nắm chặt cánh tay Triệu Giai, đến khi xe lửa chạy chậm lại, nàng mới ngại ngùng bỏ ra, Triệu Giai chỉ cười, sau đó an ủi nàng vài câu rồi ngắm nhìn cảnh quan qua cửa sổ.
Lúc lâu sau, Agnes đột nhiên lên tiếng:
Cong tử, ngai co the giang cho ta tai sao tau hoa nay co the tự chay không? Ngoài ra chiếc thuyền hơi nước không có buồm lúc nay ta thấy trên sông có phải có liên quan đến tàu hỏa không?
Nghe thấy Agnes hỏi, Triệu Giai quay đầu nhìn nàng, quả nhiên thấy Agnes lại nhìn chàng với ánh mắt tò mò đáng yêu, khiến người ta không nỡ từ chối, Triệu Giai buộc lòng giải thích:
- Tàu hỏa hay còn gọi là tàu hơi nước, nó giống như con thuyền hơi nước lúc nãy chúng ta gặp, đều chạy động cơ bằng hơi nước, còn nguyên lí của máy hơi nước có hơi phức tạp, nói đơn giản chính là dùng lửa đun sôi nước lên tạo thành hơi nước, sau đó dùng hơi nước để khởi động động cơ, từ đó sinh ra năng lượng cực lớn, cho dù là tàu hỏa hay thuyền hơi nước, đều dựa vao nang lượng được sinh ra từ hơi nước để chạy.
- Năng lượng của hơi nước? Hình như ta hiểu rồi!
Agnes khi nói đến đây, mắt chợt sáng lên, sau đó lại thân mật ôm lấy cánh tay của Triệu Giai nói:
- Công tử, ta từng đọc trên sách, khoảng một nghìn năm trước, Hy Lạp cổ phương Tây chúng ta có một vị bác học vĩ đại, ông ấy chế tạo ra một quả cầu hơi chuyển động bằng hơi nước, nó cũng dùng năng lượng của hơi nước để chạy, chắc là giống với nguyên lí máy hơi nước của các ngài.
- Quả cầu hơi? Đây là lần đầu tiên nghe thấy, nàng có biết cấu tạo của nó không?
Triệu Giai nghe thấy vậy cũng cảm thấy hứng thú hỏi.
- Biết, thực ra cấu tạo của nó rất đơn giản, ở dưới là một cái nồi bịt kín, sau đó dùng một ống dẫn nối với một quả cầu bằng kim loại, hai đầu quả cầu có lỗ thoát, khi nồi bên dưới nóng lên, khiến hơi nước qua hai lỗ thoát ra ngoài, từ đó tác động quả cầu này chuyển động nhanh.
Agnes thích thú nói. Từ khi nàng đến Đại Tống, phát hiện Đại Tống trên mọi mặt dường như đều tiên tiến hơn châu Âu, khiến nàng không khỏi thất vọng, đặc biệt là sau khi thấy máy hơi nước càng khiến nàng khiếp sợ trước trình độ khoa học kĩ thuat của Đại Tống, không ngo ở chau Âu sớm đã có người phát hiện ra nguyên lí máy hơi nước rồi.
Triệu Giai nghe Agnes miêu tả về quả cầu hơi xong, liền không khỏi gật đầu nói:
- Không sai, nguyên lí của quả cầu hơi này đúng là giống với máy hơi nước, thậm chí nhìn theo nghĩa rộng, nó cũng thuộc một loại máy hơi nước, chỉ có điều quả cầu hơi này chỉ có thể dùng làm đồ chơi, không có tính thực dụng. Trước đây biểu ca của ta biết được nguyên lí máy hơi nước từ chỗ phụ thân, nhưng để mang nguyên lí đó áp dụng cho thực tế, huynh ấy đã phải tiêu tốn bảy tám năm mới nghiên cứu thành công.
- Ô, không ngờ máy hơi nước cũng do Lăng Vương nghĩ ra, công tử, ngài có thể kể cho ta nghe về phụ thân ngài không, ta ở Nam Dương từng nghe rất nhiều truyền thuyết liên quan đến ngài ấy, trong đó nhiều người đều nói Lăng Vương học thức sâu rộng, trên đời dường như không có chuyện gì ngài không biết.
Agnes nghe thấy máy hơi nước cũng do Triệu Nhan nghĩ ra, không kìm được hỏi tiếp, với tính tò mò của nàng, tất nhiên không bỏ qua Triệu Giai hỏi về chuyện liên quan đến cha chàng.
- Cha ta ...
Nghe thấy Agnes hỏi về cha mình, Triệu Giai lại cảm thấy nhớ, xa nhà gần hai năm, chàng cũng rất nhớ thương cha mẹ mình, nhưng nghĩ tới sắp được gặp lại họ, khiến Triệu Giai cảm thấy sung sướng vô ngần.
Rất lau sau Triệu Giai mới thôi khắc khoai, sau đó khi định kể cho Agnes nghe về những sự tích truyền kì của phụ thân mình thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó chỉ thấy một con tảo hồng mã chạy vọt qua ngoài cửa sổ, khi người cưỡi trên ngựa nhìn thấy Triệu Giai ở bên trong, lập tức thắng ngựa vui mừng gọi lớn vào bên trong:
- Ca ... ca, ở bên này!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên ngoài, Triệu Giai không kìm được quay đầu lại nhìn, kết quả thấy trên con ngựa màu đỏ bên ngoài, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi mặc xiêm y màu đỏ đang ra sức khua tay về phía chàng, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc tràn đầy hạnh phúc, còn Triệu Giai nhìn thấy cô bé trên ngựa cũng xúc động đứng bật dậy, mở cửa sổ hét lớn:
- Ngũ muội, sao muội lại đến đây?
Thiếu nữ cưoi ngựa bên ngoai tên là Triệu Tư Tân, là con gái của Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, con thứ năm trong nhà, năm nay mới mười ba tuổi, cô được thừa hưởng dung mạo mĩ miều từ mẹ, nhưng tính cách lại cực kì nóng nảy, điều này chắc chịu ảnh hưởng từ tam tỷ của Triệu Nhan - Vệ Quốc công chúa. Thực tế Vệ Quốc công chúa cũng thật sự yêu quý cô cháu gái này, thường đón cô bé đến nhà chơi với mình, khiến cho tính cách của Tư Tân quả thực giống như đúc từ một khuôn với nàng, bình thường rất thích quản việc không đâu, đám con nhà giàu ăn chơi trác táng trong kinh thành mỗi khi nhắc tới Tư Tân quận chúa, ai nấy đều đau đầu, chúng không dám chọc vào, cho nên chỉ cần Tư Tân ở đâu, đám con nhà giàu trong thành đều biến mất tăm.
- Con gái lớn từng này rồi, sao vẫn thô thiển như vậy, chả để ý hình tượng chút nào, nếu để dì thấy, chắc chắn sẽ lại mắng muội đó.
- Hi hi, muội không sợ!
Tư Tân không thèm để ý, sau đó cô bé cuối cùng nhìn thấy Agnes ngồi kế bên Triệu Giai, giống như nhìn thấy một món đồ chơi mới vậy, giương to mắt nói:
- Tỷ chính là công chúa La Mã được đại ca muội mua về sao, tướng mạo trông thật kì lạ, nhưng tỷ phải cẩn thận, tuy cha sẽ không làm khó tỷ, nhưng sẽ khó qua được cửa ải của mẹ cả đấy!