Triệu Nhan nói lại với Tào Dĩnh quyết định tăng cường khống chế các tôn giáo trong nước của mình, vốn cho rằng có thể nghe cách nghĩ của Tào Dĩnh về vấn đề này, không ngờ Tào Dĩnh nghe xong lại mị hoặc nháy mắt với hắn một cái, sau đó dịu dàng nói:
- Xem ra phu quân vẫn chưa thích ứng được với thân phận của mình, hà tất gì phải phức tạp hóa chuyện đơn giản này.
Sau khi nói xong lại cười ha ha bỏ đi, để lại Triệu Nhan mơ hồ không hiểu.
Lúc mới đầu, Triệu Nhan nghĩ nát óc không ra ý của Tào Dĩnh, không hiểu nàng bảo mình phức tạp hóa vấn đề đơn giản là có ý gì, nhưng sau đó kết hợp câu trước của Tào Dĩnh lại, mới dần dần lĩnh hội ý tứ trong lời nói của nàng.
Thực chất ý của Tào Dĩnh rất đơn giản, đó chính là Triệu Nhan đắn đo quá nhiều, căn bản không giống một người nhiếp chính, tuy chuyện kiểm soát tôn giáo quan trọng, ảnh hưởng cũng sâu rộng, nhưng cũng cần phải xem là do ai làm?
Lại nói đến Đại Tống sau khi cải cách thất bại, bất luận là triều đình hay dân chúng đều chịu đả kích lớn, cộng thêm khó khăn khi tấn công Liêu quốc, khiến nhiều người một mực cho rằng Đại Tống rất có thể bị Liêu quốc xâm lược lần nữa, thậm chí còn có thể rơi vào họa diệt vong, nhưng cũng chính thời khắc nhiều người tuyệt vọng, Triệu Nhan bỗng chợt thống lĩnh Thủy quân tiến bắc, giải cứu Đại Tống khỏi nguy nan, khiến danh tiếng Triệu Nhan phút chốc lừng lẫy, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà sau khi hắn nhiếp chính không nghe thấy lời phản đối nào.
Có thể nói danh tiếng của Triệu Nhan bây giờ vượt xa Vương An Thạch trước khi cải cách, cho nên nếu hắn quyết định kìm cặp chặt chẽ các tôn giáo, thì sắc lệnh này tuyệt đối có sức uy hiếp hơn so với Triệu Húc đích thân ra lệnh, cho dù các tôn giáo trong lòng bất mãn, e rằng cũng chỉ có thể giấu trong lòng, không dám hé răng oán thán nửa lời.
Thông suốt những điều trên, Triệu Nhan không khỏi cười khổ, tầm nhìn của Tào Dĩnh quả thực sắc bén, chốc lát đã nhìn thấu nhược điểm lớn nhất của hắn, đó chính là không có khí phách của bậc đế vương, làm việc quá lo xa, nhưng cũng không thể trách Triệu Nhan, dù sao hắn vốn dĩ đã không phải hoàng đế, thứ hai tính cách của hắn là như vậy, chuyện gì cũng phải cầu toàn, cho dù không thể khiến tất cả mọi người vừa ý, chí ít cũng phải khiến đa số hài lòng, cũng chính vì tính cách này mới khiến hắn thiếu sự quyết đoán trong một số việc chính sự.
Triệu Nhan không phải là người biết sai không sửa, khi hiểu ra mình không cần quá để ý phản ứng của các tôn giáo trong chuyện này, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, suy nghĩ lập tức thông suốt, bèn trở về thư phòng viết lại những ý nghĩ mới này, nhưng chợt nhớ tới chiều nay hắn vừa đồng ý mấy đứa nhỏ buổi tối sẽ kể chuyện cho chúng nghe, thì phát hiện giờ đã nửa đêm rồi, mấy đứa trẻ đều đã ngủ, khiến Triệu Nhan bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, xem ra mình thực sự quá bận rộn, đến chuyện đã đồng ý với bọn trẻ cũng không làm được.
Hôm sau trời vừa sáng, Tào Dật vốn định đi một chuyến tới các trọng địa của Đạo giáo như Long Hổ Sơn và Mao Sơn, nhưng Triệu Nhan chạy đến ngăn cản, sau đó Triệu Nhan lấy danh nghĩa triều đình triệu tập các nhân vật quan trọng trong Đạo giáo vào kinh. Tuy làm như vậy có thể sớm kinh động đến những người này, nhưng Triệu Nhan đã tỉnh ngộ nhờ lời nhắc nhở của Tào Dĩnh, triều đình làm việc tất nhiên phải có khí phách, nếu biểu hiện quá yếu đuối, ngược lại còn không đạt hiệu quả mong muốn.
Nửa tháng sau, các nhân vật cấp cao trong Đạo môn được triệu tập cũng lần lượt tới kinh thành, và tạm thời ở trong Hiển Vi Quán của học viện Truy Nguyên bên ngoài thành. Hồi đó khi mới lập học viện Truy Nguyên, Triệu Nhan thuyết phục Tào Dật quyên góp Hiển Vi Quán cho hắn làm học viện, nhưng Tào Dật lại nhanh chóng xây dựng lại Hiển Vi Quán cách học viện Truy Nguyên không xa. Đạo sĩ trong quán thường xuyên đến học viện Truy Nguyên dự thính, mà một số học sinh của học viện cũng thường tới đạo quán đàm đạo với các đạo sĩ trong quán, cũng coi như một nét đặc sắc của học viện Truy Nguyên.
Vạn bất đắc dĩ, Tào Dật đành phải đi tìm Triệu Nhan kể lại tình hình mình thăm dò được, đương nhiên vì đa số không bày tỏ ý kiến, đặc biệt là hai người Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang càng như vậy, cho nên lần thăm dò tình hình này của ông coi như thất bại.
Triệu Nhan sau khi nghe thấy lời của Tào Dật, cũng biết mình nghĩ quá đơn giản về đám người trong Đạo môn Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang rồi, họ có thể bộc lộ tài năng trong hàng vạn đệ tử Đạo môn, tuy có phần là nhờ xuất thân, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào nỗ lực bản thân mà leo lên được, vì thế e rằng trong những người này không có ai dễ gạt, có lẽ trước khi đến đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, thậm chí có âm thầm bàn bạc đối sách với nhau, bây giờ chỉ có hắn đích thân lộ diện đi gặp đối phương mới được.
Thế là trong một buổi chiều trời trong xanh nắng ấm áp, Triệu Nhan ngồi xe ngựa đến Hiển Vi Quán ở ngoài thành, đầu tiên đi gặp Tào Dật, sau đó lại để Tào Dật ra mặt, mời Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khanh đến một cái chòi sau vườn hoa, khi ba người họ đến đây, Triệu Nhan đã đun xong trà chờ họ đến.
- Bần đạo tham kiến Nhiếp chính!
Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang khi nhìn thấy Triệu Nhan lập tức tiến lên hành lễ. Tuy trước đó Tào Dật không hề nói là Triệu Nhan muốn gặp họ, nhưng khi họ nhìn thấy Triệu Nhan, khuôn mặt không chút kinh ngạc, dường như sớm đã biết Triệu Nhan sẽ tới gặp họ vậy.
- Ha ha, hai vị không cần khách khí, mau ngồi xuống!
Triệu Nhan cười đứng dậy mời họ ngồi. Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang là hai người thế lực lớn nhất trong Đạo môn, nếu có thể thuyết phục họ, thì ý kiến của những người khác không quan trọng nữa.
- Đa tạ Nhiếp chính!
Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khanh lại đồng thanh, sau đó cùng Tào Dật lần lượt ngồi xuống, còn thưởng thức trà Triệu Nhan pha cho họ. Tuy vị trà không quá ngon, nhưng hai người họ vẫn lịch sự khen ngợi vài câu.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Triệu Nhan liền vào chủ đề chính, kể lại chuyện triều đình chuẩn bị khống chế chặt chẽ các tôn giáo, từ đó hi vọng họ có thể phối hợp, kết quả Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang nghe xong lời của Triệu Nhan, lại không dám giả ngây giả ngô như trước mặt Tào Dật nữa, ngược lại đều lộ ra vẻ trầm mặc.
Thấy hai người đó không nói gì, Triệu Nhan liền lên tiếng:
- Hai vị đều là người hiểu chuyện, lần này vì chuyện phản loạn Ma Ni giáo, khiến bách tính phía nam lưu lạc khắp nơi, vì vậy tăng cường kiểm soát các tôn giáo là điều tất nhiên, không ai có thể ngăn cản, nhưng bản vương giao tình sâu đậm với Đạo môn, vì thế mới thông báo cho các vị trước tiên, thứ nhất để các vị chuẩn bị trước, triều đình cũng sẽ dành cho các vị những điều kiện hậu hĩnh trước nhất, thứ hai cũng để các vị làm gương cho các tôn giáo khác trong thiên hạ, cũng coi như không uổng mấy năm nay triều đình ủng hộ Đạo môn của các vị!
Lúc này Lưu Hỗn Khang cũng cất lời, nhưng câu nói sau cùng là đang ám chỉ Triệu Nhan, muốn họ đồng ý chuyện này, thì phải nêu ra những điều kiện khiến họ động lòng.
Triệu Nhan sao mà không hiểu ý tứ trong lời Lưu Hỗn Khang, chỉ thấy hắn mỉm cười nói:
- Tất nhiên rồi, nếu Long Hổ Sơn và Mao Sơn Tông có thể ủng hộ triều đình như vậy, triều đình tất nhiên cũng không để các vị thiệt thòi, hơn nữa triều đình chỉnh đốn các tôn giáo đối với các vị mà nói chắc chắn là chuyện tốt, chẳng hạn triều đình sẽ phân chia cấp bậc từng giáo đồ theo năng lực, việc phân chia cấp bậc này tất nhiên cần thành lập một cơ quan chuyên môn, mà quan viên trong triều đình chỉ chiếm một phần nhỏ trong bộ máy này, còn lại đều là người trong các giáo phái đảm nhiệm, tỉ lệ người sẽ phân chia theo sức ảnh hưởng của từng tôn giáo, trong đó Đạo môn chắc chắn là một trong những tôn giáo có nhiều người nhất, với thực lực của Long Hổ Sơn và Mao Sơn Tông, khẳng định có thể chiếm nhiều chỗ trong đó.
Triệu Nhan đã thẳng thắn như vậy, nếu Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang còn không hiểu thì đúng là ngốc, chỉ thấy hai người họ nghe đến đây mắt sáng lên, tuy phân chia cấp bậc người trong tôn giáo là chuyện chưa từng có, nhưng nếu thật sự có cơ quan như vậy, mà họ lại có thể chiếm một chỗ đứng nhất định trong đó, thì có nghĩa họ không những có thể ảnh hưởng đến Đạo môn, đồng thời còn có thể ảnh hưởng tới các tôn giáo khác, điều này cực kì hấp dẫn họ.