- Cái gì? Dư nghiệt Tử Hạ ở phủ Hạ Vũ tạo phản, đại quân của Ngụy vương bị bao vây hiện tại chưa rõ sống chết?
Nghe tin này, Đặng Oản bật dậy cả kinh nói. Hình Thứ ngồi cạnh ông ta cũng hoảng sợ đến nỗi chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan. Hình Thứ không đi theo Triệu Hạo đến phủ Hạ Vũ mà ở lại cảng Trầm Thủy phụ trách điều hành vật tư, không ngờ lại nhận được tin tức này.
- Đặng tri châu, mau! Mau tập kết quân đội, nhất định phải mau chóng giải cứu Ngụy vương!
Hình Thứ phản ứng rất nhanh, lập tức túm lấy cánh tay Đặng Oản nói. Lúc này, Hình Thứ thực sự đang sợ hãi, thân là Phó sứ, nếu Triệu Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chỉ sợ cuộc đời này của ông ta cũng chấm dứt.
- Hình Tả ti, hạ quan cũng muốn mau chóng giải cứu Điện hạ, nhưng ngài cũng biết, quân của Lăng Châu đã bị Điện hạ đem đi một nửa, số còn lại không thể tùy tiện điều động, cho nên chúng ta hiện giờ căn bản không thể đi được!
Đặng Oản nghe Hình Thứ nói cũng cười khổ một tiếng đáp.
- Vậy thì điều binh ở châu lân cận, an nguy của Ngụy vương điện hạ liên quan mật thiết đến sự ổn định của Đại Tống ta, tuyệt đối không thể sơ suất!
Hình Thứ lại hét lớn. An nguy của Triệu Hạo cũng liên quan đến tính mạng của ông ta, cho nên đương nhiên ông ta phải cố gắng cứu Triệu Hạo ra sớm nhất có thể.
- Nếu như cầu viện ở châu lân cận thì cũng chỉ có Quỳnh Châu thôi, Hô Diên Bình và Hô Diên Khánh vừa hay cũng đang đóng quân ở đó để đề phòng dư nghiệt Tử Hạ ở Lăng Châu làm phản. Chỉ có điều, bản quan cũng không được thoải mái với hai vị tướng quân đó, trước kia đã không ít lần đụng độ với nhau, vốn tưởng rằng sau khi Điện hạ tới sẽ không cần dùng tới họ nữa, không ngờ bây giờ lại phải đi cầu viện họ!
Đặng Oản bỗng thở dài nói, có vẻ rất bất mãn với huynh đệ Hô Diên.
Nghe Đặng Oản than thở, Hình Thứ cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Bởi họ vượt xa ngàn dặm từ kinh thành đến Lăng Châu, vốn là để trấn an thế cục ở Lăng Châu, nhưng bây giờ lại thật mỉa mai, chẳng những không thể trấn an Lăng Châu ngược lại còn khiến cho Triệu Hạo lâm vào nguy hiểm, thậm chí còn phải đi cầu viện huynh đệ Hô Diên. Ai mà không biết huynh đệ Hô Diên là người của Triệu Nhan?
- Đặng tri châu, Điện hạ bị bao vây là việc gấp, không thể chậm trễ được. Ngài đã bất hòa với Hô Diên Tướng quân vậy thì lão phu sẽ tự mình đi một chuyến. Dù thế nào cũng không thể để Ngụy vương Điện hạ gặp nguy hiểm!
Cuối cùng, Hình Thứ lên tiếng. Triệu Hạo xảy ra chuyện, ông ta không còn lòng dạ nào mà chờ đợi thêm nữa. Đặng Oản lại không muốn đi gặp huynh đệ Hô Diên nên ông ta đành đích thân đi để tránh Đặng Oản làm chậm trễ việc.
- Hình Tả ti, nếu ngài đồng ý đích thân đi thì không còn gì tốt hơn. Hơn nữa, những dư nghiệt Tử Hạ đó chính thức tạo phản, tuy rằng hiện giờ chỉ bao vây phủ Hạ Vũ nhưng cũng không biết họ có tấn công nơi khác hay không. Cho nên hạ quan cũng cần bố trí người, tốt nhất là giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống thấp nhất có thể.
Thấy Hình Thứ muốn đi, Đặng Oản liền đồng ý nói.
Lúc này, Hình Thứ lòng nóng như lửa đốt, lập tức cáo từ Đặng Oản sau đó chạy tới Quỳnh Châu cầu viện. Kỳ thực, Hình Thứ cũng cảm thấy rất uất nghẹn. Lúc đầu, ông ta hả hê cho rằng mình sẽ đi theo Triệu Hạo để làm đại nghiệp, không ngờ mọi chuyện không như tính toán, ông ta còn phải cầu viện người của Triệu Nhan. Nếu chuyện này đồn đến kinh thành, ông ta và Triệu Hạo đừng mong nghĩ đến chuyện có thể ngẩng đầu lên. Nhưng bây giờ, tất cả mọi chuyện đều không quan trọng nữa, quan trọng là phải cứu tính mạng của Triệu Hạo.
- Các vị tướng quân, chúng ta đã bị giam lỏng mấy ngày rồi, lương thảo ngoài thành không thể vận chuyển vào được, lương thực trong thành thì không còn duy trì được bao lâu nữa, nếu tiếp tục bị nhốt như thế này cũng không phải là cách, chúng ta nên nghĩ cách để phá vòng vây ra ngoài!
Triệu Hạo lên tiếng nói trước. Sau mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Triệu Hạo đã hết hoảng sợ, hơn nữa không cam tâm tiếp tục chịu sống trong cảnh bị giam lỏng như thế này nữa nên mới gọi đám người Vương Đán tới để nghĩ cách.
Nghe Triệu Hạo nói, mấy người Vương Đán nhìn nhau, sau đó Vương Đán đứng ra nói:
- Điện hạ, qua mấy ngày quan sát, chúng tôi phát hiện quân số của phản quân bên ngoài không những không giảm đi mà còn đang từ từ gia tăng. Theo suy đoán của chúng mạt tướng thì có lẽ sau khi Lưu Càn Thiên tạo phản đã thu hút được không ít phản quân gia nhập. Hiện giờ, quân số đã vượt quá bốn chục nghìn người. Với binh lực của chúng ta, phá vòng vây ra ngoài cũng không phải chuyện khó khăn, nhưng…
- Nhưng cái gì?
Triệu Hạo nghe Vương Đán nói phá vòng vây ra ngoài không phải chuyện khó liền cảm thấy vui vẻ, tuy nhiên vừa nghe được chữ “nhưng” từ miệng Vương Đán lại lập tức không kìm nổi, lo lắng hỏi.
- Điện hạ, ý của Vương Chỉ huy sứ là chúng ta phá vòng vây ra không phải là chuyện khó khăn, nhưng muốn tránh được sự đuổi giết của phản quân Tử Hạ thì không phải chuyện dễ. Xung quanh phủ Hạ Vũ không hề có thành trấn gì, mặc dù có đường lớn nhưng hai bên đều là rừng cây rậm rạp, trong rừng cũng không khá hơn, ít nhất phải đi bốn năm ngày mới có thể đến thành trấn gần nhất. Nhưng trong bốn năm ngày này, Lưu Càn Thiên nhất định sẽ đuổi theo. Với sự quen thuộc địa hình của bọn chúng, hơn nữa lại hiểu rõ tình hình trong rừng rậm, chúng rất có thể sẽ đi xuyên qua rừng để chặn đường chúng ta. Nếu chúng ta bị chúng chặn trên đường thì sẽ rắc rối lớn.
Lần này, Tào Chỉ huy sứ liền thay Vương Đán trả lời.
Phản quân phía ngoài mặc dù đông hơn họ vài lần, nhưng muốn giam lỏng họ ở đây cũng không phải chuyện đơn giản. Điều duy nhất khiến họ lo lắng chính là bị đuổi giết dọc đường. Trên chiến trường đồng bằng, họ mạnh hơn người Tử Hạ rất nhiều, nhưng nếu vào trong rừng, tình hình sẽ hoàn toàn khác. Mười ngàn người của họ sẽ bị kẻ địch nghiền nát đến một chút cặn bã cũng không còn sót lại.
Triệu Hạo tuy rằng không giỏi việc quân nhưng sau khi tới Lăng Châu cũng đã hiểu được một số tình hình, biết người Tử Hạ thông thạo trong rừng hơn nhiều so với quân đội Đại Tống. Vì thế, Lăng Châu còn có một binh đoàn tập trung toàn người Tử Hạ, nhưng khi triệu tập quân đội, nghĩ những người Tử Hạ đó không thể tin được nên toàn bộ chỉ triệu tập người Tống. Bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy có chút thất sách.
- Vậy có nghĩ ra cách gì để thoát khỏi sự truy kích của người Tử Hạ không?
Triệu Hạo lại hỏi. Triệu Hạo thật sự không muốn tiếp tục ở phủ Hạ Vũ thêm nữa. Nơi này chẳng những bên ngoài có phản quân mà trong thành cũng không đủ lương thực. Điều này một phần cũng vì lúc trước Triệu Hạo không nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống này nên không hề cho dự trữ lương thực, ngay cả thân vương như Triệu Hạo mà cũng bắt đầu phải ăn cháo mấy ngày nay rồi.
- Chuyện này thì không thể. Những người Tử Hạ đó từ nhỏ đã sống trong rừng, hiểu rất rõ về tình hình trong rừng. Hơn nữa, chúng ta chỉ có thể đi dọc theo đường chính, căn bản không dám đi vào trong rừng nên chỉ cần chúng đuổi kịp chúng ta thì chúng ta sẽ phải giao chiến với chúng. Tuy nhiên, người Tử Hạ chắc chắn sẽ không đối đầu trực tiếp với chúng ta mà sẽ trốn trong rừng cây để lén phóng tên độc. Đến lúc đó thì chúng mạt tướng rất khó để đảm bảo sự an toàn cho Điện hạ.
Vương Đán lại nói tiếp. Nếu chỉ có quân đội thì họ cũng không sợ sự truy kích của người Tử Hạ, nhưng họ nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho Triệu Hạo nên chuyện này trở nên khó khăn hơn nhiều. Vì người Tử Hạ quả thực rất giỏi đánh lén, bất cứ người nào trong quân cũng có thể bị người Tử Hạ uy hiếp, không có ai là ngoại lệ.
- Vậy thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ ở đây sao?
Triệu Hạo nghe đến đây thì vô cùng lo lắng. Sau khi trải qua chuyện lần trước, Triệu Hạo đã hoàn toàn tin tưởng vào mấy người Vương Đán, nhưng cũng chính vì vậy mới khiến cho y càng thêm sốt ruột.
- Điện hạ, thực ra ngài cũng không cần phải sốt ruột. Theo mạt tướng phỏng đoán thì phía cảng Trầm Thủy hẳn đã nhận được tin tức của chúng ta. Đặng tri châu và Hình Tả ti nhất định sẽ nghĩ cách đến cứu viện, cho nên chỉ cần chúng ta kiên trì thêm vài ngày, nhất định viện quân sẽ tới.
Vương Đán lại nói. Vì sự an toàn của Triệu Hạo, họ cũng chỉ có thể chọn cách cố thủ và chờ đợi.
- Nhưng quân đội Lăng Châu đã bị Bổn vương điều động một nửa, Đặng tri châu lấy gì để tới cứu chúng ta?
Sau đó, Triệu Hạo bàn bạc thêm với đám người Vương Đán về quân vụ, chẳng hạn chuyện bố trí phòng ngự trong thành và việc điều chỉnh vật tư, … Những việc này tuy vụn vặt nhưng cũng vô cùng quan trọng. Đồng thời, đây cũng là lần đầu Triệu Hạo được tiếp xúc với chúng, hóa ra đánh giặc nhìn thì đơn giản nhưng cần tính toán rất nhiều, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ dẫn đến thất bại.
Bảy ngày sau đó, bên ngoài thành vẫn không có bất cứ tin tức nào của viện quân. Lương thực trong phủ Hạ Vũ thì càng lúc càng ít, đám người Vương Đán đã bắt đầu tìm rau dại ở trong thành để cho cùng với gạo nấu cháo. Thậm chí, Triệu Hạo cũng phải giảm từ ba xuống còn hai bữa một ngày, mỗi đêm đều bị tỉnh giấc vì đói. Nhớ lại cuộc sống khi còn ở kinh thành, Triệu Hạo càng thêm hối hận về quyết định ban đầu của mình. Nhiều khi Triệu Hạo cảm thấy, hoàng đồ bá nghiệp đối với y cũng không quan trọng bằng một bữa cơm no bụng.
Hơn nữa, mấy ngày nay, Lưu Càn Thiên ở bên ngoài cũng bắt đầu không hiền lành nữa. Hàng ngày, gã đều phái binh lính tấn công thành phủ Hạ Vũ. Tuy lần nào cũng thất bại quay về nhưng mỗi lần như vậy cũng hao tổn lực lượng của Vương Đán.
Đến tối ngày thứ tám, trong lúc Triệu Hạo đang ngủ mơ được ăn vịt quay của kinh thành thì bên ngoài bỗng truyền đến những âm thanh hỗn loạn. Triệu Hạo sợ tới mức bật dậy trên giường. Vì y vẫn nhớ rõ cảm giác khi bị phản quân Tử Hạ đánh lén, bên ngoài cũng hỗn loạn như bây giờ. Chẳng lẽ hôm nay lại có phản quân Tử Hạ tấn công vào trong thành?