Chương 930
Tiêu Nham Thọ sắc mặt âm trầm ngồi trong đại trướng, hai hàng tướng lĩnh hai bên tất cả cũng đều cúi đầu không dám mở miệng, ngay sáng ngày hôm nay, khi bọn họ đang chuẩn bị muốn tiến công Liêu Dương phủ bị Cao Vĩnh Xương chiếm cứ thì bỗng nhiên bị A Cốt Đả đánh lén từ phía sau, kết quả khiến cho bọn họ liên tiếp mất đi mấy tòa thành trì, đường lui cũng hoàn toàn bị người Nữ Chân phong kín, mối liên hệ với hậu phương cũng bị đứt đoạn.
Các vị, đường lui đã bị đoạn, các ngươi có phương pháp xử lý nào tốt có thể giải quyết được khốn cục lúc này hay không?
Lúc này Tiêu Nham Thọ quét qua một vòng các tướng lĩnh, sau đó trầm giọng
hỏi.
Luc đầu khi ông tấn công người Bột Hải ở đây đã từng không chỉ một lần phản ứng lại với triều đình, để cho bọn họ nhất định phải chú ý tới hướng đi của người Nữ Chân, ngàn vạn lần đừng để cho người Nữ Chân và người Bột Hải cùng liên hợp lại giáp công chính mình, đáng tiếc bây giờ ông còn là một thần tử mang tội, ở trong quân cũng chỉ có thể tạm thời chỉ huy quân đội tác chiến, đối với ý kiến này của ông, triều đình căn bản là chẳng hề coi trọng, thậm chí lúc trước triều đình còn phái người tới cam đoan với ông rằng người Nữ Chân đang tiến công Hoàng Long phủ, nhưng hiện tại mới chỉ trong nháy mắt, không ngờ người Nữ Chân đã xuất hiện ngay phía sau lưng mình, lại một lần nữa bức ông vào trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Nham Thọ, những tướng lĩnh phía dưới đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều vẫn không lên tiếng, tuy rằng số lượng người Nữ Chân chặn đường lui của bọn họ không nhiều lắm, nhưng sức chiến đấu của bọn chúng cũng không hề nhỏ, mặt khác, sau khi người Bột Hải trong phủ Liêu Dương biết người Nữ Chân đã đến cũng lập tức như được sống lại, bất cứ lúc nào cũng đều có thể từ trong thành đánh ra, dưới tình hình tiến thoái lưỡng nan này, bọn họ đều không có bất kỳ một phương pháp giải quyết nào cả.
Cũng chính bởi vậy, cho nên trong soái trướng rất nhanh lại chìm vào cảnh tượng trầm mặc khó chịu, thế nhưng cũng đúng lúc này, một lão già râu tóc bạc trắng trong đó bỗng đứng ra nói:
- Tiêu tướng quân, trước sau chúng ta đều thụ địch, đặc biệt là đường lui còn bị người Nữ Chan chat đứt, muon cầu vien cung không được, huong chi theo như tình hình hiện giờ của triều đình, dù muốn cứu viện nhưng cũng chẳng có binh lực để phái ra, cho nên theo cách nhìn của lão phu, hiện tại quan trọng nhất vẫn là phải nghĩ ra được biện pháp tự bảo vệ mình, kế đó mới lại nghĩ đến biện pháp phá vây giết ra ngoài mới đúng!
Tuy rằng lão giả này mặc bì giáp, nhưng khuôn mặt lại nho nhã, thoạt nhìn giống như là một nhà đại nho đọc rất nhiều thi thư, trên thực tế lão giả này tên là Tiêu Hàn Gia Nô, mặc dù là người Khiết Đan, nhưng đọc rộng kinh sử, là một nhà địa nho hiếm gặp của nước Liêu, hơn nữa chẳng những chỉ nổi danh ở mỗi Liêu quốc mà ngay cả những người đọc sách của Đại Tống cũng đều biết đến tên họ của ông, điều này cũng khiến cho ông được người đời đương thời coi là 'Nhà đại nho gắn liền với thời gian'.
Tiêu Han Gia No von dĩ toi đảm nhiem chuc vị Han lam Đo lam nha kiêm Tu quốc sử, tham dự biên soạn các loại 'Thực lục', 'Lễ thư' của Liêu triều, chính bản thân ông cũng có không ít tác phẩm, thậm chí trước kia ông còn là thầy dạy của Gia Luật Tuấn, cho nên trong triều cũng rất được tin tưởng, lần này Tiêu Nham Thọ lập công chuộc tội, dẫn đầu đại quân đi bình định, triều đình đương nhiên lo lắng tới việc để cho ông ta một mình chưởng binh, cho nên liền an bài hai người đảm nhiệm chức vị giám quân, Tiêu Hàn Gia Nô chính là một trong số đó. Lại nói tiếp, mặc dù ông chỉ là một văn thần, nhưng Liêu quốc lại không phân biệt văn võ, trước kia Tiêu Hàn Gia Nô cũng từng làm quan võ, thêm nữa Gia Luật Tuấn lại rất tín nhiệm ông, bởi vậy ông chính là người thích hợp đảm nhiệm chức vị giám quân nhất.
Trên triều, Tiêu Hàn Gia Nô là một trong số ít những đại thần không đứng về phía Gia Luật Ất Tân, hơn nữa vì rất kính nể sự bác học và danh vọng của đối phương cho nên Tiêu Nham Thọ đối với ông cũng vô cùng tôn kính, bây giờ khi thấy ông mở miệng, cũng liền đứng dậy nói:
Tiêu Hàn lâm nói rất đúng, viện quân của triều đình bên kia đúng là không thể trông cậy được, vì vậy kế hoạch hôm nay chỉ có thể dựa vào chính chúng ta, chẳng qua là muốn phá được vòng vây đánh ra ngoài cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì!
Tiêu Nham Thọ vừa dứt lời, một người trung niên hơn ba mươi tuổi đứng đối diện Tiêu Hàn Gia Nô liền đứng ra mở miệng nói:
- Mạt tướng nghĩ, thật ra việc phá vây cũng không hề khó, lúc trước người Bột Hải bị chúng ta đánh giết sợ đến mức vỡ mật, hiện tại cho dù có viện quân của người Nữ Chân, nhưng chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện ra khỏi thành, cho nên thứ chúng ta cần đối phó chỉ có người Nữ Chân phía sau, mà tuy rằng người Nữ Chân nhanh nhẹn dũng mãnh nhưng số lượng quân đội lại quá ít, cho nên chỉ cần chúng ta phái ra một đội quân làm chệch hướng kỵ binh Nữ Chân, số quân đội còn lại tự nhiên có thể thong dong rút khỏi!
Nghe thấy lời nói của người trung niên này, Tiêu Nham Thọ cũng không kìm được kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương một cái, chỉ thấy người trung niên này khuôn mặt ngũ quan đoan chính, vẻ mặt kiên nghị, lại phải nói tiếp, người này chính là giám quân còn lại ngoại trừ Tiêu Hàn Gia Nô, tên là Gia Luật Thuần, cũng là đường đệ của Gia Luật Tuấn, tước vị Trịnh vương, bình thường cũng vô cùng nhận được sự tín nhiệm của Gia Luật Tuấn, hơn nữa y lại là hoàng tộc, đương nhiên lại càng thích hợp đảm nhiệm vị trí giám quân.
- Trịnh vương nói như vậy quả thực vô cùng có lý, chỉ có điều lấy sức chiến đấu của người Nữ Chân, muốn cuốn được lấy bọn chúng cũng không phải là một chuyện dễ dàng, thêm nữa nếu như lúc giao chiến, chẳng may người Bột Hải lại từ trong thành giết ra, đến lúc đó đại quân ở lại kiềm chế người Nữ Chân sẽ càng thêm nguy hiểm, cho nên mặc dù biện pháp này tốt nhưng chỉ sợ rằng tương đương sẽ phải hi sinh tính mạng của một nhóm người!
Tiêu Nham Thọ lại lần nữa mở miệng nói, biện pháp này cũng không phức tạp, mấu chốt chính là cần phải hiểu được giữ hay bỏ, bình thường Gia Luật Thuần thanh danh không quá nổi, lại không nghĩ tới y lại bộc lộ ra sự tài hoa trên phương diện quân sự vào ngay thời điểm này.
- Mạt tướng bất tài, nguyện ý lưu lại để kiềm chế chủ tướng người Nữ Chân!
Tiêu Nham Thọ vừa dứt lời, cũng chỉ thấy Gia Luật Thuần lại mở miệng nói, y có thể nghĩ ra được phương pháp giải quyết cục diện này, đương nhiên cũng sẽ biết được sự phiêu lưu ẩn chứa trong đó, thậm chí y cũng đã dự định hi sinh vì nghĩa.
Những tướng sĩ khác trong soái trướng vốn do dự không dám tiến lên, thấy vị hoàng tộc không ngờ lại chủ động xin chiến Gia Luật Thuần này, lập tức cũng không kìm được kinh ngạc nhìn về phía y, thậm chí ngay cả Tiêu Nham Thọ và Tiêu Hàn Gia Nô tương tự cũng không ngờ tới, vị Trịnh vương danh tiếng vốn không nổi bật không ngờ tại thời khắc mấu chốt này lại nghiêm túc đưa ra lựa chọn vì nghĩa lớn như vậy.
Trịnh vương trung tâm gan dạ, thật sự khiến Tiêu mỗ khâm phục, thế nhưng việc kiềm chế người Nữ Chân quá mức nguy hiểm, thân phận của Trịnh vương lại không phải bình thường, thật sự không nên mạo hiểm như vậy, cho nên chuyện này vẫn nên giao cho lão phu làm đi!
Luc nay Tieu Hàn Gia No cung len tiếng, đối với biểu hiện của Gia Luật Thuần, ông cũng cảm thấy vô cùng hài lòng, người trong hoàng tộc được giống như y quả thực quá ít, vừa vặn tuổi tác của Tiêu Hàn Gia Nô cũng lớn rồi, từ lâu ông cũng không còn quá để ý với việc sinh tử, cho nên mới mở miệng nói.
- Vạn lần không được, lão Hàn lâm chính là trụ cột quốc gia, hơn nữa tuổi tác đã cao làm sao có thể dễ dàng mạo hiểm, vẫn là để vãn bối đi kiềm chế người Nữ Chân thôi!
Gia Luật Thuần kiên định nói.
- Được rồi, Trịnh vương Điện hạ và Tiêu Hàn lâm cũng không cần phải ầm ĩ nữa, thủ lĩnh A Cốt Đả của người Nữ Chân vô cùng giảo hoạt, nếu không phải người quen thuộc gấ, rát có thể sẽ phải chịu thiệt thòi lớn trên chiến trường, Tiêu mỗ đã giao chiến với gã nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu qua về tính tình của gã, tự tin có thể kiềm trụ được bước chân gã trên chiến trường, cho nên chuyện này vẫn nên để Tiêu mỗ làm đi!
Đúng lúc này, Tiêu Nham Thọ ngồi trên ghế chủ soai bỗng nhiên mở miệng nói.
- Như vậy sao được, Tiêu tướng quân chính là chủ soái trong quân, lúc rút lui còn cần phải có ngươi điều hành, nếu như ngươi ở lại để kiềm chế người Nữ Chân, sợ rằng đại quân còn lại cũng không có người chỉ huy, chẳng phải sẽ lại càng thêm nguy hiểm sao?
Nghe thấy lời nói của Tiêu Nham Thọ, Gia Luật Thuần lập tức cao giọng phản
đối.
- Không sao, trước khi lui lại ta sẽ bố trí, hơn nữa Tiêu hàn lâm và Trịnh vương thân là giám quân, trong thời khắc nguy cấp cũng có quyền hành chỉ huy quân đội, cho nên khi lui lại liền do hai vị thay mặt Tiêu mỗ chỉ huy đại quân, lại nói tiếp Tiêu mỗ đã phụ lại sự phó thác của Bệ hạ, lần này trở về cũng khó lòng thoát chết, cho nên không bằng lưu lại chết trên chiến trường, cũng coi như là cái chết có ý nghĩa!
Cuối cùng Tiêu Nham Thọ ha hả mở miệng cười nói.
Tiêu Nham Thọ lại một lần nữa mở miệng cười nói, thế nhưng những lời nói của ông lại khiến cho Gia Luật Thuần và Tiêu Hàn Gia Nô nhíu mày, bởi vì nếu mở rộng lời nói của Tiêu Nham Thọ, ngược lại sẽ khiến cho người ta có cảm giác dường như ông đã sớm báo trước về ý định quyết chết.
Vì không muốn để cho Tiêu Hàn Gia Nô và Gia Luật Thuần phản đối nữa, ngay lập tức Tiêu Nham Thọ liền tiến hành bố trí tỉ mỉ về việc phá vây, hiện tại trong tay ông còn dư lại ba vạn hai ngàn người, nếu như muốn phá vây, ông cần phải lưu lại ít nhất năm ngàn kỵ binh để kiềm chế người Nữ Chân, hai vạn bảy ngàn người còn lại sẽ để cho Tiêu Hàn Gia Nô và Gia Luật Thuần dẫn đầu, khi Tiêu Nham Thọ và người Nữ Chân giao chiến sẽ vượt chiến trường rời khỏi.
Trong lần rut lui này, biến số lớn nhất chính là không biết người Bột Hải bên trong tòa thành phủ Liêu Dương sẽ đánh ra lúc nào? Đối phương đi ra càng sớm, áp lực mà Tiêu Nham Thọ bọn họ phải nhận sẽ lại càng lớn, hi vọng chạy trốn sẽ lại thấp hơn, thậm chí ngay cả đại bộ phận quân đội của Tiêu Hàn Gia Nô cũng có khả năng bị người Bột Hải cuốn lấy, từ đó khiến cho trận chiến phá vây này sắp thành lại bại, nhằm vào loại tình huống này, Tiêu Nham Thọ suy xét đến thời điểm người Bột Hải sẽ ra khỏi thành, bố trí rất nhiều phương pháp đối phó, đương nhiên những điều này đám người Tiêu Hàn Gia Nô cũng đều nhớ kỹ trong lòng.
Vào buổi đêm ngày hôm đó, Liêu quân thừa dịp có bóng đêm yểm hộ chuẩn bị tốt cho việc phá vây, đến rạng sáng ngày hôm sau, vào lúc chân trời phía đông vẫn còn đen ngòm, Tiêu Nham Thọ đột nhiên dẫn đầu mấy ngàn kỵ binh, xung phong quyết tử tiến đến đại doanh của người Nữ Chân!