Mục lục
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 867

A, Giai ca nhi ngươi thật có mắt nhìn, vừa rồi ta thật sự sơ sót, nơi này không ngờ cất giấu một báu vật!

Lý Thành theo ánh mắt Triệu Giai nhìn thấy một thiếu nữ bị nhốt, điều này làm cho gã cũng không kìm nổi kinh ngạc nói.

Dương Sĩ Lượng lúc này cũng phát hiện Triệu Giai khác lạ, lập tức cũng tò mò tiếp cận nói:

Giai ca nhi, khong phai nguoi thuc su coi trong nu nhan toc vang mat xanh này chứ?

Nghe thấy nghi vấn Lý Thành và Dương Sĩ Lượng, Triệu Giai lại nhếch miệng mỉm cười, cũng không mở miệng giải thích mà xoay người nói với Hồ Tam đứng bên cạnh:

- Hồ Tam, nữ tử này bao nhiêu tiền?

- Chuyện này ...

Ngoài ý liệu của Triệu Giai chính là, Hồ Tam nghe thấy lời của y cũng chần chờ một chút, sau đó mới mở miệng nói:

- Không dối gạt vị tiểu ca này, nếu ngài nhìn trúng những nữ tử khác, tiểu nhân dĩ nhiên là cầu còn không được, tuy nhiên nữ tử này có chút đặc thù, nếu ngài muốn mua, ta có thể nói lại nội tình sự việc cho ngài, đến lúc đó ngài hẵng quyết định có mua nữa không?

Nếu đổi lại là khách nhân bình thường, Hồ Tam cũng lười nói cho đối phương biết nội tình, chỉ cần bán hàng hóa đi, vậy chuyện không liên quan đến gã nữa rồi. Bất quá gã buôn người nhiều năm như vậy, đã sớm đã luyện một đôi mắt lửa ngươi vàng, tuy rằng bọn Triệu Giai ba người bên người không mang bất luận tôi tớ gì, nhưng chỉ từ khí chất của bọn họ gã có thể đoán được, thân phận của ba người thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản, cho nên để tránh hậu hoạn, gã cảm thấy vẫn là thành thật nói cho đối phương biết tình hình thực tế mới tốt.

- Ô, không biết này ở cô gái này có nội tình gì?

Triệu Giai nghe đến đó càng cảm thấy hứng thú nói, y đối với nữ tử này hết sức tò mò, cho nên mới tính toán mua lại hỏi về tình hình đối phương một chút, nói không chừng có thể có được một số tình báo hữu dụng.

- Kỳ thật nữ tử này lai lịch có chút vấn đề, ngày hôm qua tại hạ đi thuyền làm việc, kết quả trên đường gặp một thuyền bị hải tặc vây công, hơn nữa chi thuyền tạo hình kỳ lạ, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, hơn nữa lúc ấy chiếc thuyền này đã bị hải tặc đục thủng đáy thuyền, mắt thấy sẽ chìm nghỉm rồi, lúc ấy ta thấy hải tặc thế lực không mạnh, cho nên liền từ phía sau lưng đánh lén bọn chúng, giết chết hải tặc, thuận tiện cũng đem người trên thuyền mang trở về, lúc ấy trên thuyền ngoại trừ người thiếu nữ này, còn có một vài võ sĩ cường tráng tuy nhiên xem bộ dáng của bọn họ, hình như là hộ vệ của người thiếu nữ này, mặt khác trên thuyền còn có mấy người thị nữ trẻ tuổi, tuy nhiên đều chết ở trong tay hải tặc, thật sự có chút đáng tiếc!

Hồ Tam khi nói tới đây còn lắc đầu thở dài một tiếng, tựa hồ đối với những thị nữ này cảm thấy vô cùng đáng tiếc, tuy nhiên ngay sau đó hắn lại cười nói:

- Dựa theo quy củ trên biển, tại hạ cứu bọn họ, bọn họ sẽ tùy ta xử trí, tại hạ không phải là người tốt lành gì, cho nên dĩ nhiên dựa theo quy củ định trước kia đem bọn họ bán đi, có điều bọn hắn nói tiếng rất kỳ quái, ta không ngờ một câu cũng nghe không hiểu, tuy nhiên ngay khi ta đem bọn họ về cảng, những hộ vệ kia dường như thấy xảy ra điều gì đó, không ngờ ở trên bến tàu phản kháng liều chết muốn cứu người thiếu nữ này ra, nhưng người của ta cũng không phải ngồi không, hơn nữa ta lại thông tri tướng sĩ tuần tra cho nên những hộ vệ kia cũng không thể thành công, cuối cùng đành phải chạy trốn, hiện tại trong thành vẫn đang truy nã bọn họ.

- Thì ra là thế. Ta hiểu, ngươi là sợ ta mua nữ tử này về rồi, bọn hộ vệ sẽ gây sự với ta!

Triệu Giai mỉm cười mở miệng nói, tuy rằng lời nói của Hồ Tam với mình n chưa chắc là thật lòng sợ mình chịu thiệt, tuy nhiên tóm lại đối phương cũng là có ý tốt. Như thế khiến cảm giác của y đối Hồ Tam có chút thay đổi.

- Tiểu ca thật sự là thông minh, thân phận của cô gái này thật không đơn giản, điểm ấy chỉ từ hộ vệ của nàng talà những võ sĩ kia có thể nhìn ra, lúc ấy bọn họ gặp phải hải tặc tổn thất không nhỏ, vẻn vẹn chỉ còn lại hơn mười người đều mang thương tích, thủ hạ của ta mấy chục người không ngờ không thể giữ bọn họ lại, nếu sau đó tướng sĩ hải quân không đuổi tới, nói không chừng ta thật sự có khả năng đã chết trong tay bọn họ rồi.

Hồ Tam khi nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng có chút phẫn hận, ngày hôm qua thủ hạ của gã cũng đã chết vài người, bị thương lại không ít, tuy rằng đều là mấy thổ dân không đáng giá tiền, nhưng dù gì cũng là thủ hạ của gã, chết nhiều như vậy gã cũng đau lòng.

- Không sao, ngươi cứ nói giá đi!

Triệu Giai cũng không thèm để ý chút nào nói, y bình thường ở tại quân cảng, nếu có người dám xông vào nơi đó, tuyệt đối là tìm chết, hơn nữa y lại là Vương thế tử, tuy rằng bề ngoài một thân một mình đi về phía nam học tập, nhưng kỳ thật y lại biết, bất kể y đi tới chỗ nào đều có vô số ám vệ phụ trách bảo hộ y, điểm ấy y hiểu phụ thân hơn bất kì ai trên đời, cho nên đối với vấn đề an toàn y không lo lắng chút nào.

Vậy là tốt rồi!

Nhìn thấy đối phương không lo lắng chút nào vấn đề an toàn, Hồ Tam càng thêm chắc chắn đối phương lai lịch không nhỏ, lập tức chỉ thấy gã suy tư một lát rốt cuộc báo giá:

- Nếu tiểu ca muốn mua, vậy giá cả một trăm quan, ta dám cam đoan, từ ngày hôm qua sau khi nàng ta đến, tuyệt đối không ai chạm vào một ngón tay nàng ta, điểm ấy tiểu ca xin yên tâm.

Một trăm quan nhìn như so với thiếu nữ Lý Thành mua đắt hơn rất nhiều, nhưng chớ quên, người thiếu nữ này có thể có nhiều hộ vệ bảo hộ, thân phận khẳng định không đơn giản, hơn nữa Hồ Tam còn vì nàng tổn hại một vài nhân thủ, những tổn hại này đều phải tính vào người thiếu nữ này, cho nên gã chỉ đòi Triệu Giai có một trăm quan đã là vô cùng ưu đãi rồi.

Triệu Giai cũng hiểu được chuyện này, cho nên sau khi y nghe thấy Hồ Tam báo giá cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, trực tiếp từ trong lòng ngực lấy ra một tờ chi phiếu một trăm quan, tuy rằng hiện tại đã phát hành tiền giấy, nhưng tiền giấy lớn nhất cũng chỉ có một trăm văn, cho nên như loại giấy giao dịch mệnh giá cực lớn này vẫn chỉ sử dụng để gửi trong ngân hàng, lưu hành ở dân gian thì lại tương đối hiếm.

Hồ Tam sau khi nghiệm chứng khoản đơn, lập tức cười tự mình mở hàng rào nhốt thiếu nữ, sau đó kêu đối phương đi ra, tuy nhiên người thiếu nữ này dường như nghe không hiểu lời của gã, cho nên Hồ Tam nói vài lần, đối phương vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.

- Hồ Tam, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta đến nói với nàng!

Đúng lúc này, chỉ thấy Triệu Giai lập tức đi vào hàng rào nói, sau đó lại đánh giá cao thấp người thiếu nữ này trước mặt một chút, chỉ thấy đối phương hẳn là xấp xỉ tuổi mình, mặc một chiếc váy dài màu trắng kì lạ, mái tóc màu vàng thật dài buông xuống trước ngực, trên gương mặt trắng nõn ngũ quan tinh xảo cực kỳ, tuy rằng dựa theo thẩm mỹ quan của Đại Tống thì nhìn có chút quái dị, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, đặc biệt một đôi mắt to màu xanh lam vô cùng thản nhiên nhìn Triệu Giai, tuy rằng nàng cũng không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt để lộ ra lại làm cho người ta có cảm giác tự thấy hổ thẹn, chẳng qua Triệu Giai cũng không phải người thường, cho nên ánh mắt người thiếu nữ này căn bản không có bất cứ tác dụng gì với y.

Chỉ thấy Triệu Giai đánh giá đối phương, sau đó bỗng nhiên đưa tay chỉ lên ngực đối phương, miệng nói hai chữ

- Jésus!

Nghe thấy hai chữ "Jésus" này, chỉ thấy vẻ mặt lãnh đạm của thiếu nữ cũng chấn động, sau đó có chút kinh ngạc nhìn về phía Triệu Giai, tuy rằng ngôn ngữ không thông, đối phương phát âm cũng không phải quá chuẩn xác, nhưng nàng có thể xác định, đối phương đúng là đang nói đến con trai của Chúa Trời, phải biết rằng nàng đã rời xa nhà không biết bao dặm đường, nhưng hiện tại thiếu niên tóc đen mắt đen lại có thể nói ra tên của Thánh tử, chẳng lẽ hào quang của Chúa Trời đã chiếu rọi đến nơi cách xa ngàn dặm ngoài đất Thánh rồi sao?

"# $#%# $% ... " Nghĩ đến chuyện này, thiếu nữ lập tức có chút vội vàng đề xuất nghi vấn, đáng tiếc làm cho nàng thất vọng chính là, thiếu niên này nghe thấy lời của nàng lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, xem ra căn bản nghe không hiểu lời của nàng.

Triệu Giai nghe đối phương nói ra một đống từ ngữ mà mình cũng chả hiểu lập tức cũng có chút xấu hổ, kỳ thật sở dĩ y cảm thấy hứng thú với người thiếu nữ này, chủ yếu vẫn là trên cổ đối phương đeo một cây thập tự giá, mặt trên có khắc một bức của khổ hình của Chúa, trước kia y không chỉ một lần nghe phụ thân Triệu Nhan đề cập tới, biết đây là dấu hiệu của Thiên Chúa giáo, chẳng qua Chúa Trời chỉ được truyền bá tại địa khu châu Âu xa xôi ngàn dặm, cho nên có thể nhìn thấy một giáo đồ Thiên Chúa ở đây, y cũng cảm thấy hết sức tò mò.

Bọn Hồ Tam nhìn thấy Triệu Giai vẻn vẹn chỉ nói một câu mà mình nghe không hiểu, nữ tử liền lộ ra thần sắc kích động, điều này làm cho gã không khỏi suy đoán có phải đối phương biết lai lịch nữ tử này hay không, nếu thật sự là như thế nói không chừng mình còn bán bị hớ đó, tuy nhiên gã cũng không dám tăng giá vào lúc này nữa, dù sao ba người thiếu niên này lai lịch không tầm thường, mình coi như kết giao bằng hữu đi.

- Cùng ta roi khỏi!


Triệu Giai tiến lên mở miệng nói với người thiếu nữ kia, đồng thời cũng dùng thế tay biểu đạt ý của mình.

Người thiếu nữ này vô cùng thông minh, rất nhanh hiểu ý tứ của Triệu Giai, chỉ thấy nàng do dự một lát, rốt cuộc dùng sức gật gật đầu, nàng cũng hiểu được chính mình rơi vào tay bọn buôn người mà trước mắt thiếu niên này han là muốn mua mình về, mặc dù mình bị cho là nô lệ mua bán làm cho nàng cảm thấy vô cùng sỉ nhục, nhưng ở tình cảnh hiện tại, nàng ở chỗ này chỉ có thể làm đầy tớ chờ đợi người mua, so với việc bán cho kẻ khác chỉ ham muốn vẻ đẹp của chính mình, thiếu niên trước mắt này lại hiểu được tín ngưỡng của mình, nói không chừng sẽ đối xử tử tế với mình, tuy rằng ý nghĩ này có thể có chút khờ dại, nhưng đối với nàng mà nói, đã là lựa chọn tốt nhất rồi.

Thấy thiếu nữ đồng ý, Triệu Giai lập tức lộ ra một nụ cười, sau đó ra hiệu nàng cùng đi ở phía sau, hai người một trước một sau ra khỏi hang rao, phía ngoai Lý Thành và Dương Sĩ Lượng cũng đều hết sức tò mò, không kìm nổi mở miệng hỏi:

- Giai ca nhi, vừa rồi ngươi đối với nữ tử này cái gì vậy, đối phương dĩ nhiên cam tâm tình nguyện đi với ngươi?

Đợi trở về sẽ nói cho các ngươi biết!

Chuyện Thiên Chúa giáo cũng không phải một đôi lời có thể nói được, cho nên Triệu Giai cười cười nói, hiện tại y cần có nhất chính là một người thông dịch, có thể giúp mình và người thiếu nữ này giao lưu một chút, nếu đối phương thật sự đến từ châu Âu xa xôi, vậy y có thể từ chỗ đối phương nghe được một chút về tình hình châu Âu, ngày sau chờ mình trưởng thành, nói không chừng còn có thể suất lĩnh hạm đội tới châu Âu.

Hồ Tam là quyết tâm nịnh bợ Triệu Giai, cho nên giao dịch xong về sau, còn cố ý cho người chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, sau đó đem Triệu Giai bọn họ đưa quay về chỗ ở, vốn Triệu Giai ba người bọn họ ở tại trong quân doanh, tuy nhiên hiện tại thêm một thiếu nữ, khẳng định không thể rút quân về doanh, nhưng đây cũng không phải là cái đại sự gì, Triệu Giai tìm được quản sự Việt Vương phủ ở Nam Dương cảng, cho hắn chuẩn bị cho mình hai bộ sân, một bộ sửa lý thành kim ốc tàng kiều, một bộ khác còn lại là an bài nơi cho thiếu nữ kỳ quái kia ở lại.

Thế tử, sân này ngay tại bên cạnh quân cảng, xung quanh là một ít người nhà hải quân tướng sĩ, trên đường phố có mười hai canh giờ đều không ngừng có đội tuần tra, rất an toàn, mặt khác ta còn an bài không ít nhân thủ ở chung quanh, nếu là ngài phải ở nơi này, tuyệt đối không cần lo lắng an toàn!

Phía trước Lã quản sự phụ trách dẫn đường một bên mở ra cửa chính của chính ra sân, một bên hướng Triệu Giai giới thiệu.

Chẳng qua khi đang nói chuyện là lúc Lã quản sự trên mặt lại mang theo vài phần cười khổ, đặc biệt khi thấy vị dị tộc thiếu nữ kia trong lòng lại phức tạp, bởi vì hắn không biết có phải hay không là muốn đem trong chuyện này báo? Dù sao hiện tại thế tử niên kỉ kỷ còn không tính đặc biệt lớn, nếu chẳng may trầm mê ở nữ sắc mà nói ... , đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Triệu Giai cũng đã sớm chú ý tới vẻ mặt Lã quản sự, tuy nhiên hắn lại không có vội vã giải thích, mà là theo chân hắn đi vào trong viện nhìn một chút, kết quả phát hiện cái nhà này tuy rằng không lớn, nhưng có chút lịch sự tao nhã, toàn bộ sân xây dựng cùng Đông Kinh thành cùng loại, có chút chi tiết có thể nhìn ra một ít phong cách Nam Dương điều này làm cho hắn cũng hết sức hài lòng.

- Lã thúc, việc tử này ta rất hài lòng, mặt khác ngươi đi tìm cho ta tìm một người thông dịch đến, tốt nhất là có thể hiểu được ngôn từ phía tây, ta có một số việc cần hỏi nữ nhân này!

Triệu Giai xem het san sau hai lòng gat gat đầu, sau đo rồi hướng Lã quản sự phân phó. Này Lã quản sự là cháu bà con xa của Lã quản gia ở vương trước kia cũng từng ở kinh thành làm việc, cho nên Triệu Giai cũng nhận thức hắn. Hơn nữa nhìn mặt mũi Lã lão quản gia hắn cũng coi đối phương như là bề trên.

- Vâng!

Lã quản sự lập tức đáp ứng một tiếng. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại do dự một chút, sau đó này mới có hơi khó xử nói,

Thế tử, lẽ ra tiểu nhân không nên lắm miệng, nhưng thế tử ngài chẳng những là Vương thế tử, Vương gia và Vương phi đều đối với ngài ký thác kỳ vọng, lấy ngài tuổi của hiện tại, hết thảy còn muốn lấy bài vở và bài tập làm trọng. Không được gần nữ sắc mà làm trễ nải bài vở và bài tập a!

Nghe được Lã quản sự những lời này, Triệu Giai cũng không cảm thấy không ngờ, bởi vì vừa rồi đối phương nhìn mình mang theo người thiếu nữ kia khi trở về ánh mắt liền có chút không đúng, vì không để cho hắn lại hiểu lầm, cho nên Triệu Giai cười mở miệng nói:

- Lã thúc ngươi đã hiểu lầm, ta mang đến người thiếu nữ này thân phận có chút đặc biệt, đặc biệt ở quê hương của nàng, càng làm cho ta hết sức tò mò, hơn nữa ta phỏng chừng phụ vương cũng sẽ đối với chuyện này hết sức cảm thấy hứng thú, cho nên ngươi đem chuyện này báo lên. Tuy nhiên ở nhắc tới người thiếu nữ này khi, nhất định phải nói người thiếu nữ này trên người đội một giá chữ thập, phụ vương vừa nghe liền sẽ minh bạch.

Thì ra la the. Nhung that ra lao no hieu lam the tử rồi!

Lã quản sự nghe được Triệu Giai giải thích lập tức ánh mắt sáng lên nói, Triệu Giai cũng dám cho mình đem chuyện này báo lên, vậy khẳng định không phải như mình nghĩ vậy, về phần kia cái gì giá chữ thập hắn tuy rằng không hiểu, tuy nhiên này với hắn mà nói cũng không trọng yếu, dù sao trên đời này sự tình hắn không hiểu còn nhiều.

Lập tức Lã quản sự chạy chậm đi ra ngoài giúp Triệu Giai tìm thông dịch, mà Triệu Giai thì mang theo người thiếu nữ kia đi vào chính sảnh ngồi xuống, và tự mình rót cho nàng chén trà, đối phương lại biểu hiện hết sức cẩn thận. Chỉ có điều lễ phép bưng lên đến đặt ở bên môi nhấp một chút, nhưng không có uống hết. Tuy nhiên cũng bởi vậy có thể thấy được nàng từ nhỏ hẳn là đã chính là được giáo dưỡng tốt. Cho dù là nghèo túng như thế, vẫn như cũ vẫn duy trì lễ nghi cơ bản. Điều này cũng càng làm cho Triệu Giai khẳng định đối phương hẳn là xuất thân quý tộc.

- Triệu Giai! Ta! Triệu Giai ... "

Tuy rằng ngôn ngữ không thể, nhưng Triệu Giia cũng không có buông tha cơ hội cùng đối phương kết nối, hắn chỉ mình nói vài lần tên của mình, sau đó vừa chỉ chỉ đối phương, ra hiệu nàng nói ra tên của mình.

Này thiếu nữ tóc vàng vô cùng thông minh, rất nhanh lĩnh hội Triệu Giai ý nghi, lập tức chỉ chỉ Triệu tốt, sau đó dùng hỏi giọng nói:

- Hoa à?

- Triệu tốt, không phải hoa !

Triệu Giai có chút bất đắc dĩ cải chính

Nhìn đến bộ dạng Triệu Giai, sắc mặt của cô gái đỏ lên, sau đó lại thử kêu vài lần, cuối cùng tuy rằng âm đọc vẫn còn có chút không quá chuẩn xác, nhưng ít ra có thể nghe nàng nói hai chưa Triệu Tốt. Lúc này Triệu Tốt lại chỉ chỉ nàng, ra hiệu nàng nói ra tên của mình, chỉ thấy thiếu nữ tóc vàng do dự một lát, sau đó rốt cuộc mở miệng nói:

- Agnes Bertha!

- Bertha?

Triệu Giai căn cứ phát âm của đối phương mà hỏi dò, bởi vì đối phương nói tên của mình rõ ràng có một khoảng cách, mà dựa theo thói quen, y cho rằng phần sau mới là tên của đối phương.

- Agnes!

Thiếu nữ tóc vàng Agnes cải chính, dựa theo thói quen của bọn họ, phía trước mới là tên của cô.

- Agnes! Tốt lắm, xem ra chúng ta cũng đều biết tên nhau rồi!

Triệu Giai lập tức hài lòng nói, tuy rằng chỉ là đã được biết đến tên của đối phương, nhưng điều này cũng nói lên Agnes này đối với mình không bài xích, cũng là cơ sở giao tiếp cơ bản sau này.

Kế tiếp Triệu Giai lại bắt đầu tạo một số kết nối cơ bản với Agnes, tỷ như hỏi tuổi đối phương, sở thích và những thứ khác, tuy rằng tin tức lấy được cũng không thế nào chuẩn xác, nhưng y rõ ràng có thể nhận thấy được Agnes đối với mình buông lỏng cảnh giác, rất nhiều chuyện đều nguyện ý nói với mình, chỉ tiếc bởi vì trong lời nói không thông, khiến cho bọn họ cũng không hiểu nhau lắm.

Ngay tại lúc Triệu Giai và Agnes đang tiến hành một vài giao tiếp cơ bản, Lã quản sự rốt cuộc cũng đã trở lại, ở phía sau y còn một nhóm người đi theo, có người Tống cũng có thổ dân, thậm chí còn có người Thiên Trúc và người Đại Thực. Tiếp theo chỉ thấy Lã quản sự tiến lên phía trước nói:

- Công tử, bởi vì không biết nữ tử này là người nơi nào, cho nên ta tìm hết những người thông dịch có thể tìm được tới!

Lã quản sự sợ từ xưng hô làm bại lộ thân phận của Triệu Giai, cho nên sửa xưng hô thành công tử, Triệu Giai nghe xong gật gật đầu, sau đó ra hiệu Agnes nói vài lời nói, tuy nhiên khiến y không nghĩ tới chính là, Agnes vừa thốt lên xong, phía sau mười mấy thông dịch lại tất cả đều nhíu mày, không ngờ không ai nghe hiểu nàng, điều này làm cho trong lòng Triệu Giai cũng trầm xuống, y đã lo lắng loại tình huống này, bởi vì châu Âu đối với bọn họ mà nói còn vô cùng xa lạ, mậu dịch giữa Đại Tống và châu Âu cũng đều do thương nhân Đại Thực làm trung chuyển, cho nên Nam Dương cảng bên này không ai hiểu được Agnes nói gì cũng rất bình thường.

Tuy nhiên ngay lúc Triệu Giai thất vọng, lại không nghĩ rằng Agnes bỗng nhiên nói ra nói mấy câu nữa, tuy rằng vẫn như cũ nghe không hiểu, nhưng Triệu Giai cảm giác mấy câu nói đó của nàng phát âm rõ ràng không giống những câu trước đó, xem ra hẳn là nàng thay đổi một loại ngôn ngữ khác, mà khi thấy thông dịch vẫn không có ai nghe hiểu, không ngờ nàng lại thay đổi nhiều loại ngôn ngữ, điều này làm cho Triệu Giai cũng cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương còn tuổi nhỏ mà hiểu được nhiều ngôn ngữ như vậy.

Cuối cùng Agnes nói ra một loại ngôn ngữ, chỉ thấy một thông dịch rậm râu ánh mắt sáng lên, rất nhanh dùng ngữ điệu nói vài câu với đối phương, kết quả thiếu nữ cũng dùng ngôn ngữ giống vậy để trả lời, trên khuôn mặt trắng nõn cũng lộ ra nét tươi cười vui sướng.

Triệu Giai nhìn đến đây cũng vui vẻ, Lã quản sự cũng vô cùng hiểu chuyện, cho những thông dịch khác đi xuống, sau đó mới giới thiệu với Triệu Giai:

- Công tử, vị này chính là người thông dịch nổi danh ở Nam Dương cảng Dịch Khả Lạp, chớ nhìn y là một người Thiên Trúc, nhưng hiểu được tiếng chúng ta, mặt khác còn tinh thông hơn mười loại ngon ngữ, trước kia khi ta đi Thiên Trúc từng mời y đảm nhiệm thông dịch.

- Công tử chào ngài, Dịch Khả Lạp xin thỉnh an ngài!

Dịch Khả Lạp cũng là lão nhân tinh, nhìn thấy ngay cả Lã quản sự là nhân vật nói một không hai ở Nam Dương cảng đối với thiếu niên trước mắt cũng tất cung tất kính, y tự nhiên cũng biết đối phương khẳng định xuất thân không tầm thường, cho nên giành trước hành lễ nói.

- Không cần phải khách khí, Dịch Khả Lạp ngươi giúp ta hỏi nang một chút xem nàng đến từ làm sao?

Triệu Giai lập tức phân phó Dịch Khả Lạp.

Nghe được Triệu Giai chỉ bảo, Dịch Khả Lạp đáp ứng một tiếng, sau đó hướng về Agnes hỏi vài câu, mà Agnes cũng trả lời tương ứng, tuy nhiên Dịch Khả Lạp nghe xong cũng nhíu mày, ngược lại nói với Triệu Giai:

- Công tử, nàng nói nàng đến từ đế quốc La Mã thần thánh đối diện bờ Đại Hải, quốc gia này ta cũng đã được nghe nói, chẳng qua nơi đó và nơi này tương đối xa xôi, hơn nữa chỉ có xuyên qua lãnh địa của người Đại Thực mới có thể tới nơi đó, và hình như không có đường biển có thể tới nơi đó.

- Quả nhiên là thế!


- Công tử, nàng nói nàng vốn là quý tộc của đế quốc La Mã thần thánh, chỉ là bởi vì gia tộc đắc tội một người đại quý tộc, cả gia tộc bị giết, chỉ còn lại có nàng được một đội hộ vệ trung thành bảo hộ chạy trốn trên biển, nhưng lại không nghĩ rằng gặp phải gió lốc, làm cho bọn họ đã bị mất phương hướng ở trên biển, sau đó trải qua mấy tháng, cũng không biết làm sao lại tới được đây, sau đó lại gặp hải tặc, kết quả là bị người ta bắt đến cảng Nam Dương.

Dịch Khả Lạp liền bẩm báo.

Agnes giải thích thật ra không có gì quá sơ hở, đặc biệt cuối cùng khi đến đoạn lưu lạc đến Nam Dương cảng, lời nói cũng giống như lúc trước Hồ Tam nói, điều này nói rõ ít nhất ở trong chuyện này nàng không nói dối, tuy nhiên cũng không biết vì sao, Triệu Giai luôn cảm giác Agnes hình như cũng không nói thật

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK