Ngoài phủ thành Hoàng Long bị tàn phá, một đám tù binh quân Liêu run rẩy quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đều là hoảng sợ và tuyệt vọng, thậm chí cũng không ít người xụi lơ trên mặt đất, trong đũng quần phát ra mùi hôi thối, có điều bọn y càng không chịu nổi, bọn người Nữ Chân bên cạnh càng cười tà ác hơn, ngay sau đó một âm thanh cao vút mà ác nghiệt vang lên:
- Giết!
Những người Nữ Chân này tay cầm vũ khí lập tức giơ trường đao trong tay lên, theo sau ánh sáng lạnh đột nhiên hạ xuống, theo từng âm thanh nặng nề, từng cái cổ phun máu tươi ra, từng cái đầu người ngã nhào trên mặt đất lạnh như băng, mấy trăm tù binh quân Liêu cứ như vậy tất cả đều bị xử tử thê thảm.
- Dừng tay…
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên thấy từ hướng phủ thành Hoàng Long truyền tới một người gầm lên giận dữ, ngay sau đó chỉ nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó một người trung niên đơn bạc cưỡi ngựa rất nhanh vọt tới, xem bộ dáng là muốn ngăn cản trận giết hại, đáng tiếc khi y tới đây, lại chỉ thấy từng cái đầu người trên đất.
- Ngũ thúc, người đã tới chậm rồi!
Nhìn thấy người này vọt vào trong sân, tướng lĩnh chấp hành là một thiếu niên trẻ tuổi cũng cười nhạt một tiếng nói, chỉ có điều nụ cười này hiện ra trên sắc mặt tái nhợt, lại có vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
- A Cốt Đả, trước đó không phải ta đã ban bố mệnh lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được giết hại tù binh và dân chúng sao, vì sao ngươi còn muốn giết chết bọn họ?
Người trung niên lao tới chính là thủ lĩnh Hoàn Nhan Doanh Ca, chỉ có điều lúc này y cũng tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trừng mắt giận dữ hướng về A Cốt Đả chất vấn.
- Ngũ thúc, chúng ta là người Nữ Chân, người Liêu luôn luôn xem chúng ta giống như người hoang dã, người không thể thật sự nghĩ đến chúng ta biểu hiện ra một chút nhân từ thì có thể làm cho người Liêu quy hàng đấy chứ?
A Cốt Đả lúc này lại có vẻ định thần nói.
Lần này bộ lạc Hoàn Nhan lại từ trong núi rừng giết chóc ra, hết thảy cũng giống như trong kế hoạch hoàn mỹ vậy. Thậm chí Liêu quốc đến hiện tại cũng không biết, lúc trước bộ lạc Hồi Bạt phản loạn kỳ thật cũng có liên quan tới bộ lạc Hoàn Nhan, chính là để điều quân Liêu trấn thủ đi, trên thực tế chứng minh kế điệu hổ ly sơn vô cùng thành công, một nửa Liêu quân bị điều đi nên khi đối mặt người Nữ Chân, căn bản cũng không thể chịu nổi một kích. Bộ lạc Hoàn Nhan vô cùng thuận lợi lại lần nữa chiếm cứ phủ Hoàng Long.
Tuy nhiên cũng chính lúc này, nội bộ bộ lạc Hoàn Nhan xuất hiện nhiều luồng ý kiến, mà nguyên nhân khác nhau chính là hai người Doanh Ca và A Cốt Đả ý kiến bất đồng, Doanh Ca thân là thủ lĩnh bộ lạc, y cho rằng hiện tại bộ lạc Hoàn Nhan đã có đủ thực lực, thậm chí có thể cùng Liêu quốc cắt đất mà trị, cho nên không như lần trước giết người lung tung như vậy, mà phải trấn an lòng dân, đóng vững đánh chắc ở địa phương. Vì ngày sau còn thống trị nơi này.
Nhưng đối với cách nhìn của Doanh Ca, A Cốt Đả cũng kiên quyết phản đối, chẳng qua lúc mới bắt đầu gã cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có điều trong quá trình tấn công Hoàng Long, gã suất lĩnh quân đội đều tàn nhẫn khác thường, đến mức gần như là không lưu lại người sống, lúc mới bắt đầu Doanh Ca cũng không phát hiện ra ý nghĩ trong lòng A Cốt Đả, chỉ bởi vì người bị giết quá nhiều mà răn dạy A Cốt Đả vài câu. Tuy nhiên A Cốt Đả hiển nhiên không để trong lòng.
Đợi đến khi tấn công phủ thành Hoàng Long, mâu thuẫn của hai người bọn họ rốt cuộc bạo phát. A Cốt Đả là một vị tướng lĩnh ưu tú trong tộc, đương nhiên là người đầu tiên giết vào phủ thành Hoàng Long, ngay sau đó gã liền vi phạm mệnh lệnh của Doanh Ca, ở trong thành tàn sát dân chúng, những người Nữ Chân khác nhìn thấy loại tình huống này, một đám cũng nổi điên lên. Dù sao bọn họ vốn chính là một đám man rợ chỉ biết giết chóc, cho nên lúc này mệnh lệnh của Doanh Ca cũng không có tác dụng, tất cả người Nữ Chân giống như là nổi cơn điên, liên tiếp tru diệt hai ngày hai đêm, đợi cho Doanh Ca rốt cuộc khống chế được thế cục, toàn bộ trong phủ Hoàng Long đã không tìm thấy được dân chúng còn sống rồi.
Vài ngày trước quân đội Hoàn Nhan lại cùng một chi Liêu quân gặp nhau, sau một hồi đại chiến, bắt mấy trăm tù binh quân Liêu, sau đó Doanh Ca đem những kẻ này nhốt lại, tính toán để bọn họ trở thành lợi thế ngày sau cùng Liêu quốc đàm phán, nhưng khiến y tuyệt đối không nghĩ tới chính là, A Cốt Đả không ngờ dùng danh nghĩa của y đem những tù binh này ra sau đó giết tất cả, y tới ngăn cản nhưng cũng đã chậm một bước.
- A Cốt Đả, ngươi có biết tội của ngươi không!
Doanh Ca lúc này tức giận ánh mắt đỏ bừng, gần như là cắn răng giận dữ hét, cho tới bây giờ y không ngờ kẻ mình bồi dưỡng ra A Cốt Đả sẽ chống lại y như thế.
- Ngũ thúc, vừa rồi ta đã nói qua, chúng ta là người Nữ Chân, ở trong lòng của người Liêu, chúng ta vốn chính là vô cùng tàn bạo, một khi đã như vậy, chúng ta đây sẽ đem loại tàn bạo này phát huy, khiến người Liêu khi nghe tên chúng ta sẽ không kìm nổi sợ hãi toàn thân phát run, như vậy mới có thể trợ giúp Ngũ thúc thực hiện giấc mộng!
Lúc này A Cốt Đả nghiêm túc hiếm thấy lần nữa nói, gã không hề cố kỵ mà giết người như vậy, kỳ thật cũng không phải là bởi vì gã hiếu sát thành tính, mà là thật sự tính toán vì bộ lạc Hoàn Nhan ngày sau.
- Nói bậy nói bạ! Ngươi chính là kẻ điên, một kẻ điên chỉ biết giết người!
Doanh Ca lúc này cũng giận dữ hét, y sớm đã nhân nhượng cho A Cốt Đả dùng thủ đoạn lạm sát này quá đủ rồi, vốn y có kế hoạch đánh hạ phủ Hoàng Long, liền chiếm cứ nơi này cùng Liêu quốc chia nhau mà trị, nhưng hiện tại A Cốt Đả chẳng những giết sạch dân chúng, hơn nữa còn khiến thanh danh của người Nữ Chân trở nên càng thêm tàn bạo, dưới tình huống này, bọn họ căn bản không có khả năng ở phủ Hoàng Long đứng vững gót chân.
Nghe được Doanh Ca chửi mình là kẻ điên, sắc mặt của A Cốt Đả lập tức trầm xuống, gã là thái giám, tính cách so với bất cứ kẻ nào đều mẫn cảm, đặc biệt không thích người khác xem mình là ngoại tộc, hiện tại Doanh Ca mắng gã là kẻ điên, điều này làm cho gã cũng lập tức trở nên hết sức tức giận, hừ lạnh một tiếng nói:
- Mặc kệ Ngũ thúc ngươi nói cái gì, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi phương pháp!
Sau khi A Cốt Đả nói xong, xoay người liền suất lĩnh thủ hạ chạy như bay, chỉ còn lại Doanh Ca một mình nhìn thi thể đầy đất tức giận mắng không ngừng, nếu có thể, Doanh Ca thật sự muốn bắt A Cốt Đả lại, tuy nhiên bây giờ A Cốt Đả sớm đã xưa đâu bằng nay, y đã trở thành tướng lĩnh cực kỳ có thực quyền trong bộ lạc, bộ lạc Hoàn Nhan năm nghìn binh sĩ, A Cốt Đả nắm giữ một ngàn binh tinh nhuệ nhất, mặt khác trong tay Ngô Khất Mãi cũng đồng dạng nắm giữ một ngàn người, Ngô Khất Mãi và A Cốt Đả là anh em ruột, nếu Doanh Ca động thủ đối với A Cốt Đả, rất có thể khiến huynh đệ bọn họ phản kháng, mà Doanh Ca cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể chế ngự huynh đệ bọn họ, cho nên bất kể dù y hết sức tức giận thế nào, nhưng cũng không dám tùy tiện bắt giữ A Cốt Đả.
A Cốt Đả suất lĩnh mấy thủ hạ rời khỏi, ra ngoài dò xét một vòng lúc này mới trở lại chính nơi ở của mình, lại nói tiếp bộ lạc Hoàn Nhan tổng cộng có năm ngàn người, trong đó có ba ngàn của Doanh Ca, còn dư lại hai ngàn chia ra ở trong tay A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi, từ sau khi A Cốt Đả và Doanh Ca phát sinh xung đột, A Cốt Đả đã dời chỗ ở từ trong phủ Hoàng Long ra đến ngoài thành, Ngô Khất Mãi để tỏ lòng ủng hộ huynh trưởng, vì thế cũng suất lĩnh lấy một ngàn người dưới tay mình chuyển đến ngoài thành, hai ngàn người đóng quân ở cùng nhau.
Cũng chính vì vậy, cho nên A Cốt Đả suất lĩnh cho bọn thủ hạ trở lại nơi dừng chân, rất nhanh Ngô Khất Mãi đã biết chuyện, đợi cho A Cốt Đả vừa mới về tới lều trại, Ngô Khất Mãi lập tức chạy tới lo lắng nói:
- Đại ca huynh tại sao lại đi trêu chọc Ngũ thúc, thúc ấy vốn đã vô cùng giận huynh, cứ như vậy, chỉ sợ Ngũ thúc thật sự sẽ xử phạt huynh đó?
- Ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho bộ lạc Hoàn Nhan, chẳng cần biết Ngũ thúc có hiểu hay không, ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
A Cốt Đả cũng cười nhạt một tiếng nói, theo gã, với tình hình bộ lạc Hoàn Nhan hiện tại, cần để người khác khiếp sợ chứ không phải là thu phục lòng người, cho nên lấy giết chóc để tạo một thanh danh hung tàn, so với dùng giả nhân giả nghĩa mua chuộc lòng người thì còn thực tế hơn, đợi sau khi thanh danh hung tàn của người Nữ Chân lan xa, tác dụng tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.
- Đại ca, đệ tin tưởng phán đoán của huynh, nhưng Ngũ thúc bọn họ lại không cho là như vậy, huynh không thể nhường Ngũ thúc, ít nhất đừng khiến cho y bẽ mặt, tránh hai người thật sự phát sinh xung đột sao!
Lúc này Ngô Khất Mãi lại mở miệng khuyên nhủ, huynh đệ bọn họ đồng cam cộng khổ, bất kể khi nào thì y đều đứng về phía A Cốt Đả, có điều y và Doanh Ca đồng dạng cũng có tình cảm thâm hậu, cho nên tự nhiên không hy vọng hai người thân nhất phát sinh xung đột.
- Đệ hiện tại không cần biết có ý gì, ta chỉ muốn biết giả như Ngũ thúc thật sự muốn giết chúng ta, đệ sẽ làm sao?
A Cốt Đả lúc này mở miệng lần nữa, trên mặt cũng lộ ra một vẻ mặt nghiêm trọng, trên thực tế thật sự là gã nghe được một ít phong thanh, lúc trước gã giết nhiều người như vậy, ngoại trừ kiên trì ý nghĩ của chính mình ra, cũng là để thử một chút mục đích của Doanh Ca.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của đại ca, Ngô Khất Mãi cũng nghiêm túc, chỉ thấy y cúi đầu suy xét hồi lâu, trên mặt cũng lộ ra thần sắc đấu tranh, cuối cùng rốt cuộc cắn răng một cái hung tợn nói:
- Đại ca, đệ và huynh để sống sót đến người chết cũng ăn, ông trời cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp đi mạng sống của chúng ta, nếu ai muốn giết ta, cũng đừng trách ta không nể tình xưa!