“Đặt tấm vải thô lên trên xe lừa, nhanh.”
Lý Ngang trải tấm vải thô lên xe lừa, xếp thành nhiều lớp rồi rắc bột thạch cao giữa các lớp, làm thành một cuộn băng vải.
Sau đó, hắn để người nông phụ giữ nguyên đầu gối ở tư thế hơi gập khoảng 15 độ, rồi nhanh tay nhúng cuộn băng vừa xong vào chậu nước ngâm một chút rồi quấn quanh chân nông phụ.
Xong việc hắn lại chạy ra sân sau, nhặt một vài đoạn cây gỗ, dùng vải thô cuốn quanh mặt ngoài của băng vải để định hình.
Mười mấy phút trôi qua.
Thạch cao cuốn bên trong băng vải dần dần khô ráo, chẳng mấy chốc đã hoá cứng, giúp cố định chân bị thương của nông phụ. (Hình dạng giống với bó bột thạch cao ở hiện đại.)
“Chính là như vậy.”
Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, lùi lại nửa bước, trực tiếp lau tạm bàn tay ướt đẫm vào y phục, mặc kệ có dính cái gì hay không.
May mắn là đối phương chỉ bị gãy xương lệch vị trí, có thể dùng thủ pháp thô sơ gắn lại vị trí cũ, nếu như là gãy xương hở ra ngoài, Bảo An Đường không có điều kiện sát trùng vết thương, lại càng không có giá đỡ gãy.
Lúc đấy thì chính xác là bó tay.
Tống Thiệu Nguyên nhìn thạch cao cứng lại trên đùi người bị thương, cau mày hỏi: “Đây là…dùng thạch cao định hình?”
“Nói chính xác, là băng vải thạch cao.”
Lý Ngang nói: “Thạch cao 9 phần gặp nước sẽ cứng lại, có thể dùng để cố định tổn thương chân, phòng ngừa việc hoạt động dẫn đến làm gãy xương lần nữa, trợ giúp vết thương khép lại.
Nhưng nếu dùng thạch cao trực tiếp bao vào tứ chi sẽ dẫn đến chân bị sưng, ảnh hưởng lưu thông máu.
Vậy nên kết hợp với băng vải có thể hoàn mĩ bao toàn bộ chân, hơn nữa còn tạo ra một khoảng trống nhất định, không ảnh hưởng đến việc cung cấp máu.
May mắn là gần đây có mấy cửa hàng gốm sứ, bằng không chỉ có thạch cao sống thì phải đốt qua một lần thành thạch cao chín mới dùng được.”
Lý Ngang hướng Tống Thiệu Nguyên giải thích, cũng là nói cho mọi người xung quanh biết.
Trải qua mấy ngày nhìn vị tiểu y sư này chữa bệnh, hàng xóm chung quanh cực kì tin cậy vào khả năng chữa xương của Bảo An Đường, coi như cái phương pháp băng vải thạch cao này nhìn qua thấy hơi cổ quái nhưng vẫn có thể tiếp nhận, cũng không lấy làm lạ.
Lý Ngang chắp tay để cho hàng xóm láng giềng tản ra, không muốn để học tập trung làm ảnh hưởng đến người đi đường, sau đấy nhờ Tống Thiệu Nguyên cùng tiểu nhị của Lan Sinh Lâu hỗ trợ khiêng tấm ván gỗ cùng người bệnh nằm phía trên cẩn thận đi vào hậu viện Bảo An Đường.
Đợi đến lúc xong xuôi, Lý Ngang mới xoa mồ hôi lạnh trên trán, có chút ngượng ngùng hỏi Tống Thiệu Nguyên: “Tống đại ca, thạch cao phấn tốn bao nhiêu tiền?”
“Quân tử chi ái nhân dã dĩ đức.”
Tống Thiệu Nguyên tuỳ ý khoát tay áo: “Cứu người quan trọng, vài cái nhỏ nhặt không cần tính toán làm gì.”
“Ừm.”
Lý Ngang biết tính cách Tống Thiệu Nguyên, cũng không nhiều lời nữa, chuyển ánh mắt sang phía nông phu trung niên.
Một phen bận rộn gấp rút từ nãy đến giờ, hắn cũng chưa có hỏi qua danh tính người bệnh.
Lý Ngang thuận miệng hỏi một phen, nam nhân tên gọi là Cam Nhị, thê tử Cam Thị, nhi tử Cam Tiểu Nhị, làm tá điền tại nông thôn, trong nhà lúc đầu có hai đại nhi tử nhưng bất hạnh chết yểu.
Thời đại này bách tính nghèo khổ lấy tên chính là tuỳ tiện như vậy, Lý Ngang cũng không tiện nói gì.
Cả nhà Cam Nhị là nghe danh bên trong Y Châu thành có đại phu chuyên chữa trị bệnh xương, vội vàng đi mượn một cái xe lừa, từ nông thôn đi tới thành Y Châu, đợi sắp tối phải đem xe lừa trả lại.
“Đại phu…Đây là phí khám bệnh…”
Cam Nhị móc trong túi ra một nắm tiền xu, tất cả đều làm bằng đồng: “Nếu chỗ này không đủ…tôi sẽ đi tìm người khác mượn thêm…”
Lý Ngang quét mắt qua bàn tay đầy vết chai kia, lại nhìn từng đồng tiền cũ kĩ bên trong đó, ngữ khí ôn hoà hơn một phần: “Không cần, số tiền này ông nên giữ lại thì hơn.
Hôm nay là tết Đoan Ngọ, ta cũng coi như là làm một việc tốt.”
Đối với cuộc sống khổ sở của tá điền, Lý Ngang có hiểu biết và thông cảm sâu sắc.
Dù chỉ là hai mươi đồng bệnh phí cũng khó có thể đưa ra dễ dàng.
“Cái này, như vậy thật sự không được.”
Gương mặt hơi đen của Cam Nhị đỏ lên, khó xử xoa góc áo: “Không trả tiền bệnh phí cho đại phu, về sau sẽ không được Bồ Tát phù hộ.”
Sài Thuý Kiều mím môi nói: “Thiếu gia nhà ta bảo ông giữ lấy, những cái việc không đưa đủ tiền không được Bồ Tát phù hộ chỉ là lũ lang băm hồ ngôn loạn ngữ đe doạ người bệnh.”
“Tiểu Nhị, mau đến đây.”
Cam Nhị kêu nhi tử đến, lùi lại hai bước, làm hành động chuẩn bị hướng Lý Ngang dập đầu, Lý Ngang thấy vậy vội vội vàng vàng khuyên bảo, sau đấy lại nghĩ một chút, đi ra phía sau hậu viện, lấy hai bó thịt khô cùng một túi gạo nhỏ xếp lên xe lừa.
“Những thứ này ông nên mang về nhà, thạch cao gặp nước tuy bên ngoài cứng lại ngay lập tức, bất quá nếu muốn hoàn toàn ngưng kết phải mất tới một ngày thời gian.
Sau khi về nhà, không nên động vào những que gỗ định hình xương, phải để thạch cao cứng lại toàn bộ mới tháo được tháo mấy cái que này ra.
Mặt khác, để người bệnh nằm trên giường, không được tuỳ tiện động đậy, không được để thạch cao dính nước, ít nhất chờ ba tháng mới có thể xuống giường, nửa năm sau có thể hoạt động nhẹ.
Còn lại chỗ thạch cao cùng với vải này ông cũng nên mang theo luôn về nhà.
Một tháng sau lại tới đây tìm ta, nếu ta không có ở đây, hãy tự lấy bột thạch cao quấn lại. Nhớ là phải đúng một tháng, không được quấn quá chặt.
Ngoài ra, trong thời gian dưỡng bệnh nên ăn trứng, cá, cua để giúp xương mau lành hơn.”
Lý Ngang cẩn thận nhắc nhở từng chi tiết quan trọng cần chú ý, song lại cảm thấy có thể vị nông phu này sẽ quên nên tìm giấy, bút ghi chép lại cẩn thận rồi đưa cho Cam Nhị mang về.
Hai cha con họ Cam đối với Lý Ngang thiên ân vạn tạ (vô cùng cảm kích), chuẩn bị một lúc xong dắt xe lừa rời đi.
“Nhật Thăng thật là có tâm của một y sư.”
Tống Thiệu Nguyên nhìn theo bóng lưng nhà nông dân họ Cam, quay sang Lý Ngang cười: “Thật là có phong phạm của lệnh đường.”
“Nhìn thấy như thế, có thể thuận tay giúp một chút liền giúp thôi.”
Lý Ngang thở dài, những người có hoàn cảnh như nhà họ Cam kia ở thế giới này nhiều không kể xiết, nghèo khổ bần hàn vì bệnh tật.
Chính bản thân hắn có thư đề cử Học Cung, không còn là tiểu y sư phải đau đầu khi đối mặt với 150 quan tiền. Nhưng đâu phải ai cũng có cuộc sống được như hắn, vẫn nhiều người sinh hoạt nghèo khổ.
Tống Thiệu Nguyên nhìn Lý Ngang suy nghĩ, cười hỏi: “Huynh vừa về Y Châu đã nghe được đủ thứ chuyện về Nhật Thăng đệ.
Cứu quân mã, trị gãy xương, nghe nói còn giúp người nào đó rút một tuyến trùng dài gần một trượng ở đùi?”
“Làm gì mà dài như thế, hàng xóm láng giềng ngày càng khoa trương.”
Lý Ngang khoát tay áo cười cười.
Lan Sinh Lâu còn bận nhiều chuyện buôn bán nên Tống Thiệu Nguyên vừa đi du sơn ngoạn thuỷ về cũng chỉ kịp nói với Lý Ngang thêm vài câu rồi đi cùng hai tiểu nhị về nhà.
Lý Ngang nhìn đình viện dần trở về vẻ an tĩnh, lại nghĩ đến vẻ thật thà chất phác của nhà họ Cam, lại nhẹ giọng thở dài.
“Thiếu gia…”
“Ta không sao.”
Lý Ngang lắc đầu, vứt cảm giác sa sút ra khỏi não hải, một lần nữa tươi tỉnh: “Tốt, không nghĩ nữa. Muội đi làm cơm tối đi, ăn xong cơm tối ta với muội ra ngoài dạo phố.”