Mục lục
Vấn Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Ngang chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ quanh quẩn giữa hai chân, cảm thấy cơ thể nhẹ đi không ít, chiếc áo giáp rất dày mặc trên người cũng không cảm thấy nặng lắm.

"Đệ không biết về phù lục, Khinh Thân Phù này là bằng hữu huynh viết ra, có thể duy trì được ba khắc, đi thôi."

Trình Cư Tụ dán Khinh Thân Phù lên mình, cầm theo vỏ kiếm, trèo lên vách núi phía tây.

Lý Ngang vội vã đuổi theo, tay trái giơ cao cây đuốc, tay phải cầm chặt chiếc chuông, dùng ngón tay giữ lại quả cầu nhỏ bên trong chiếc chuông, tránh Yểm Nhân Linh rung lên.

"Thi Sát là loại ma đứng hàng thứ năm. Bình thường do chết oan, trong thi thể tích tụ nhiều oán khí, chôn ở đất hội tụ nhiều âm khí, sau mười mấy năm hấp thu âm khí tích tụ trong đất, thành cương thi.

Hấp thu càng nhiều âm khí, oán khí trên người càng nhiều, thì cương thi càng mạnh.

Một khi nó xuất hiện, thì phải lập tức tiêu diệt ngay.

Nếu không để cho nó ăn càng nhiều huyết thực, lông bên ngoài rụng hết, tiến hóa từ Thi Sát thành Thi Ma, có thể phi thiên độn địa, không sợ lửa hay ánh sáng nữa, lúc đó sẽ rất khó đối phó."

Trình Cư Tụ nói rất nhanh: "Tin tức tốt là Thi Sát kia vừa mới xuất thế chưa được bao lâu, sẽ bị tiếng chuông của Hạo Thiên Chung trấn áp. Chỉ cần tiếng chuông vang lên liên tục, nó sẽ khó mà tự do hoạt động.”

"Tiến hóa thành Thi Ma?"

Lý Ngang nghi ngờ hỏi: "Yêu ma cũng có thể tiến hóa?"

"Một bộ phận có thể."

Trình Cư Tụ nói: "Giống như võ giả luyện thể, có thể tắm thuốc để rèn luyện gân cốt.

Một ít yêu ma cũng có thể thông qua cách của mình để nâng cao thực lực.

Tỷ như ăn huyết thực, hấp thu ánh sáng của mặt trăng, v.v….."

"Vậy có chuyện hồ ly hóa thành người không?"

Lý Ngang hiếu kỳ nói: "Chính là một người đang đi trên đường, đột nhiên có một con hồ ly xông ra từ bụi cỏ nó, đội mũ, mặc trường sam, hai tay giơ lên cao hơn đỉnh đầu, hỏi người đi đường 'Ngài nhìn ta có giống người không?'

Nếu như trả lời là có, thì hồ yêu có thể hóa thành người."

"Đệ nghe được chuyện này từ đâu?"

Lông mày của Trình Cư Tụ giật mạnh nói: "Phải tôn trọng quy luật của thiên địa chứ.

Một con hồ ly bảy tám cân, làm sao có thể biến thành một người bảy tám chục cân chứ."

"Không thể sao?"

Lý Ngang có chút thất vọng thở dài, hắn đang mong có yêu hồ mở miệng nhờ hắn giải phong, hắn lập tức nói: "Ta cảm thấy ngươi giống như một nhà hoá học có thể tạo cho ta 3 axit và 2 bazơ*, thực hiện căn bản của hiện đại hoá.”

"Ngô... cũng không phải là không được."

Trình Cư Tụ vừa leo lên vách núi, vừa nói: "Có một ít dị loại, quỷ loại, có những năng lực rất đặc thù, khác xa so với tưởng tượng của chúng ta.

Tỷ như năng lực có thể mở bất cứ loại khóa nào, hay là sau khi ăn xong thì cục nhọt đằng sau gáy sẽ biến thành con mắt, có thể lặng yên không một tiếng động biến tất cả người sống của một thôn thành những pho tượng.

Kể cả là Học Cung cũng không hiểu và ghi chép hết tất cả các dị loại, quỷ loại này.

Có khi có một ít quỷ loại, có thể biến hồ yêu thành người cũng nên.

Tô Tử đã từng nói, thiên hạ rộng lớn, không gì là không thể."

Lý Ngang hiếu kỳ hỏi: "Tô Tử là ai?"

"Một vị sơn trưởng trong lịch sử của Học Cung, cũng chính là người mà huynh sùng bái nhất."

Trình Cư Tụ leo lên vách đá phía tây, nhìn về hướng đông.

Hưu!

Ba!

Dưới màn đêm, ở ngọn núi bên kia pháo hoa rực rỡ nở trên bầu trời.

Những tiếng nổ vang, cùng với những tiếng chuông chồng lên nhau ở dưới núi.

Trình Cư Tụ nhìn một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Ngưu phán quan đã tìm được Thi Sát, đang dẫn dụ nó qua bên này, Nhật Thăng, chuẩn bị rung Yểm Nhân Linh..."

"Dạ."

Lý Ngang có chút khẩn trương siết chặt Yểm Nhân Linh, hắn vô ý đi đến cây tùng ở trước mặt, không ngờ ở dưới chân lại không có gì, bàn chân dẫm vào những chiếc lá xốp mềm, cả người rơi xuống cái hố được tạo ra bởi rễ cây tùng.

"Khụ, khụ."

Lý Ngang ho khan đứng dậy, nhặt lên cây đuốc rơi trên mặt đất —— cây đuốc do Trấn Phủ Ti đặc chế, có thể cháy được rất lâu, chù dù bị vùi vào trong đất cát, cũng sẽ không dễ dàng bị dập tắt.

"Nhật Thăng, đệ không sao chứ?"

Trình Cư Tụ cười nói, phủi sạch những tầng lá dày trên mặt đất, sau đó ngồi dưới đất nhìn Lý Ngang ở trong động.

"Đệ không sao."

Lý Ngang có chút lúng túng vội phủi sạch bụi bẩn trên người, dùng cây đuốc trên tay thăm dò xung quanh.

Nơi này là một hang động gắn liền với vách núi bên ngoài, độ cao nửa trượng rưỡi, trên vách hang không có hình vẽ gì, mặt đất bằng phẳng rộng rãi, chỉ có đá và cát, nhìn giống như hình thành do tự nhiên.

Lý Ngang lui về phía sau nửa bước, hướng lên phía trên hô lớn: "Sư huynh, cẩn thận một chút, phía trên có thể sập xuống đó."

"Được, đệ đứng đó chờ ta chút, đợi ta khoét cửa hang rồi đưa đệ ra ngoài."

Trình Cư Tụ tiện tay kết ấn, một chưởng vỗ xuống, chỗ đất ở cửa hàng giống như bùn chậm dãi hòa tan.

Không chỉ không làm cho hang bị sập, mà cửa hang còn chậm dãi mở rộng ra từng chút từng chút một.

Pháp thuật của Tuần Vân Cảnh, Quật Huyệt Thuật.

Lý Ngang nhìn tầng nham thạch đang dần dần hòa tan, cảm khái nghĩ đến nội dung trong quyển sách nhỏ của Bồ Lưu Hiên.

Tu sĩ Tuần Vân cảnh, gặp núi thì mở núi, gặp nước thì bắc cầu, cho dù không dùng tu vi của mình đi trảm yêu trừ ma, mà chỉ làm một thợ mộc bình thường cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Dĩ nhiên, đây chỉ là hắn nghĩ mà thôi.

Tu sĩ muốn kiếm tiền, có rất nhiều phương pháp.

Giúp người ta xây nhà, đào giếng nước, sửa cung điện, chỉ là một trong những phương pháp thấp kém nhất.

Lý Ngang giơ cây đuốc lên cao, nhìn cửa hang đang dần dần mở rộng ra.

Bỗng nhiên, sau, có một luồng gió nhẹ thổi qua lưng hắn.

Trong phút chốc, cả người Lý Ngang rét lạnh, xoay người lại theo bản năng, khua khua cây đuốc trên tay.

Ánh lửa bập bùng, bóng tối xung quanh hiện ra.

Một thân ảnh lờ mờ xuất hiện dưới ánh sáng, nó gần giống người, bên ngoài mọc đầy lông đen, hai cánh tay buông xuống, móng tay dài, sắc nhọn như chủy thủ.

Tương tự như đầu Thi Sát kia, nhưng dáng người thì nhỏ hơn một chút.

Đây là, đầu Thi Sát thứ hai.

Thi Sát yên lặng quan sát Lý Ngang, đằng sau bộ lông đen là một tiếng thở vừa nặng nề vừa khát máu.

"Đinh linh!"

Lý Ngang không một chút do dự ném cây đuốc về phía Thi Sát, bàn chân đạp xuống đất, đồng thời lui về phía sau, liên tục rung lên Yểm Nhân Linh trong tay.

Một tiếng, hai tiếng.

Tiếng chuông của Yểm Nhân Linh vang lên, những tiếng chuông thanh thúy mà dễ nghe nhưng năm tiếng chuông đầu của Yểm Nhân Linh chưa có hiệu quả gì, phải đến tiếng thứ sáu mới có hiệu quả làm chậm đối phương.

Thi Sát đập bể cây đuốc, lao tới.

Nhưng bị ảnh hưởng bởi tiếng vang của Hạo Thiên Chung dưới núi, động tác chậm lại.

Móng tay sắc nhọn lướt qua áo giáp trước ngực của Lý Ngang, bị lệch chút, cắt vào vách đá trong sơn động.

Ca ——

Tầng nham thạch rắn chắc bị cắt bể, đá vụn bắn tung tóe, bắn áo giáp trước ngực Lý Ngang.

Thi Sát một lần nữa lao tới, dùng tốc độ nhanh như chớp, móng nhọn sắc bén đâm thẳng vào đầu của Lý Ngang.

Đang!

Tiếng va chạm một lần nữa vang lên trong sơn động, phi kiếm của Trình Cư Tụ đã chặn trước móng vuốt của nó.

Mà Lý Ngang cũng tận dụng thời cơ này, gõ lên tiếng chuông thứ sáu.

"Đinh!"

Tiếng chuông vang lên, Thi Sát đột nhiên dừng lại, đứng yên tại chỗ, đầu ngón tay chỉ cách trán của Lý Ngang một tấc.

.

.

Chú thích:

*3 axit và 2 bazo: Ba axit và hai bazơ, đó là axit nitric (HNO₃), axit sunfuric (H₂SO₄), axit clohydric (HCl), natri hiđroxit (NaOH) và natri cacbonat (Na2CO3). Nhưng natri cacbonat không phải là chất kiềm, nó là một loại muối , thường được gọi là tro soda và soda, có tính kiềm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK