Nói đến nghề y, Lý Ngang theo bản năng vuốt ve hòm thuốc bên cạnh. Trong hòm có dao giải phẫu cùng với các công cụ giải phẫu mà hắn nhờ Trình Cư Tụ chế tạo ra.
Đáng tiếc, Yểm Nhân Linh đã trả lại cho Trấn Phủ Ti sau vụ án bạch khuyển, nếu không có thể dùng nó để làm cho người ta lâm vào trạng thái hôn mê, khi Lý Ngang thực hiện giải phẫu có thể nắm chắc hơn rất nhiều.
'Nhưng thành Trường An lớn như vậy, nơi đây cũng chính là nơi đặt trụ sở chính của Học Cung và Trấn Phủ Ti, chắc chắn có rất nhiều những chủng loại dị hóa.
Nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề về vật dụng như thuốc mê, cầm máu, gây tê.
Chỉ cần có thể giải quyết được ba vấn đề cơ bản này của ngoại khoa giải phẫu, như vậy hắn cũng sẽ chữa được nhiều bệnh hơn không cần giới hạn ở nắn xương, xoa bóp nữa. . .'
Lý Ngang trầm ngâm nhìn hòm thuốc, Sài Thúy Kiều suy nghĩ một chút nói: "Đúng rồi, hôm nay vẫn không nhìn thấy Vu Miểu Thủy, muội còn tưởng vào ngày cuối cùng y sẽ đến cầu xin huynh tha thứ cơ."
"Chuyện bình thường."
Lý Ngang nói: "Từ khi tin tức huynh nhận được thư đề cử truyền ra ngoài, y đã không còn đường lui rồi.
Dù sao đã trở mặt với nhau, nếu y đến xin lỗi chắc chắn huynh sẽ không tha thứ, còn không bằng ngồi yên ở nhà chờ đợi tin tức.
Chờ xem huynh có thể thi đậu Học Cung không."
Lý Ngang tự nhận mình không phải là người khoan hồng độ lượng gì, Vu Miểu Thủy nếu muốn nhân lúc Lý gia đang có tang, ý đồ chiếm đoạt sản nghiệp của Lý gia, còn chỉ thị bọn côn đồ đến Bảo An Đường gây chuyện, y chắc chắn phải bỏ ra một cái giá đắt cho chuyện này.
Đối phương chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nghĩ tới đây, Lý Ngang mỉm cười.
Nghe nói từ khi tin tức Lý Ngang nhận được thư đề cử truyền ra, Khánh An Đường lập tức đóng cửa không buôn bán, Vu Miểu Thủy cả ngày không ra khỏi nhà, ai cũng không thấy mặt y.
Trong khoảng thời gian này, tên đó chắc hẳn rất khó chịu?
Vậy hãy cố gắng nhịn thêm ba tháng nữa đi.
Lý Ngang cười ha hả vỗ vào hòm thuốc một cái, lúc dời đi Y Châu, hắn cũng không bàn giao Bảo An Đường cho Tống di hay là mời người về quản lý.
Thứ nhất là sợ mời đến lang băm chuẩn sai bệnh, làm hỏng danh tiếng của Bảo An Đường.
Thứ hai là lo lắng giếng nước của Bảo An Đường có điều bất thường——chờ hắn tu thành pháp thuật, phải trở lại Bảo An Đường điều tra một phen mới có thể yên tâm được.
Hai người Lý Ngang cùng với Sài Thúy Kiều trò chuyện vui vẻ, xe ngựa của Học Cung chạy với tốc độ cực nhanh, cách âm cùng với giảm sóc có hiệu quả rất tốt.
Mặt đường bằng phẳng thẳng tắp rất đẹp, hai bên đường đều không có cây cối(phòng ngừa rừng rậm ăn mòn mặt đường, cũng đồng thời để phòng thú dữ), dù là nằm tại một chỗ rộng rãi mà ngủ, cũng sẽ không bị đánh thức.
Ngoài cửa sổ bầu trời tối dần, đoàn xe chở học sinh Y Châu, dừng lại tại quán dịch bên cạnh quan đạo*.
Dịch quán cũng chính là nhà trọ được xây dựng nên dành cho những quan phủ, Ngu quốc quy định những châu phủ gần thì hai mươi dặm có một dịch quán, những châu phủ xa xôi thì một trăm dặm có một dịch quán.
Tác dụng chủ yếu của dịch quán là truyền đi tình báo quân sự cùng với những mệnh lệnh chính trị, các sứ giả cũng có thể dựa vào "Truyền Phù", dừng chân ở quán dịch, ăn uống, đổi cưỡi ngựa mới, qua viên mới lên nhậm chức, cũng có thể dừng chân nghỉ ngơi ở dịch quán.
Dịch quán này đã nhận được tin tức đoàn xe của Học Cung sẽ dừng lại ở chỗ này nên đã cho tiểu nhị đứng chờ sẵn, mặt tươi cười tiến lên đón tiếp, gõ cửa mỗi chiếc xe ngựa, nghênh tiếp những học sinh từ trên xe đi xuống.
"Oa nga."
Lý Ngang cùng với Sài Thúy Kiều có chút kinh ngạc đứng trước cửa dịch quán, nơi này to hơn so với những dịch quán bình thường.
Mặc dù phía trước không có thôn phía sau không có quán xá, nhưng được xây dựng trên núi, có dịch lầu, chuồng ngựa, hậu đường, kho rượu, kho chè, kho rau, thuyền dọc sông, rừng trúc, vườn tược… tất cả đều có đủ.
Có thể chứa được mấy trăm người, nói là nơi nghỉ mát của những phú thương cũng không quá.
"Ngu quốc quả đúng là rất giàu có.”
Lý Ngang cùng Sài Thúy Kiều đứng trước của đều phát ra giọng điệu cảm thán của dân quê.
"A."
Cách đó không xa truyền đến một tiếng cười của một thiếu nữ, Lý Ngang cùng Sài Thúy Kiều quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ tuổi xấp xỉ hắn đang được thị nữ của mình nâng đỡ xuống xe ngựa
"Trước kia dịch trạm của Ngu quốc cũng không hào nhoáng như bây giờ. Một tòa dịch trạm mỗi năm phải tiếp đãi rất nhiều sứ giả, quan viên, chỉ ở đây một đêm, hôm sau ăn sáng xong liền sẽ dời đi, nên cũng không quá quan trọng gì về cơ sở vật chất của nơi này cả.
Chỉ cần mang ngựa buộc vào chuồng, đem chim mang vào trong phòng khách, câu cá dưới hồ lên nướng.
Phòng ốc cũ kỹ bẩn thỉu, đồ gia dụng bị phá nát.
Đối với những quan chức nhỏ, dịch trạm vẫn có thể ứng phó được.
Với những vị quan chức cao, cho dù có chèn ép, đàn áp, đến để quấy rối bọn họ cũng không thể làm gì, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Mấy thập niên gần đây, Ngu quốc coi trọng hệ thống dịch trạm, xử lý nghiêm những những vụ việc lạm dụng “Truyền Phù”, nên dịch trạm đã tốt hơn rất nhiều."
Thiếu nữ kiến thức rộng rãi, thần thái tự nhiên, nói năng nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa, vừa mở miệng đã hấp dẫn tất cả ảnh mắt về phía mình.
Người phụ trách của dịch trạm tới đón tiếp——là một người phụ nữ nữ trung niên, mặt đỏ lên, cảm động nói: "Tiểu nương tử nói đúng, dịch trạm trước kia đúng là rất cực khổ.
Có thể duy trì đến bây giờ, cũng phải cảm tạ sự nhân từ của Thánh Hậu."
Thánh Hậu, cũng chính là vị nữ đế họ Võ một trăm năm trước.
"Đúng vậy, Thánh Hậu chính là tấm gương của tất cả đàn bà trên khắp Ngu quốc này."
Thiếu nữ giọng nói nhẹ nhàng cười một tiếng với nữ quan, quay người thi lễ với Lý Ngang: "Kỷ Linh Lang."
"Lý Ngang."
Lý Ngang chắp tay đáp lễ lại, trong lòng có một chút hiếu kỳ.
Họ Kỷ, đối phương chắc là thiên kim của Thái Thú phủ Y Châu.
Trước kia có nghe Trình Cư Tụ nhắc qua, Kỷ Linh Lang cũng giống như hắn có được thư tiến cử, có mười một đầu linh mạch, đã đạt đến tiêu chuẩn ưu tú, có xác xuất rất lớn thi đậu Học Cung.
Thiên tư trác tuyệt, tướng mạo xuất chúng, gia cảnh rất tốt, có học thức, hiểu lễ nghĩa.
Khó trách nàng vừa mới cất tiếng, các học sinh đã xuống xe của Y Châu đều trầm trồ ngước mắt nhìn——đặc biệt là Châu Học khảo thí đệ nhất của năm nay Địch Dật Minh.
Trình Cư Tụ lấy ra Truyền Phù bằng đồng từ trong ngực, giấy làm chứng cùng với ngọc bội của Học Cung, đưa cho nữ quan kiểm tra.
Đến khi hoàn tất kiểm tra, người ở của dịch quán liền đến dỡ hành lý trong xe xuống đưa đến đến phòng của mỗi người, sau đó đem ngựa buộc vào chuồng.
Ngựa mà Học Cung sử dụng, cũng giống như Tế Khuyển mà Trấn Phủ Ti sử dụng vậy, đều được chăm sóc bằng phương pháp đặc biệt.
Mỗi một con đều to lớn tráng kiện, thể lực lớn có sức bền cùng với tốc độ rất cao.
Chỉ có dịch trạm lớn như này, mới có đủ điều kiện để cung cấp.
Nhân viện của dịch trạm dẫn mọi người đi vào phòng khách, Kỷ Linh Lang đi ở giữa đội ngũ, đi cùng với một nữ sinh khác của Y Châu hai người vừa cười vừa nói rất vui vẻ.
Ở một bên Địch Dật Minh cùng với mấy vị học sinh khác, đều tiến lên nịnh nọt lấy lòng nhưng nàng đều không để ý đến.
"Oa nga, thiên kim nhà Thái Thú thật khác xa so với tưởng tượng."
Sài Thúy Kiều ghé sát vào lỗ tai Lý Ngang nhẹ giọng nói: "Muội còn tưởng nàng sẽ rất kiêu ngạo không coi ai ra gì."
"Ừm."
Lý Ngang gật đầu một cái, khuôn mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Tham gia kỳ thi nhập học của Học Cung có mười ngàn người, mỗi một người đều là tinh anh trong thế hệ trẻ tuổi của mỗi nơi.
Đến Trường An còn có những dòng họ Vương Thất, những con cháu nhà quyền quý, tất cả cùng cạnh tranh với nhau.
Thiên kim nhà Thái Thú, cũng giống như vậy thôi.
Quan đạo: Đường dành cho những quan chức cấp cao trong nước đi