"Gâu, gâu!"
Tế Khuyển ngửi chiếc lưới đánh cá một lúc, lập tức sủa lên, lôi kéo binh sĩ của Trấn Phủ Ti từ hướng đông tới.
Trình Cư Tụ để lại hai mươi binh sĩ ở thôn Sa Thao, còn mình thì cùng với Ngưu Ôn Thư và những binh sĩ còn lại, mang theo Vương Lục Bảo để dẫn đường, đuổi theo Tế Khuyển.
Lý Ngang thì ở lại trong thôn chăm sóc cho những người bị thương.
Càng đến giữa trưa thời tiết càng nắng gắt, Chu Bình Xuân là thôn trưởng của thôn biết được thân phận của Lý Ngang, đặc biệt nịnh hót và tỏ ý muốn mời hắn đến nhà mình nghỉ ngơi.
Lý Ngang cũng không từ chối, mang bảy người bị thương đến nhà của Chu Bình Xuân, để tiện quan sát.
Những thôn dân còn lại thì ai về nhà người nấy, nổi lửa nấu cơm.
Sau một canh giờ rưỡi, Trình Cư Tụ cùng với đội ngũ trở lại thôn Sa Thao, với vẻ mặt nghi ngờ.
"Không tìm được tung tích gì."
Trình Cư Tụ lắc đầu nói với Lý Ngang: "Trên lưới đánh cá có lưu lại mùi, nhưng đến một khe núi thì lại mất tung tích, bọn huynh hoài nghi là nó đã lặn xuống nước, lẩn trốn tới một nơi rất xa."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Ngang cau mày nói: "Chúng ta tiếp tục ở lại thôn Sa Thao, hay là đi dọc theo con sông tìm tiếp?"
"Cứ đợi ở thôn Sa Thao một đêm rồi tính tiếp."
Trình Cư Tụ nói: "Cho dù là Sa Hài Nhi, Hạc Chi, Tê Khuyển, cũng đều là những loài không có trí khôn. Ăn qua thịt gia súc, uống qua máu người, chắc chắn không thể nào quên được mùi vị này, đi không quá xa sẽ quay trở lại đây thôi.
Chu thôn trưởng."
Trình Cư Tụ nhìn về phía Chu Bình Xuân: "Nhà của ngươi có trâu, heo, dê đang chờ giết thịt hay không?"
"Có."
Chu Bình Xuân cười nói: "Ngài muốn ăn cơm thịt sao?"
"Không, bắt yêu."
Trình Cư Tụ nhàn nhạt nói: "Lúc chạng vạng tối làm thịt hai con gia súc, lấy máu cùng với nội tạng đặt vào trong một chiếc thùng, không cần đạy nắp thùng, sau đó đặt chiếc thùng ở đầu thôn.
Ta cùng với binh sĩ của Trấn Phủ Ti sẽ nấp ở những những phòng đầu thôn, tắt hết đèn đuốc, chờ con yêu quái kia tự mình đưa tới cửa.
Còn về tiền đền bù gia súc, lát nữa ngươi đến nói chuyện với Ngưu phán quan, sau đó có thể tới Trấn Phủ Ti ở Y Châu để thanh toán."
"Không cần không cần, tiểu nhân làm sao dám làm phiền thượng quan bắt yêu."
Chu Bình Xuân với vẻ mặt nịnh hót gật đầu không ngừng, xoay người đi ra cửa, gọi quản gia tới: "Cam quản gia..."
Đợi sau khi lão đi, Lý Ngang cầm một chén trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, có một chút bất ngờ nói: "Nhà của lão nịnh bợ này mà cũng có trà ngon."
"Đều là mồ hôi nước mắt của dân thôi."
Trình Cư Tụ lãnh đạm nói: "Ở trong thôn phường dầu, phường mài, phường phấn, phường nhuộm đều là của nhà lão, đất trong thôn, cùng với những ngọn núi xung quanh, cũng có hơn nửa là mang tên lão.
Một nửa thôn dân đều là tá điền của nhà lão. Họ sợ lão, cũng như lão sợ chúng ta vậy.
Địa chủ cường hào đấy.
Đúng rồi, nói đến trà."
Trình Cư Tụ cười nói: "Nhật Thăng đệ hai ngày này uống không ít đúng không?"
"Hả."
Lý Ngang mặt hơi ngờ nghệch, bất đắc dĩ nói: "Những người buôn bán kia cũng quá 'Nhiệt tình', họ mang theo từng rương lớn tới. Những châu báu quý giá không thu, họ lại tặng nồi, ấm, trà thứ gì đều có."
Trình Cư Tụ bỉu môi nói: "Thương nhân mà, luôn luôn nghĩ mọi cách để lôi kéo quan hệ."
Lý Ngang liếc mắt: "Bọn họ hào phóng như vậy, cũng không sợ đệ thi trượt sao."
"Nhật Thăng với tài trí của đệ, nhất định có thể thi đậu."
Trình Cư Tụ cười nói: "Coi như thi không đậu, đối với những thương nhân kia, cũng chỉ mất mấy rương tài vật mà thôi.
Còn nếu như đê có thể thi đậu, họ có thể kết được một phần thiện duyên, sau này họ sẽ được hồi báo gấp trăm ngàn lần.
Trên đời này không có mối đầu tư nào tốt hơn thế này đâu.
Càng có nhiều người tài trợ thì càng có mục đích để thi đậu."
Là một mối đầu tư mạo hiểm đúng không?
Lý Ngang lắc đầu cười khổ.
————
Đoàn người của Y Châu thành dùng qua một chút cơm tối, sau đó tiến vào những phòng ở đầu thôn chờ sẵn.
Chu Bình Xuân định là để cho năm người con dâu cùng với những người ở trong nhà, chuẩn bị tiệc rượu phong phú, nhưng Trấn Phủ Ti có quy định, ở bên ngoài trong lúc truy đuổi yêu ma, ưu tiên ăn lương khô mà mình mang sẵn, không ăn những thức ăn mà lương dân cung cấp.
Đây cũng không phải tính tự giác và dè dặt của mỗi người, mà đã được dạy dỗ qua rất nhiều lần, đối phó với yêu ma luôn phải đề cao cảnh giác.
Một chén cơm, một miếng thịt, một cá trái cây, thậm chí còn là một ly nước, đều có thể là dị vật đã bị ảnh hưởng bởi yêu ma.
"Huynh ở Hà Đông có một lão bằng hữu, lão là một người lính già của Trấn Phủ Ti, sức mạnh có thể so với võ giả Tuần Vân cảnh.
Kiêu dũng thiện chiến, binh bất giải giáp, ba mươi năm qua chém không dưới một trăm đầu yêu ma.
Mỗi tối đi ngủ đều phải mặc áo giáp, mỗi lần tắm cũng chỉ dùng khan ướt lau chùi qua loa.
Lập được rất nhiều chiến công, thậm chí còn được bệ hạ khen thưởng qua."
Ở trong một căn nhà nhỏ, Trình Cư Tụ, Lý Ngang, Ngưu Ôn Thư đang trò chuyện với nhau, Ngưu Ôn Thư uống một ngụm rượu đựng trong túi, nhàn nhạt nói: "Phó chỉ huy thương sót cho tuổi già của lão nên cho lão nở mày nở mặt áo gấm về quê.
Lúc đầu đường đi rất bình thường không có chuyện gì xảy ra, đoàn xe thuận lợi đến quê hương lão ở Phần Châu, lúc xe chạy trên núi, bởi vì thời tiết oi bức, lão để cho đoàn xe đứng tránh ở rừng cây, mình thì cởi xuống y phục, đi xuống sông tắm.
Kết quả, mới vừa đi xuống nước được mấy bước, đầu liền nổ tung.
Từ cổ của lão, bò ra vô số những con rết màu đỏ to bằng ngón tay, chỉ trong chớp mắt những con rết kia đã chui vào trong nước sông, biến mất không thấy tung tích.
Sau đó chúng tôi mới nhận được tin tức rằng, thì ra vào thời điểm ba mươi năm trước, lúc lão gia nhập Trấn Phủ Ti, trong cơ thể đã bị yêu —— nhị —— nhất thập ngũ •Sái Vĩ Ngô Công ký sinh trong người.
Loại yêu tà này, sẽ ký sinh trong cơ thể người sau đó đẻ trứng không ngừng, một khi thân thể bị ký sinh ngâm ở trong nước, những quả trứng đó sẽ lập tức nở ra, sau đó bạo thể mà chết.
Trấn Phủ Ti không còn cách nào đánh phải nấp kín con sông, mò vớt sau đó tiêu hủy tất cả cá sông, để tránh có người ăn nhầm cá trong sông, sẽ bị những con rết đó ký sinh."
Ngưu Ôn Thư lại uống them một ngụm rượu nữa, trên mặt biểu tình nghiêm túc nói: "Từ đó về sau không ai của Trấn Phủ Ti dám tùy tiện dùng thức ăn bên ngoài nữa."
Trình Cư Tụ thở dài: "Sơn trưởng từng nói, chúng ta chưa bao giờ hiểu hết về những dị loại dó, lúc nào cũng cần trong trạng thái đề cao cảnh giác."
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt đứt cuộc nói chuyện, Lý Ngang hướng ngoài cửa hô: "Là ai đó."
"Tại hạ là thợ săn Vương Lục Bảo, chính là vị thợ săn ban ngày đã gặp qua các vị thượng quan."
"Vương Lục Bảo? Ngươi đến đây làm gì?"
Lý Ngang khẽ nhíu mày, nhìn ra cửa gỗ, chỉ thấy Vương Lục Bảo nắm chặt cổ tay phải, sắc mặt trắng bệch.
Lý Ngang nhìn qua tay phải của Vương Lục Bảo, tùy ý nói: "Gãy xương ngón tay?"
"Dạ, trời tối không đốt cây nến, lúc đi đóng cửa không cẩn thận bị kẹp tay."
Vương Lục Bảo lắp bắp nói: "Nghe nói Lý, Lý tiểu lang quân ngài biết nối xương..."
"Tới đây đi."
Lý Ngang than nhẹ một tiếng, cầm lấy tay phải của Vương Lục Bảo, kéo một cái lại kéo một cái, chỉnh lại hoàn toàn ngón tay Vương Lục Bảo.
"Tê, cám ơn tiểu lang quân, cám ơn tiểu lang quân."
Vương Lục Bảo bị đau, gã hít một hơi khí lạnh, không ngừng cảm ơn, nhưng không có rời đi.
"Làm sao còn chưa đi?"
Lý Ngang tùy ý hỏi: "Có chuyện gì nữa sao?"
"Ách, tiểu nhân muốn hỏi một chút, yêu ma trên núi chính là do dã thú hóa thành sao?"
Vương Lục Bảo lắp bắp nói nói: "Tiểu nhân là thợ săn, săn không ít dã thú, sợ gặp phải báo ứng…."
"Cũng có khả năng đó."
Trình Cư Tụ suy nghĩ một chút nói: "Dị loại sẽ không tự nhiên sinh ra, tất cả bọn chúng đều có nguồn gốc.
Giống như thuốc nhuộm, nhỏ vào trong nước, một sinh hai, hai sinh ba, chỉ cần tiếp xúc qua dị loại sẽ xảy ra biến dị.
Tỷ như Sa Hài Nhi, chính là dã thú tiếp xúc với yêu ma bị yêu hóa mà thành.
Tê khuyển, chính là chó đã chết chôn ở trong lòng đất, bị âm khí ô nhiễm.
Người sói, chính là bởi vì hấp thu quá nhiều ánh sáng của mặt trăng..."
"Còn người thì sao?"
Vương Lục Bảo khẩn trương nói: "Người cũng sẽ biến thành yêu sao?"
"Người nếu biến hóa như vậy, thì sẽ được xếp vào ma."
Trình Cư Tụ tùy ý nói: "Tỷ như thi thể bởi vì oán khí trong người tích tụ quá nhiều hóa thành thi quỷ, trở thành cương thi.
Nhưng điều kiện cần để sinh ra ma, khó hơn nhiều so với các yêu loại khác, số lần chúng ta nhìn thấy cũng tương đối ít ..."
"Vương Lục Bảo!"
Chu Bình Xuân mang từ nhà lão tới mười mấy gánh chăn nệm, giường đệm, cây nến, ngọn đèn dầu, đối với Vương Lục Bảo hô: "Ngươi không nhìn thấy thượng quan đang cần phải nghỉ ngơi sao? Cút sang một bên."
Chu Bình Xuân để cho người ở của nhà mình gánh chăn nệm, giường đệm vào nhà, vẻ mặt nịnh hót cười với ba người Lý Ngang: "Trong sơn thôn điều kiện kém, mong các thượng quan không chê.
Thượng quan có cần gì, có thể nói với tiểu nhân."
"Không cần, Chu thôn trưởng ngươi bảo với thôn dân buổi tối ở yên trong phòng, khóa kỹ cửa sổ, đừng nên tùy tiện đi ra ngoài."
Trình Cư Tụ xoa mi tâm nói.
Mặc dù đã đi qua nhiều nơi gặp không ít những hương dân nịnh hót lấy lòng nhưng giống như Chu Bình Xuân "Nhiệt tình chủ động, đánh rắn thượng côn", đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là có chút phiền phức.
"Dạ dạ, vậy tiểu nhân xin cáo lui."
Chu Bình Xuân nịnh hót cười một tiếng, quay đầu nhìn về Vương Lục Bảo hừ lạnh một cái, Vương Lục Bảo liền sợ lập tức xin lỗi dời đi.
Khi đi ra đến sân, Vương Lục Bảo yên lặng đưa tay sờ vào trong ngực.
Trong quần áo của lão, kẹp một nhúm lông màu trắng.
Lông chó.