Sa Tam Lang ngươi có biết ngươi đã nâng cao thuật ngữ người qua đường thuần túy cả ngàn năm qua không?
Lý Ngang lúng túng nghe Sa Tam Lang tâng bốc hắn, cảm giác như gặp được độc giả duy nhất tại sự kiện ký tặng độc giả ủng hộ hắn.
Xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Cũng may Sa Tam Lang cũng không nán lại lâu, với pháo hoa rực rỡ nổ rộ trên bầu trời phía nam, đội xe rồng và đám đông hai bên bờ sông cũng tăng tốc độ.
"Thi đấu thuyền rồng sắp bắt đầu rồi."
Sa Tam Lang áy náy chắp tay: "Lý tiểu lang quân thứ cho không thể bồi, chờ chúng ta lấy được quán quân, lại mang phần thưởng đến Bảo An Đường bái tạ."
"Không cần không cần, đi nhanh đi, đừng chậm trễ nữa."
Lý Ngang khoát tay ra hiệu Sa Tam Lang rời đi, xoay người chọn hai chiếc kẹp tóc trên quầy trang sức, cáo biệt mẫu nữ không rõ tên tuổi, rồi cùng Sài Sài đi về phía nam của cuộc thi thuyền rồng.
Một tiếng còi vang, trăm tàu ngàn buồm cùng đua, bách tính ở hai bên bờ Y Châu nhiệt liệt hò hét trợ uy, vị trí quán quân thuyền rồng đã thuộc về công hội đóng thuyền, Sa Tam Lang cùng bọn tiểu nhị tiếc nuối lấy được hạng ba.
Người của công hội đóng thuyền vui mừng hớn hở, dọc phố đưa tặng bánh chưng, thịt khô, bánh kẹo, Lý Ngang cũng đi nhận một bao kẹo mạch nha, rất vui vẻ.
Khi màn bắn pháo hoa ăn mừng quán quân kết thúc, ngày hội đầu tiên tại Ngu quốc sau khi Lý Ngang thức tỉnh ký ức, cứ như vậy hạ màn.
—— ——
"... Sau này trở về nhớ kỹ đừng để thạch cao dính nước."
Trong Bảo An Đường mười ngày sau, Lý Ngang thuận miệng dặn dò xong một bệnh nhân gãy xương, rồi đưa mắt nhìn bóng lưng của đối phương biến mất trước cửa tiệm.
Trong khoảng thời gian này, bệnh nhân đến chỗ hắn cũng tăng lên một chút.
Có thể là do chuyện của một nhà Cam Nhị hôm đó truyền ra, nên những bệnh nhân sau đó đều yêu cầu Lý Ngang sử dụng thạch cao, băng vải tốt nhất cho bọn họ, bất kể loại thương tích và chi phí bổ sung.
Thậm chí còn có người bán hàng rong đến Bảo An Đường đặc biệt hỏi thăm, hỏi sau này có cần định kỳ cung cấp bột thạch cao chín hay không.
Sài Thúy Kiều cầm khăn lau lau bàn nói: "Sao những người này lại muốn dùng loại thuốc tốt nhất, cũng không chê đắt."
"An toàn là quan trọng nhất. Dù sao dưới môi trường hiện tại, bệnh nhẹ lúc nào cũng có thể phát triển thành bệnh nặng, chỉ cần có điều kiện, ngay từ đầu nên dùng loại thuốc tốt nhất."
Lý Ngang uống ngụm nước trà, nhìn xem sắc trời, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày 16 rồi."
"Kỳ nghĩ xuân của châu học chắc qua rồi."
Lý Ngang tự nhủ đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: "Lát nữa huynh đi châu học, hủy bỏ ghi danh thi tỉnh."
"Là chuyện thư đề cử của Học Cung sao?"
Sài Thúy Kiều khẽ gật đầu: "Còn cửa tiệm thì sao?"
"Dư lệ cũ, để tấm bảng ở bên ngoài, nói huynh ban đêm trở về."
Lý Ngang về buồng trong, cầm túi tiền đi ra ngoài, thuê một cỗ xe ngựa có chút xa hoa, tiến về châu học Y Châu.
Kỳ nghỉ xuân của châu học Y Châu nghỉ xuân là từ giữa tháng 4 đến giữa tháng 5, trong khoảng thời gian này vừa đúng ngày mùa, những học sinh nông gia có điều kiện gia đình không tốt, có thể nhân dịp ngày nghỉ để về quê phụ giúp một số công việc đồng áng.
Giờ ngày nghỉ kết thúc, trước cửa lớn châu học lại khôi phục náo nhiệt như trước kia.
Lý Ngang từ trên xe nhảy xuống, lấy 20 đồng từ trong túi tiền trả cho xa phu, rồi xoay người đến gần cửa lớn châu học.
Không có bài tập về nhà trong những ngày nghỉ, các bạn học đồng môn hơn tháng không gặp đang đứng tại trong đình viện trò chuyện với nhau, nội dung đàm luận đương nhiên là kỳ thi tỉnh châu học vào nửa tháng sau.
"Nghe nói thi tỉnh lần này, đến Y Châu giám thị chính là Tuyên Châu đại nho Vệ Nguyên Long. Ông ta rất tôn sùng nhạc phủ Hán Ngụy *, thích thơ của Bạch Lạc Thiên*, Nguyên Vi*. Xem ra Anh Bác huynh lần này là mười phần chắc chín."
"Ai, cái gì mười phần chắc chín, Chính Bình ngươi cũng không phải không biết, ta từ phú còn được, gặp phải đề mục thi vấn đáp lập tức tê liệt. Lần này thi tỉnh, còn phải xem Thiệu Nguyên huynh, Dật Minh huynh."
"Đúng rồi, Dật Minh huynh, năm ngoái huynh từng đến Trường An, có thể nói với chúng em không? Tình huống Học Cung rốt cuộc là sao?"
Lý Ngang cùng mấy quen thuộc đám đồng môn đồng học đang trò chuyện kia, cũng chưa từng đi tham gia náo nhiệt, nhưng nghe bọn họ nói đến Học Cung, vẫn dừng lại im lặng mặc nghe.
"Học Cung à..."
Địch Dật Minh, một nhân vật phong vân khác của châu học Y Châu, đồng thời cũng là học sinh tuổi trẻ năm ngoái đi Trường An, thông qua vòng sơ khảo đầu tiên của Học Cung.
Y nghĩ nghĩ, do dự nói: "So sánh với Y Châu, chênh lệch cực lớn.
Người ở đó nói, làm, nghĩ, ăn, khí chất, cảnh giới, đều hoàn toàn khác xa con cháu gia đình bần hàn bình thường.
Chỉ cần tiến nơi nào, dù chỉ là đi tham quan, cũng không muốn rời đi."
"Là vậy sao..."
Trên mặt của đám đồng môn chung quanh đều lộ vẻ mong chờ, Địch Dật Minh nói thêm: "Nhưng muốn thi vào Học Cung, khó như lên trời.
Ngu quốc có 400 triệu người, 600 châu phủ, mỗi châu phủ hàng năm thi tỉnh chỉ lấy 10 người.
Qua thi tỉnh, đi Trường An đưa tin, còn phải thông qua 1 vòng thi sơ khảo, 2 đợt thi vòng hai.
Bị loại một vòng sẽ lãng phí tất cả những nỗ lực trước đó, chỉ có thể đợi sang năm lại đến.
Một khi vượt quá 18 tuổi, thì cả đời không có hi vọng vào Học Cung.
Nếu không phải như thế, Trường An cũng sẽ không có câu nói 'Học trò ở Quốc Tử Giám đều là kẻ thi rớt Học Cung’, đệ tử của Quốc Tử Giám cũng sẽ không ngấm ngầm căm thù Học Cung."
"Quốc Tử Giám..."
Đồng học chung quanh bỗng trầm mặc, có thể vào học tại Quốc Tử Giám đều là tinh anh thông qua vô số cuộc khảo thí, đọc đủ thi thư, văn tài nổi bật, trong đó không thiếu con cháu quan lại cùng du học sinh ưu tú nhất của ngoại quốc.
Những học sinh xuất thân từ Y Châu như họ, ngay cả thi vào Quốc Tử Giám cũng vô cùng gian nan, còn như Học Cung độ khó còn cao hơn một tầng...
"Xuất thân ôi, xuất thân."
Một người lắc đầu than khổ nói: "So với học sinh cùng tuổi chúng ta tại Trường An, vừa sinh ra đã sống ở ngay tại thành Trường An, từ nhỏ đã có thể tiếp xúc tài liệu giảng dạy, tư tưởng của Học Cung, thậm chí còn quen biết giáo sư, giáo tập của Học Cung. So với chúng ta, độ khó của họ lúc thi vào Học Cung thấp hơn rất nhiều."
Những lời này không gây được nhiều phản ứng, bởi vì lời tương tự, những học sinh này không biết đã phàn nàn bao nhiêu lần trong những yến hội cá nhân.
Lý Ngang cảm thấy nghe thế đủ rồi, bèn định lặng lẽ rời đi.
Vừa mới xoay người ben nghe được thanh âm cao hứng của Tống Thiệu Nguyên từ trong góc đình viện: "Nhật Thăng? Đệ cũng tới rồi sao?"
"Tống đại ca."
Lý Ngang cười khổ quay người lại, chắp tay với Tống Thiệu Nguyên cùng đồng bạn bên cạnh y.
"Lại đây ngồi đi, giáo thụ châu học lát nữa mới tới."
Tống Thiệu Nguyên nhiệt tình kêu Lý Ngang ngồi xuống: "Nửa tháng sau thi tỉnh, đệ chuẩn bị đến đâu rồi? Trong khoảng thời gian này đệ luôn bận bịu, nếu như không kịp xem đề thi dự bị, thì xem bản này trước.
Đây là tập sách huynh cùng đồng môn sau khi biết năm nay người nhận chức giám khảo là Tuyên Châu đại nho Vệ Nguyên Long, bèn căn cứ sở thích của ông ta, thức cả đêm biên ra.
Bên trong có thi từ, thi vấn đáp, dự đoán đề mục kinh quyển..."
Tống Thiệu Nguyên luôn đối xử với Lý Ngang như biểu đệ, cũng mặc kệ ánh mắt u oán của đồng bạn đồng học bên cạnh—— sách dự đoán đề thi là do đám người bọn họ thức đêm biên soạn, đưa không cho người ngoài như Lý Ngang khiến bọn họ không vui.
"Cái này..."
Lý Ngang lúng túng gãi gãi bàn tay, ngượng ngùng nói: "Tống đại ca, năm nay thi tỉnh, đệ không có ý định thi."
.
.
Chú thích:
* Nhạc phủ vốn là tên gọi một cơ quan âm nhạc đời Hán, sau dùng để chỉ nhiều thể văn có vần, phổ vào nhạc được
*Bạch Nhạc Thiên: là Bạch Cư Dị, biểu tự Lạc Thiên
*Nguyên Vi: quý tộc, nhà thơ thời Bắc Nguỵ