Sau khi nghe Sở Hạo Mạn nói, Dư Vĩnh lộ ra nét mặt chế giễu mỉa mai nồng đậm: “Cứu người khác? Chưa kể đến việc ngươi bị mắc kẹt trong dị biến này, cứu người khác kiểu gì? Ta chưa bao giờ nghe nói, trước khi cứu người thì phải giết người cả.” “...” Sở Hạo Mạn nghe vậy, lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Nếu được, ta cũng đâu có muốn động thủ. Gần hai tháng trước, ta cùng với hai hộ vệ đi đến khu vực phía tây của Tịnh Châu để thực hiện một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.