- Á!
- Ôi!
- Ối!
Đám học sinh trạc tuổi chung quanh không ngừng liên tục phát ra tiếng kinh hô.
Cũng khó trách bọn họ có phản ứng lớn như vậy, chỉ thấy thiếu nữ cầm lên một cây ngân châm, đặt lên ngọn nến hơ qua hơ lại, không ngừng xoay xoay đầu ngâm châm, đâm vào các vị trí như đỉnh đầu, thái dương, phần gáy của Ung Hoành Trung.
Không bao lâu, trên đầu của Ung Hoành Trung đã bị đâm 7,8 cây ngân châm, mắt cá chân và trên bàn chân cũng bị đâm 2 cây châm.
Một học sinh nhỏ giọng nói: "Nhìn thôi cũng thấy đau rồi, cây châm dài như vậy đâm vào da đầu..."
"Ngươi biết cái gì, đây là châm pháp!"
Một học sinh hơi mập có chút kiến thức, làm ra vẻ đổng vương* "Không có người hiểu rõ châm cứu hơn ta", nhỏ giọng nói: "Chỉ cần chẩn đoán được nguyên nhân bệnh, xác định tính chất, làm rõ các kinh mạch, tạng phủ liên quan đến bệnh; sau đó châm, cứu ngải* các bộ vị tương quan. Nó có thể đả thông kinh mạch, điều hòa khí huyết, khôi phục sự cân bằng âm dương, làm cho tạng phủ được điều hòa.
Hơn nữa, ngươi biết người đang tiến hành châm pháp là ai không?"
"Ai?"
"Nữ nhi của trực trưởng Thượng Dược cục y sư Khâu Quyền, Khâu Phong."
"Là ngự y Khâu Quyền dùng châm pháp chữa khỏi bệnh cho Đại Lý Tự khanh* sao?"
"Còn có thể là ai nữa chứ?"
Đám người chung quanh nghị luận ầm ĩ, Lý Ngang tò mò chớp chớp hai mắt.
Làm y sư, lúc hắn còn ở Y Châu đã biết cơ cấu y tế trung ương của Ngu quốc phân ra 3 hệ thống lớn: Thái Y thự, điện trung tỉnh Thượng Dược cục, Dược Tàng cục.
Trong đó Thái Y thự phụ trách quản lý và giáo dục y tế cả nước.
Dược Tàng cục là phục vụ cho Thái tử.
Điện trung tỉnh Thượng Dược cục thì phục vụ hoàng đế.
Nội bộ Thượng Dược cục, có 2 người gọi là [phụng ngự], chưởng quản mọi dược vật cung phụng trong cung, là y sư thiếp thân của bản thân thiên tử.
Bốn kẻ gọi là [trực trưởng], chính là phụ tá của [phụng ngự], phụ trách hiệp trợ [phụng ngự] quản lý dược vật trong cung đình, đồng thời cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh của thiên tử, phục vụ vương công đại thần, tôn thất quý tộc.
Nói ngắn gọn, [trực trưởng] của Thượng Dược cục chính là ngự y, còn là ngự y có trình độ chữa bệnh cao cấp nhất.
Những Tần phi, hoàng tử không được sủng ái, thậm chí không có tư cách bắt buộc chỉ định [trực trưởng] đích thân chẩn đoán điều trị, chỉ có thể để [ti y] hoặc [y tá] dưới【 trực trưởng] trị liệu.
'Y sư kiệt xuất nhất sao...'
Lý Ngang hào hứng đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát, thành Y Châu nơi hắn xuất thân nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ,
Luận về kỹ thuật chữa bệnh thì chắc chắn là không bằng thế gia ngự y trong thành Trường An.
Khâu Phong, nữ nhi của ngự y, cứ như hoàn toàn không nghe thấy tiếng nghị luận chung quanh, vẫn bình tĩnh, ung dung cắm châm.
Đợi sau khi cắm xong tất cả ngân châm, bèn yên tĩnh chờ đợi nửa khắc.
Sau đó lại rút ra tất cả ngân châm, thở dài nhẹ nhõm, lui lại nửa bước, thanh âm trong trẻo hỏi Ung Hoành Trung đang ngồi trên ghế: "Thấy thế nào?''
"Cảm giác... cảm giác, đỡ… đỡ hơn."
Ung Hoành Trung mắc chứng cà lăm, lắp bắp nói: "Chỉ có điều… chân hơi lạnh."
"Lạnh là bình thường, ống quần còn đang xăn lên mà."
Khâu Phong cười, nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi một chút đi."
"Được."
Ung Hoành Trung từ trên ghế đứng dậy, đi hai bước, bộ pháp bình ổn, hoàn toàn không có dấu hiệu chóng mắt.
"Thần kỳ như vậy?"
"Đâm mấy châm lập tức khỏe ngay?"
"Không hổ là con gái của ngự y, đúng rồi, các ngươi có biết năm nay nàng cũng cùng chúng ta tham gia khảo thí vào Học Cung hay không?"
Đám người chung quanh nhỏ giọng nghị luận, Lý Ngang tò mò vỗ bả vai của học sinh hơi mập trông khá am hiểu sự đời: "Vị nhân huynh này, ngươi mới vừa nói, ngự y Khâu Quyền, dùng châm pháp trị khỏi cho Đại Lý Tự khanh.
Đây là chuyện gì vậy?"
"Ngươi không phải Trường An học sinh đúng không?"
Học sinh hơi mập quan sát Lý Ngang từ đàu đến chân, thân mật cười nói: "Cái này là chuyện xảy ra vào đoạn thời gian trước.
Triệu tự khanh của Đại Lý Tự bị trúng gió, eo chân không bị tê liệt nên không thể quỳ xuống và đứng lên.
Trực trưởng Khâu Quyền của Thượng Dược cục, phụng mệnh thiên tử, đi đến phủ của Triệu tự khanh chẩn đoán điều trị, châm thượng quan hai huyệt, hoàn khiêu hai huyệt, dương lăng tuyền hai huyệt, cự hư hạ liêm hai huyệt, không bao lâu sau eo chân đã khôi phục bình thường, có thể xoay người đứng lên."
Tống Thiệu Nguyên ở bên cạnh cũng kinh ngạc thốt lên: "Thần kỳ vậy sao?"
"Đó là đương nhiên."
Học sinh mập nhếch miệng, thì thầm: "Thế nhân đều nói cứu ngải tốt hơn nào châm pháp, ta thấy cũng chưa chắc.
Chữa bệnh bằng châm pháp vẫn tốt hơn so cứu ngải, tối thiểu không để lại sẹo."
Lý Ngang nghe chút oán niệm trong giọng điệu của học sinh mập, hắn mỉm cười, cái gọi là châm cứu thật ra là cách gọi chung của châm pháp cùng cứu pháp.
Châm pháp, là chỉ dùng châm dựa vào góc độ nhất định, đâm vào trong cơ thể của người bệnh, kích thích các bộ phận cụ thể của cơ thể con người thông qua các kỹ thuật châm pháp là chèn và thao tác kinh hình chỉ.
Mà cứu pháp là dùng sức nóng tác động lên huyệt để kích thích tạo nên phản ứng của cơ thể để phòng và điều trị bệnh. Cứu thường dùng lá ngải cứu khô chế thành ngải nhung rồi làm mồi ngải hay điếu ngải để cứu.
Dù trong "châm cứu" thì châm phía trước, cứu ở phía sau. Nhưng ở Ngu quốc, cứu pháp có địa vị vượt xa châm pháp, lấy cứu làm chủ, châm làm phụ
Từ vương công đại thần, cho đến bình dân bách tính, hễ đau đầu nhức óc, ngoại trừ uống thuốc ra, đều sẽ tiến hành cứu ngải, bởi vậy có rất nhiều người trên cơ thể đều sẽ có vết sẹo khó coi do thực hiện cứu pháp.
Trong «Bị Cấp Thiên Kim Yếu Phương*», cứu pháp có 510 thủ, châm liệu pháp chỉ có 50 thủ.
Trong «Thiên Kim Dực Phương», cứu pháp có 560 thủ, châm liệu pháp chỉ có 90 thủ.
Điều này không chỉ vì y sư hiểu biết châm pháp rất ít, cũng bởi vì người Ngu phổ biến quan niệm cho rằng châm pháp không bằng cứu pháp.
Từ những năm đầu của Ngu quốc, trong cuốn sách y học tổng hợp do Vương Đảo, cháu của tể tướng nổi tiếng Vương Khuê biên soạn, thậm chí nói thẳng "Châm có thể giết người, không thể cứu người chết sống dậy."
Lý Ngang không hề có thành kiến đối với châm cứu.
Hắn biết rõ, lý do châm cứu có thể thịnh hành tại dân gian như thế, phần lớn là do vấn đề Ngu quốc thiếu y sư và thuốc men.
Càng ở vùng đất xa xôi, càng nghèo khó lạc hậu, thiếu y sư thiếu thuốc, dân chúng càng dễ dàng buộc phải dùng đủ loại phương thức để tiến hành tự cứu.
Phương pháp châm cứu đơn giản và rẻ tiền nhất (đặc biệt là dễ dàng thao tác, khó gây chết người như cứu pháp), chắc chắn là lựa chọn duy nhất giải quyết bệnh tật trước mắt.
"Có vẻ đã chữa khỏi?"
Lý Ngang thấy Ung Hoành Trung đã đi lại bình thường, bèn nói với Tống Thiệu Nguyên: "Vậy thì tạm biệt Tống đại ca, đệ đi trước."
"Ừ, làm phiền Nhật Thăng đệ..."
Tống Thiệu Nguyên đang nói chuyện, bỗng nghe thấy đám người chung quanh lại hét lên hoảng sợ—— Ung Hoành Trung mới đầu còn mừng rỡ chuẩn bị khom người kéo ống quần xuống, nhưng vừa khom người, thì toàn thân bèn mất khống chế ngã sấp trên mặt đất.
Cho dù được nữ nhi của ngự y, Khâu Phong vội vàng đỡ dậy, đặt lên trên ghế, nhưng Ung Hoành Trung vẫn là cụp mắt xuống, rơi vào hôn mê.
"Chuyện gì xảy ra?"
Một thiếu nữ mặc hoa phục điềm nhiên bước ra khỏi đám người, cau mày hỏi Khâu Phong: "Tại sao lại hôn mê nữa?"
Khâu Phong khá lúng túng, thiếu chút cắn trúng đầu lưỡi, nói: "Bẩm báo quận chúa, «Tố Vấn · Chí Chân Yếu Đại Luận*» nói: trúng gió, hoa mắt đều thuộc về gan, huyệt Phong Trì là là huyệt được hợp lại bởi kinh Đởm và mạch Dương duy ở trong góc hõm do các khối cơ vùng cổ gáy tạo nên, nó được xem như là nơi phong tà (tác nhân gây bệnh) dễ xâm nhập tạo nên những dấu hiệu của chứng cảm mạo phong hàn và phong nhiệt, chứng trúng phong gây đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, thậm chí có thể bại hoặc liệt nửa người. Bởi thế, sách “Kinh huyệt thích nghĩa giải hội” đã ghi rằng: “Huyệt ở chỗ hõm trong tóc phía sau mang tai. Chỗ huyệt này tựa như cái ao, là huyệt quan trọng để chữa phong.
Chắc chỉ cần châm hai châm vào huyệt Phong Trì, đồng thời tiến hành cứu ngải, là sẽ khỏi thôi."
Quận chúa?
Đám người chung quanh ai nấy xôn xao, học sinh mập bên cạnh Lý Ngang thì tức thì trợn mắt há mồm nhìn xem thiếu nữ mặc hoa phục, môi rung bần bật.
Nghe được hai chữ quận chúa thì mi mắt của Lý Ngang lập tức dựng ngược, chưa kịp nghĩ nhiều thì Khâu Phong đã lấy ra lá ngải cứu bện thành điếu ngải từ hòm thuốc bên cạnh nàng, đang muốn hơ lên ngọn nến, sau đó đặt lên trên thân của Ung Hoành Trung để đốt.
"Chờ một chút."
Cứu ngải sẽ tạo ra đau đớn và tử vong do nhiễm trùng, nên Lý Ngang không thể không bước ra, cất cao giọng nói: "Không ngại để cho ta xem thử một chút."
.
.
Chú thích:
*đổng vương: người ra vẻ biết mọi thứ nhưng thật ra không biết gì cả, từ lóng nhạo báng Donald Trump của TQ, khi ông ta tuyên bố mình biết rõ virus corona hơi ai hết, nhưng sau đó dịch bùng phát mạnh ở Mỹ. Hiện Mỹ vẫn là nước có tỷ lệ người mắc và chết vì covid nhiều nhất thế giới
*cứu ngải: Cứu là dùng sức nóng tác động vào các huyệt vị, đường kinh. Cứu trong thời gian dài hay ngắn, ấm hay nóng tùy thuộc tình trạng bệnh lý. Khác với các phương pháp hiện đại dùng nhiệt tác động lên một vùng cơ thể.
*Đại Lý Tự khanh: quan Tự khanh đứng đầu Đại Lý Tự
*Bị Cấp Thiên Kim Yếu Phương, còn gọi Thiên Kim Yếu Phương, do thần y Tôn Tư Mạc thời Đường viết. Thiên Kim Dực Phương là phần sau
*Chí Chân Yếu Đại Luận: tiểu luận về Hoàng Đế Nội Kinh vào thời Chiến Quốc,