"Yểm Nhân Linh?"
Lý Ngang vừa do dự vừa tò mò nhận lấy chiếc chuông từ tay Trình Cư Tụ.
Chiếc chuông này được làm từ đồng, nhìn qua khá cũ kĩ, có cả lớp gỉ đồng màu xanh đầy trên bề mặt. Vốn tưởng rằng chỉ cần chạm tay vào lớp gỉ đồng sẽ vỡ vụn rơi ra nhưng lại phát hiện cái chuông này vậy mà khá nặng và rắn chắc, phảng phất như có một lực đang kéo nó lại gần với mặt đất.
Dị hoá vật, Lý Ngang đương nhiên biết đây là gì.
Học Cung chia yêu tà ra làm 4 loại.
Phân biệt là: Động vật và thực vật sẽ là "Yêu", có hình dáng giống loài người là "Ma", "Dị" là những vật không có sự sống, cuối cùng là "Quỷ" khó phân loại nhất.
Học Cung và Trấn Phủ Ti sẽ hợp tác thu thập tin tức những loại yêu tà này và nhanh chóng tìm cách tiêu diệt.
Trong quá trình này, có một số ít yêu tà rất khó để có thể hoàn toàn tiêu diệt, hoặc giả như nếu tiêu diệt sẽ gây ra thiệt hại rất lớn, cũng có khi đơn thuần là có giá trị lợi dụng sẽ được Học Cung và Trấn Phủ Ti dùng pháp bảo trấn áp lại, tuỳ thời sử dụng vào đúng mục đích.
Có đôi khi Học Cung và Trấn Phủ Ti sẽ dùng chính những dị hoá vật này đi đối phó với yêu tà khác.
Yểm nhân linh này có đánh dấu dị——ngũ——lục thất tứ.
Dị đại biểu cho chủng loại, ngũ đại biểu cho cấp bậc còn lục thập tứ là số thứ tự.
Đi liền với Yểm nhân linh còn có một tờ giấy thuyết minh chi vô cùng chi tiết tỉ mỉ.
[Cách bảo quản] : Dị——ngũ——lục thất tứ-Yểm nhân linh cần đặt trong một hộp sắt có đường kính mười tấc rồi khoá lại, cất giữ trong nội kho bí mật của thành Y Châu. Muốn sử dụng phải được Đoàn luyện sứ hoặc cấp phó của Đoàn luyện sứ đồng ý. Ở Đoàn luyện sứ, trong trường hợp khẩn cấp mà Đoàn luyện phó sứ không thể thực hiện của mình thì có thể giao xuống cho phán quan, không thể thấp hơn.
[Miêu tả]: Yểm nhân linh có hình dạng giống một cái chuông đồng, làm từ hợp kim đồng, thiếc, chì. Dị hoá vật này bình thường luôn trong trạng thái ngủ đông, nhưng nếu bị con người cầm chặt, ấn vào đỉnh chuông và rung liên tục sáu lần sẽ hoạt động trở lại, làm cho sinh vật đứng gần người sử dụng bị mắc kẹt trong trạng thái đình trệ.
Nếu lắc liên tục sẽ bảo trì trạng thái đình trệ của đối tượng bị nhắm vào.
Khoảng thời gian đình trệ còn phụ thuộc vào người sử dụng và cường độ thân thể cùng tâm trí của đối tượng bị nhắm vào, khoảng các giữa hai người và sự giao thoa của sóng âm.
Đối tượng thể chất càng yếu, tâm trí càng không kiên định, khoảng cách giữa hai người càng ngắn và ít vật quấy nhiễu sóng âm thì thời gian tác dụng sẽ càng dài, kỉ lục dài nhất được ghi nhận là ba canh giờ.
Theo lời kệ của các đối tượng từng bị Yểm Nhân Linh ảnh hưởng (hầu hết là tử tù) thì họ nghe thấy tiếng chuông vọng lại từ xa trong lúc bị đông cứng, sau đấy lại rơi vào trạng thái yên bình thư thái khó tả, có lúc đối tượng còn yêu cầu rung chuông thêm lần nữa để đắm chìm trong khoảnh khắc yên bình ấy.
Sau nhiều lần thí nghiệm, Yểm Nhân Linh được chứng minh rằng không gây bất lợi đối với đối tượng sử dụng và đối với cả những đối tượng bị nhắm vào.
Khi đã kiểm tra hoàn toàn bản chất của loại dị hoá vật này, nó được sử dụng trong một kế hoạch lâu dài có mục đích chữa trị cho những người bị tổn thương tinh thần và linh hồn.
[Ghi chú]: Yểm Nhân Linh được tìm thấy tại nhà Đổng Phong Mậu, nơi quản lí miếu chính của Hoàng Thành ở Xung Châu. Gia đình Đổng Phong Mậu có năm người đều mất mạng, tại hiện trường không có vết tích đánh nhau hay khí tức yêu tà.
Theo phỏng đoán, Yểm Nhân Linh có liên quan đến môn phái ma giáo-Ngộ Nguyệt Tự biến mất ở thời kì loạn thế nhà Tuỳ, có thể là vật được dùng cho những nghi lễ đặc biệt.
Vẫn cần điều tra thêm.
Đến đó là hết thông tin về thông tin về Yểm Nhân Linh.
"Thật sự là dị hoá vật."
Lý Ngang thứ giống như là một cái chuông đồng bình thường này trong tay, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Không chỉ vì là lần đầu tiếp xúc với dị hoá vật mà còn vì cái chết của một nhà năm người Đổng Phong Mậu.
"Chỉ cần sử dụng hợp lí cộng với mặc thêm một bộ giáp nhẹ lên trên người là có thể chủ động ứng phó với tuyệt đại đa số uy hiếp."
Trình Cư Tụ tuỳ ý nói: "Theo như chỉ định của la bàn, yêu tà ở thôn Sa Thao có hơi thở cũng không tính là mạnh, đồng dạng ngũ cấp.
Trấn Phủ Ti có một đội binh lính vũ trang đầy đủ, cộng thêm ta, lại điều động thêm trăm nông phu thợ săn, hoàn toàn có thể ứng phó.
Đệ chỉ cần đi theo ta, trị liệu cho người dân thôn Sa Thao là được."
"Không vấn đề."
Lý Ngang gật nhẹ đầu: "Đệ sẵn đã mang theo hòm thuốc
"Vậy là tốt rồi."
Trình Cư Tụ cầm cái hộp sắt lên: "Ngưu phán quan, chúng ta lên đường thôi."
Ngưu Ôn Thư gật gật đầu, dựa theo điều lệ của Trấn Phủ Ti, điều động cung nỏ mũi tên, binh lực cùng ngựa chiến, chó săn, lưu lại giấy tờ xác nhận, cuối cùng dẫn một đội ngũ kỵ mã bao gồm bốn mươi người vũ trang đầy đủ đi ra ngoài thành.
________________
Cưỡi ở trên chiến mã lao nhanh cũng chẳng tốt lành gì, không ngừng ngả nghiêng xóc nảy, gió rít như đập vào mặt, căn bản không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.
Lý Ngang cầm chặt dây cương, cố gắng nhớ lại kĩ năng cưỡi ngựa từng học ở Châu Học, miễn cưỡng đuổi kịp đoàn người.
Khoảng cách mười lăm dặm cũng không tính là xa, qua cầu băng núi, vào thời điểm mặt trời lên đến đỉnh đầu thì đội ngũ cũng thuận lời đến được đầu thôn Sa Thao.
Rốt cuộc cũng tới.
Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, ôm hòm thuốc nhảy từ trên ngựa xuống, âm thầm cảm thấy may mắn vì trên quảng đường di chuyển vừa rồi không rớt từ trên lưng ngựa xuống.
Trình Cư Tụ và Ngưu Ôn Thư cũng xuống ngựa, động tác lưu loát dứt khoát. Quân mã vừa xuống ngựa đã bắt đầu cảnh giác bốn phía, quan sát địa hình, một người có nhiệm vụ trinh sát lập tức tiến vào thôn Sa Thao.
"Dây là thôn Sa Thao sao."
Trình Cư Tụ đứng giữa con đường đất, nhíu mày, quan sát ngôi làng có vẻ ngoài bình thường trước mặt.
Trời đã trưa nhưng trong làng lại không thấy khói bếp.
Cũng không ai ra ngoài làm ruộng.
Một lát sau trinh sát quay lại, báo cáo rằng trưởng thôn Sa Thao Chu Bình Xuân đã tập hợp lại những người bị bệnh trong thôn lại một chỗ chờ đội cứu hộ đến.
“Đi thôi.”
Bước từng bước trên con đường đất gồ ghề, bên eo đeo ngang một thanh bội kiếm, Trình Cư Tụ dẫn đầu đoàn người đi vào thôn Sa Thao.
Chỉ thấy bên cạnh cái giếng ngay giữa thôn có cả trăm thôn dân đang tụ tập, vẻ mặt ai nấy cũng hốt hoảng, kinh sợ.
Bên cạnh giếng trải bảy chiếc chiếu, trên mỗi chiếc chiếu có một người nằm giống như đang bị thương.
Khi đoàn người Lý Ngang tới gần, một người đàn ông dáng người bình thường và chòm râu dê lao ra khỏi chỗ các thôn dân đang tụ tập, y mặc quần áo bằng lụa có thêu hình tiền tài, khác biệt rõ ràng với thôn dân xung quanh.
Trình Cư Tụ thuận miệng hỏi: “Ngươi chính là trưởng thôn Sa Thao?”
“Là tại hạ, tại hạ họ Chu, tên Bình Xuân.”
Trên mặc Chu Bình Xuân đầy vẻ nịnh nọt cung kính, lấy lòng nói: “Dựa theo quan trên phân phó, ta đã tập trung hết tất cả thôn dân lại đây.
Phán quan ngài đã tới, thôn dân chắc chắn sẽ an toàn.”
“Ta không phải phán quan, tên kia mới phải.”
Trình Cư Tụ vốn đã thấy qua đầy trường hợp nịnh nọt như thế này, cũng không quá để ý, quay đầu lại nhìn về phía Lý Ngang: “Nhật Thăng, những người bị thương này có thể chữa không?”