Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, trong thành Y Châu đã xảy ra vài chuyện.
Đầu tiên cũng là quan trọng nhất: thi tỉnh.
Qua khảo thí tại châu học, đã có danh sách tất cả cử nhân năm nay của thành Y Châu.
Sau khi loại đi những người có linh mạch thiên phú không hợp, cùng tuổi tác vượt quá 18 tuổi, có được có danh sách 10 vị đủ tư cách tiến về Trường An, tham gia khảo thi vào Học Cung.
Trong 10 người, châu học có Địch Dật Minh xếp hạng thứ nhất, Tống Thiệu Nguyên xếp hạng thứ hai, thứ ba đến thứ sáu đều là đồng môn khác trong châu học, ngoài ra còn có 4 vị tiến cử sinh đồ từ nơi khác.
Dựa theo quy củ, đám sĩ tử trúng tuyển Địch Dật Minh, Tống Thiệu Nguyên, sẽ ở nhà đãi tiệc lớn chúc mừng, sau đó luân phiên tổ chức yến hội suốt mấy ngày, cảm tạ sư trưởng, cảm tạ phụ mẫu, ăn mừng cùng đồng môn hảo hữu, thuận tiện làm quen đồng hương đồng học muốn cùng đi Trường An dự thi, tạo mối quan hệ.
Lý Ngang không tham gia bất cứ yến hội nào, trên thực tế, ngay cả nhà Thái Thú mở tiệc chiêu đãi hắn cũng từ chối—— dù thiên kim của Thái Thú Kỷ Trì năm nay cũng lấy được thư đề cử của hành tuần Học Cung, cũng là đề cử sinh giống như hắn.
"Lần này đi Trường An, phải nghe nhiều, nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều."
Trong đình viện tại Bảo An Đường, Bồ Lưu Hiên mỉm cười nói với Lý Ngang: "Lúc ta ở đây, Học Cung đã phát triển, biến chuyển từng ngày. 15 năm trôi qua, không biết nơi đó đã có tư tưởng mới, kỹ thuật mới gì.
Vào ngày Học Cung mở ra, để sư huynh con dẫn con đến lầu sách tại Học Cung thưởng thức, nói không chừng sẽ có cảm hứng mới."
Thư viện công lập của Ngu trước kia được gọi là Bí Thư Tỉnh.
Bởi vì Thủy hoàng đế đốt sách chôn người tài, hơn phân nửa tàng thư trong thiên hạ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thêm nữa trước đây chỉ có bản sao chép viết tay cùng giản độc*, sách lụa.
Thư tịch truyền bá khó khăn, chỉ có quan phương mới có thể thu thập quy mô lớn, giấu trong cung, bí phủ, người bình thường khó mà mượn đọc.
Cho nên cơ cấu chuyên môn quản lý tàng thư quốc gia, được đặt tên là "Bí Thư Tỉnh", nhân viên trong Bí Thư Tỉnh phụ trách biên tập, chỉnh lý sách báo, tức là giáo thư lang.
Từ lúc Học Cung xuất hiện, sau khi cải tiến kỹ nghệ in ấn tạo giấy, độ khó biên soạn đồ thư bỗng nhiên giảm xuống, lượng lớn tàng thư không còn là độc quyền của quốc gia hoặc quý tộc hào môn.
Một vài châu phủ tương đối giàu có, đều có thư viện bản địa, hàng năm dùng chi phí công để thu thập thư sách, báo san trên thị trường, để cung cấp cho thị dân mượn đọc.
"Ừm."
Lý Ngang cung kính gật đầu, có chút do dự, nhẹ giọng hỏi Bồ Lưu Hiên: "Lão sư, dấu hiệu của Cảm Khí cảnh là gì?
Ta mấy ngày nay xem « Thượng Thanh linh cảm thiên », mỗi lần đọc được một nửa, bèn cảm giác dưới da ngứa, ngực bụng phồng lên."
"Ồ?"
Bồ Lưu Hiên có chút kinh ngạc nhíu mày: "Dưới da ngứa, ngực bụng phồng lên? Có phải còn cảm giác hô hấp thông thuận, thời gian mỗi lần thở đều dài hơn trước kia đúng không?"
Lý Ngang gật đầu: "Vâng."
"Một tháng sao..."
Lông mày đang nhăn lại của Bồ Lưu Hiên chậm rãi giãn ra, cười nói: "Đây chính là dấu hiệu của Cảm Khí cảnh.
Quyển « Thượng Thanh linh cảm thiên » chỉ là phần mở đầu, chỉ khi đọc sách, lục căn thanh tịnh, trái tim trong sáng, chính niệm kiên định, chân khí đầy đủ, phát hiện vu thần, mới có thể khí mạch thông suốt."
"Trái tim trong sáng? Vậy là đủ rồi?"
Lý Ngang kinh ngạc nói: "Con còn tưởng sẽ khó khăn lắm chứ."
"Nói dễ, làm khó."
Bồ Lưu Hiên thản nhiên nói: "Muốn ngăn cách tham sân si, oán căm hận. Không cầu không vội không mê, yên lặng chờ tinh khí thần đủ đầy.
Một chút không có ngộ tính, coi là lòng yên tĩnh chính là cái gì cũng không muốn, chạy không từ bỏ bản thân, tìm một chỗ ngồi yên cả ngày,
Thật tình không biết muốn cảm khí, phải nghĩ mà không muốn. Đồng thời ý chí vô cùng kiên định, chủ động ngăn chặn, áp chế tất cả tạp niệm, dùng ý chí cảm ứng tồn tại thiên địa linh khí.
Loại phương pháp này nhất định phải dựa vào bản thân lĩnh ngộ, để người khác bảo ngươi áp chế tạp niệm, sẽ chỉ càng khiến ngươi không thể khống chế, suy nghĩ lung tung."
"Thì ra là dạng này."
Lý Ngang bỗng nhiên bừng tỉnh, không ngờ Bồ Lưu Hiên chỉ ném một bản « Thượng Thanh linh cảm thiên », không giải thích cặn kẽ.
"Dùng một tháng thời gian cảm ứng được linh khí, thành tích này cũng không tệ."
Bồ Lưu Hiên cười nói: "Nhưng cảm ứng thiên địa linh khí ở thế giới bên ngoài chỉ là bước bắt đầu đầu tiên, điều tiếp cần làm là cảm thụ linh mạch của bản thân."
"Ồ..."
Lý Ngang nghĩ nghĩ hỏi: "Lão sư, linh mạch rốt cuộc là thứ gì? Hoặc nói, nó tồn tại dưới hình thái gì?"
"Linh mạch không giống đồ vật, nó càng giống một đặc trưng của nhân sinh hơn, giống như vân tay trên ngón tay, bớt trời sinh."
Bồ Lưu Hiên giải thích nói: "Điểm khác biệt là linh mạch gắn liền với cơ thể và linh hồn của một người, nhìn không thấy, sờ không được, không phải một loại nội tạng cụ thể nào đó.
Đơn cử ví dụ đơn giản, ngươi có thể coi thiên địa linh khí thành vô hạn khí lưu không ngừng chảy. Nhân thể là sáo tiêu, linh mạch chính là lỗ hổng trên sáo tiêu.
Bởi vì linh mạch có lỗ hổng, thiên địa linh khí mới có thể tiến vào nhân thể, mới có thể bị ý chí của tu sĩ điều khiển ảnh hưởng. Giống như khí lưu thông qua sáo tiêu, thổi ra nhạc khúc, tạo ra đủ loại âm thanh huyền bí.
Khám phá linh mạch vốn có, tương đương với tiến hành thanh tẩy sáo tiêu, để cơ thể con người bị chặn bởi những vật ô uế, những suy nghĩ bẩn thỉu, lại một lần nữa thông suốt, trong sạch.
Toàn bộ quá trình chính là sơ đạo.
Hoàn thành sơ đạo, tức là Cảm Khí."
Bồ Lưu Hiên đưa ra ví dụ vừa sinh động lại hình tượng, Lý Ngang không cần quá động nào cũng hiểu ý nghĩa trong đó, do dự nói: "Nói cách khác, Cảm Khí là cảm ứng vị trí của linh mạch, khiến cho quá trình thông suốt?
Vậy vị trí linh mạch có ý nghĩa gì?"
"Vị trí?"
Bồ Lưu Hiên suy nghĩ một lát nói: "Linh mạch vô hình vô chất, nhìn không thấy sờ không được, tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm từ các bậc tiên hiền của Học Cung, cùng rất nhiều trường hợp đều chứng minh vị trí linh mạch của những người khác nhau thường cũng có chỗ khác nhau.
Tập trung tại mạch máu kinh mạch, hoặc các khu vực như mắt, tay, tim, tai.
Một cài môn phái vào thời nhà Tùy tôn sùng cái gọi là cổ pháp tu hành thuật, tức căn cứ vị trí linh mạch, tu hành công pháp Cảm Khí công pháp khác biệt—— đương nhiên loại cổ pháp tu hành kia hiện đã bị Học Cung đào thải."
"Vậy... linh mạch có thể sẽ xuất hiện trong đầu không?"
Lý Ngang có chút khẩn trương ngồi thẳng người hỏi: "Sau kho con cảm ứng được thiên địa linh khí, thỉnh thoảng đầu sẽ rất đau, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến thành đen.
Cứ như thể... trong đầu có một thanh kiếm."
"Đầu?"
Bồ Lưu Hiên giật mình trừng lớn hai mắt: "Con chắc chứ?"
Lý Ngang gật đầu mạnh: "Đệ tử chắc chắn."
"Làm sao lại thế? Không lẽ..."
Bồ Lưu Hiên cau mày, lẩm bẩm nói: "Nơi linh mạch thường xuất hiện nhất là mạch máu kinh mạch, tiếp theo là trái tim tứ chi mắt miệng, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói sinh trưởng ở trong đầu..."
.
.
Chú thích:
*giản độc: là những mảnh tre hoặc gỗ có chữ viết thời xưa, những thẻ tre được ghép lại bằng chỉ hoặc dây da bò để thành sách, còn gọi là sách thẻ tre