Đúng như Lý Ngang dự liệu, sáng sớm hôm sau, trước cổng Bảo An Đường lại có mới khách tới xin gặp.
Hàng ngày có rất nhiều hà thương, hải thương đi ngang qua sông ngòi của Y Châu thành, những người này ra tay xa xỉ, vì có thể kéo quan hệ, tặng lễ vật toàn là trân châu, san hô, xà cừ, hoặc khiêm tốn một chút, tặng văn phòng tứ bảo, đồ sứ gia dụng.
Thậm chí, Lý Ngang còn thấy được ‘nhã hối*’ mới xuất hiện trong xã hội thượng lưu.
Người tặng lễ sẽ tặng hàng nhái, hàng giả vô cùng tinh mỹ giống y như hàng thật.
Những hàng giả này trên danh nghĩa chỉ đáng giá 5, 10, 20 quan tiền, nhưng chỉ cần mang đi cầm tại hiệu cầm đồ do người tặng lễ giới thiệu, thì có thể thu được hàng trăm quan tiền cho đồ thật.
Trên bản chất vẫn là quà biếu, chỉ tránh giao dịch tiền mặt trực tiếp, càng khó khăn điều tra chứng cứ, hơn nữa còn nghe "lịch sự" hơn.
"Chỉ có thể nói, chuyện đã có, sau tất có nữa. Chuyện đã làm, sau tất làm lại."
Lý Ngang chán chường: "Ngay cả thủ đoạn hối lộ cũng truyền lại cho đời sau."
Cùng giống như hôm qua, đã từ chối tất cả những món quà quá đắt tiền—— trong nhà thật sự không còn chỗ để, chỉ riêng bút mực giấy nghiên chất đống đã đủ dùng suốt vài chục năm.
"Son phấn, son phấn của ta..."
Sài Thúy Kiều không nghe Lý Ngang nói, cằm của nàng đặt ở trên bàn, mím môi, bi thống nhìn góc tường, nguyên một rương son phấn của Cẩm Tú Đường bị nô bộc khiêng đi.
"Muội cứ nhớ thương đống son phấn kia làm gì."
Lý Ngang bất đắc dĩ khép lại « Thượng Thanh linh cảm thiên »: “Có thể nghĩ đến thứ gì hữu ích không, chẳng hạn như trưa nay ăn gì."
"Đây chính là son phấn của Cẩm Tú Đường đó thiếu gia! Dù là bình nhỏ kém nhất cũng đáng giá 100 quan tiền. Bôi lên thì sẽ không bị mất lớp trang điểm dù nhúng vào nước.
Hạnh đầu cành hương nụ hoa phá. Màu hồng thốn trắng son ngọa*."
Sài Sài phối hợp đau thương thở dài, hai bàn tay nhỏ đều đặn vuốt mặt bàn, thậm chí còn không quan tâm đến bữa trưa sẽ ăn gì: “Tục ngữ có nói, đời này không bôi Cẩm Tú Đường thì sống còn vui thú gì nữa.
Trái tim của ta bị Cẩm Tú Đường cướp đi, kiếp này có lẽ sẽ không còn niềm vui..."
"Nói lung tung gì vậy."
Lý Ngang sạm mặt lại, dùng quyển trục « Thượng Thanh linh cảm thiên » gõ gõ nhẹ đầu của Sài Thúy Kiều: “Muội không làm cơm thì để huynh làm, cơm trưa cứ ăn cá đù do Sa Đức vừa đưa tới."
"Đừng!"
Sài Thúy Kiều lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế, căng thẳng nói: "Con cá đù khoảng 11 tấc, tùy tiện làm thành đồ ăn vậy thì thật là đáng tiếc, không bằng nửa con hấp, nửa con thịt kho tàu."
"Nào có một con cá đù lại tách ra làm hai để nấu ăn."
Lý Ngang hừ lên: “Cứ làm thịt kho tàu hết đi, thịt kho tàu ăn ngon hơn."
Đang lúc chủ tớ hai người đang tranh cãi kịch liệt hấp ngon hơn hay làm thịt kho tàu ngon hơn, bên ngoài Bảo An Đường bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề, dày đặc.
Tất cả người qua đường đều lộ vẻ kinh hãi, chủ động né tránh.
Đó là một đám binh sĩ cưỡi quân mã, tất cả đều khoác lân giáp bằng sắt, bên eo đeo phác đao, ống tên, vác trường cung trên lưng, phía sau yên ngựa treo một thanh kình nỏ căng sẵn dây.
Ngu quốc dân gian không cấm kiếm chỉ cấm giáp, không cấm cung chỉ cấm nỏ.
Đây là một đội kỵ binh tinh nhuệ của Ngu quốc, đội kỵ binh trực thuộc Trấn Phủ Ti của Y Châu thành.
Kẻ dẫn đầu đám quân sĩ tung người xuống ngựa, để thuộc hạ đợi ở bên ngoài Bảo An Đường, còn mình đi vào cửa lớn, chắp tay nói: "Là Lý tiểu lang quân sao?"
"Là ta."
Lý Ngang ngạc nhiên đứng lên, chắp tay đáp lễ: “Các hạ là..."
"Trấn Phủ Ti đoàn luyện* phán quan Ngưu Ôn Thư."
Quân tốt Trấn Phủ Ti trầm giọng nói: "Phụng mệnh lệnh của hành tuần Học Cung, mời Lý tiểu lang quân đến Trấn Phủ Ti một chuyến."
"Trình sư huynh?"
Lý Ngang ngạc nhiên hỏi: "Vì chuyện gì? Tại sao huynh ấy không đích thân đến?"
Ngưu Ôn Thư trầm mặc nháy mắt, nói khẽ: "Bên ngoài Y châu thành phát hiện tung tích của yêu ma."
Càng tiếp cận tu hành chi đạo, thì cách nguy hiểm càng gần...
Trong đầu của Lý Ngang bỗng dưng hiện lên câu nói này, tại cảnh nội Ngu quốc không có kẻ nào dám giả mạo Trấn Phủ Ti ngay giữa phố xá sầm uất, thân phận đối phương chắc chắn là thật.
Nhưng Trình Cư Tụ gọi mình qua đó làm chi?
"Xin Ngưu phán quan chờ một lát, ta đi rửa mặt cái rồi sẽ ra ngay."
Lý Ngang đứng lên, dùng ánh mắt ra hiệu Sài Thúy Kiều đi theo, chủ tớ hai người bèn đi ra hậu viện.
Sài Thúy Kiều vội nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, sao phát hiện yêu ma lại bảo huynh qua đó? Không phải huynh còn chưa tu được kết quả gì sao?"
Ý là huynh có biết gì đâu mà đi.
Lý Ngang ngắm lá rụng rơi trong đình viện.
Ngưu Ôn Thư đứng ở bên trong Bảo An Đường vẫn bình chân như vại nhắm mắt nghỉ ngơi, làm bộ như không nghe thấy thanh âm của Lý Ngang trong đình viện.
"Hiệp trợ Trấn Phủ Ti cùng Học Cung tiêu diệt yêu ma, là nghĩa vụ của mỗi dân chúng Ngu quốc cùng đệ tử Học Cung, đã gọi thì ta không thể không đi, có thể nơi đó cần năng lực của ta."
"Tóm lại muội cứ ở nhà coi nhà cho kỹ, trong khoảng thời gian này đừng tùy tiện đi ra ngoài chơi."
"Ngoan, ta đi."
Lý Ngang thản nhiên dùng nước giếng rửa mặt, bước khỏi đình viện, đặt « Thượng Thanh linh cảm thiên » lên giá sách, sau đó gật đầu ra hiệu cho Ngưu Ôn Thư.
Hai người ra khỏi Bảo An Đường, lúc rời đi, Lý Ngang cầm chìa khóa lại ổ khóa cửa chính —— khóa cửa và chìa khoá mới đưa đến từ hôm qua, tại chốt cửa làm thêm hai khối sắt uốn cong, mỗi khối sắt nhô ra khe cửa xuyên một lỗ thủng, có thể để cho khóa xỏ xuyên qua, kiểu này thì dù người ở bên ngoài cửa chính cũng có thể khóa lại cửa chính, không cần mỗi lần đều đi từ cửa hông đình viện.
Ngưu Ôn Thư còn lệnh cho thủ hạ chuẩn bị một thớt quân mã khá thấp, Lý Ngang trèo lên lưng ngựa, ngồi lên bộ yên ngựa, đi theo kỵ binh tinh nhuệ tiến vào Trấn Phủ Ti ở thành nam.
Đây là một tòa kiến trúc khá giống nha môn xử án, chỗ khác biệt là tường bao của Trấn Phủ Ti cao gần một trượng, trong viện trồng đầy cây hòe tràn ngập âm khí, rõ ràng giờ đang là tháng sáu nóng bức, nhưng đi vào trong đó lại có cảm giác lạnh run người, cứ như có thứ gì đó đang rình rập ở xó xỉnh tối tăm nào đó.
Vọng lâu, tháp quan sát, lối đi có thang treo, lỗ xạ kích. Cả tòa kiến trúc gần giống như thành lũy, dễ thủ khó công, có thể chứa hàng ngàn quân tốt hoặc thậm chí nhiều hơn.
Tuy sinh trưởng ở chính Y Châu, song Lý Ngang chưa từng bước vào Trấn Phủ Ti, nên khá tò mò. Hắn theo sau Ngưu Ôn Thư tiến vào đại sảnh Trấn Phủ Ti, liền thấy Trình Cư Tụ đang ngồi trên ghế ở bên trái, trong tay cầm giấy tờ, trên mặt bàn bên cạnh thì đặt hòm sắt cùng một chiếc chuông đồng to cỡ bàn tay.
"Nhật Thăng."
Trình Cư Tụ từ trên ghế đứng lên, đưa tờ giấy tới, nói ngay: "Có dấu vết của yêu ma ở thôn Sa Thao cách Y Châu thành 15 dặm về phía tây, một vài thôn dân cùng gia súc bị ngoại thương, cần trị liệu.
Đoàn Lệnh sứ của Trấn Phủ Ti quản hạt Y Châu thành còn ở bên ngoài, nơi này do ta cùng Ngưu phán quan phụ trách, đệ đi với ta một chuyến, giải quyết yêu ma thuận tiện chữa trị cho thôn dân trong thôn Sa Thao."
"Được."
Lý Ngang đáp ứng, đưa mắt nhìn tớ giấy mà Trình Cư Tụ đưa tới, phát hiện đây là một tờ biên lai mượn đồ.
Thời gian: Ngày 19 tháng 5 năm Càn thứ 3.
Địa điểm: Trấn Phủ Ti của Y Châu thành.
Người mượn dùng: tuần hành Học Cung, Trình Cư Tụ.
Mượn dùng dị hoá vật: Dị —— ngũ —— lục thất tứ, Yểm Nhân Linh.
"Ta mượn cái chuông này ở Trấn Phủ Ti để dị hoá vật."
Trình Cư Tụ đưa chuông đồng cho Lý Ngang: “Đưa cho đệ dùng phòng thân."
.
.
Chú thích:
*Hai câu thơ trong bài Điệp Luyến Hoa của Tô Đông Pha
· Dịch nghĩa là: Một bông trên đỉnh mai nở, bông hoa đỏ nhạt bị ngắt bỏ để trở thành một bông trắng, như thể nó được tẩm bột màu
*đoàn luyện: dân quân thời cổ đại