Nhạc An quận chúa...
Trong đầu của Lý Ngang hiện lên hình ảnh một nhà Cam Tiểu Nhị ở thôn Sa Thao, lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, nhìn về phía Ung Hồng Trung tiếp tục dặn dò: “À đúng rồi Hồng Trung huynh, sau này nếu ngươi bị chóng mặt với các triệu chứng tương tự, cũng có thể dùng một loại phương pháp khác.
Đầu tiên ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tiếp đó đỉnh đầu chạm đất, trán gần đầu gối hơn cằm, mắt nhìn xuống.
Sau đó quay đầu sang phải, đối mặt với khuỷu tay phải, nhìn sang phải.
Giữ tư thế đầu quẹo phải, đứng dậy, giữ cho đầu và lưng ngang bằng.
Cuối cùng giữ đầu quay sang phải, ngồi thẳng, đầu vuông góc với mặt đất, mắt nhìn lên trên.
Mỗi động tác kéo dài mười nhịp thở.
Loại phương pháp này có thể tiến hành ở bên trái một lần, bên phải một lần, nếu không có hiệu quả rõ rệt thì cách một khắc* đồng hồ làm tiếp, không hề hại gì."
một khắc: 15 phút
"Biết, đã biết."
Ung Hồng Trung cảm kích gật gật đầu, hiếu kỳ hỏi: “Hai phương pháp… phương pháp này, có gì khác nhau không?"
Có. Phương pháp là trước đây là nghiệm pháp tái lập vị trí ống bán khuyên Epley do John Epley phát minh.
Phương pháp phục vị còn lại là do Carol Foster phát minh ra.
2 loại phương pháp đều có thể chữa khỏi bằng cách xoay đầu ở một góc cụ thể, mượn địa cầu trọng lực, có thể để sỏi tai chảy qua ống bán khuyên trở về hai túi, từ đó trị hết bệnh sỏi tai.
"Phương pháp sau thì ngươi tự làm một mình cũng có thể hoàn thành, hơn nữa càng thêm an toàn -- phương pháp trước đó, nếu như người hỗ trợ không có kỹ năng, khiến cho đầu nhô ra khỏi mép bàn quá xa, quá thấp, ngược lại có thể sẽ khiến bệnh trạng nặng thêm."
Lý Ngang thuận miệng giải thích, đối phương dù gì cũng là tài tử Tương Châu, loại phương pháp phục vị đơn giản này hẳn không có gì khó.
"Đa tạ… tạ Nhật Thăng rồi."
Ung Hồng Trung lại chắp tay nói cám ơn, Nhạc An quận chúa ở bên cạnh mỉm cười, nói: “Đã khoẻ là tốt rồi, Nhị Lang hãy theo ta cùng về Trường An, nương rất nhớ đệ."
Ung Hồng Trung có chút do dự, nữ quan cao gầy ở sau lưng Nhạc An quận chúa mỉm cười nói: “Nhị Lang đang lo không hợp quy củ?
Không sao đâu, Học Cung khuyên học sinh nên ở cùng một chỗ, để dễ quản lý. Chẳng qua nếu như học sinh có người nhà đang ở Trường An, có thể tự tìm một nơi để sống, Học Cung cũng rất vui khi thấy điều đó xảy ra."
"Được, được rồi."
Ung Hồng Trung gật đầu bằng lòng: “Thân… thân thể của di… di nương, vẫn khỏe chứ?"
"Đầu năm mắc phải phong hàn, giờ đã khoẻ rồi..."
Nhạc An quận chúa cùng Ung Hồng Trung xoay người rời khỏi dịch xá, ven đường trò chuyện thân thiết.
Thiếp thân nữ quan của Nhạc An quận chúa, cùng với cô con gái của ngự y, Khưu Phong cũng đuổi theo -- lúc Khưu Phong rời khỏi dịch xá, quay đầu lại nhìn Lý Ngang, trong ánh mắt có chút kính nể và không phục.
Khi Nhạc An quận chúa rời khỏi, đám đông trong đại sảnh mới từ từ tản đi, xì xào bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Đây chính là con gái của thân vương!
Cho dù mọi người đều là nhân tài ưu tú kiệt xuất nhất trong mỗi châu phủ.
Nhưng chính vì nhìn xa trông rộng, mới biết con đường tiến thân khó khăn như thế nào.
Kỷ Linh Lang không quan tâm đến điều này, lên tiếng tạm biệt, cùng cô bạn trở về khuê phòng đọc sách.
Những người còn lại ở thành Y Châu vẫn còn bàn tán xôn xao, Địch Dật Minh lộ vẻ không cam lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Con đường nào cũng dẫn đến Trường An, nhưng có người từ lúc sinh ra đã ở Trường An..."
Vừa rồi y muốn thể hiện mình, nhưng sau khi Nhạc An quận chúa thấy Ung Hồng Trung hồi phục sức khoẻ, không nói hai lời bèn xoay người bỏ đi, trong mắt hoàn toàn không có đám thí sinh bọn họ.
"Hàng năm có hàng vạn học sinh đến Trường An, cuối cùng chỉ có sáu, bảy trăm người có tư cách thi vào trong đó. Muốn để cho quận chúa coi trọng... ít nhất... cũng phải thể hiện ra giá trị tương ứng."
Học sinh mập nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Địch Dật Minh, thản nhiên nói: “Mẫu thân của Nhạc An quận chúa, là con gái của cựu Hữu võ vệ* đại tướng quân kiêm đô đốc Vọng Châu - Thái Tung.
Cùng vợ của Thái thú Tương Châu, cũng chính là mẫu thân của Ung Hồng Trung, là quan hệ tỷ muội.
Hồng Trung huynh có phụ thân là Thái thú Tương Châu, ngoại công là Hữu võ vệ đại tướng quân, còn có dượng là thân vương, di mẫu là thân vương phi, quận chúa là biểu tỷ.
Ôi, giữa người và người thật quá chênh lệch..."
Học sinh mập móc một chiếc quạt giấy từ trong lòng ngực, chậm rãi cầm quạt giấy gõ gõ lòng bàn tay, lắc đầu cảm khái thở dài.
Động tác ban đầu rất tiêu sái, nhưng với hình thể và dung mạo của gã thì lại khá khôi hài.
"Được rồi, thiếu chút nữa quên tự giới thiệu."
Học sinh mập lấy lại tinh thần, vừa gõ quạt giấy, mỉm cười nói với đám người Lý Ngang: “Tại hạ họ Dương tên Vực, người của Trường An Sùng Hoá phường."
"Sùng Hóa phường?"
Tống Thiệu Nguyên hơi kinh ngạc nói: “Nếu Dương Vực huynh là người Trường An, sao lại tới dịch xá..."
"Tới nơi này kết giao thêm bằng hữu."
Dương Vực cười ha hả nói rằng: “Đều là thí sinh của Học Cung, đương nhiên nên thân thiết nhiều hơn.
Nghe giọng nói, thì chắc mấy vị là người Giang Nam?"
Tống Thiệu Nguyên gật đầu nói: “Y Châu."
"Y Châu tốt, thiên hạ tam phân minh nguyệt dạ, nhị phân vô lại thị Y Châu*."
Dương Vực vừa cười vừa nói: “Dì Tư của ta gả đi y Châu, kinh doanh một hiệu buôn phủ lợi, không biết mấy vị từng nghe nói chưa."
Địch Dật Minh nhớ lại một phen: “Là hiệu buôn... đồ sắt?"
"Đúng đúng, chính là hiệu đó."
Dương Vực vui vẻ nói: “Nói như vậy, mọi người có thể coi là tình đồng hương.
Sáng sớm ngày mai Học Cung sẽ phái người tới, dẫn nhóm học sinh châu phủ du lãm Trường An, đồng thời giới thiệu tổng thể về các phường thị ở Trường An, để thuận tiện cho bọn họ tự tìm nơi ở, tránh cho thí sinh bị lạc.
Như vậy, ngày mai ta cũng qua đây một chuyến, cùng các vị dạo quanh Trường An. Đến tối sẽ do ta làm chủ, dẫn mọi người đến lầu Cam Lộ ăn một bữa."
Dương Vực nhiệt tình không sợ lạ, đám thí sinh Y Châu đều lập tức đáp ứng -- có một thí sinh là người bản địa Trường An, vẫn tốt hơn nhiều chính mình đi dạo lung tung.
Lý Ngang yên lặng đứng ở trong đám thí sinh Y Châu, nhíu mày, đầu óc suy nghĩ mông lung.
Nhạc An quận chúa... sao?
chú thích:
*hữu võ vệ: chỉ huy cấm vệ quân, một trong 16 vệ vào thời Đường
* là câu thơ trong bài “Ức Dương Châu” của thi nhân Từ Ngưng thời nhà Đường; câu tiếp theo chính là Nhị phân vô lại thị Dương Châu