Lý Ngang hỏi: "Việc đó liệu có ảnh hưởng gì không?"
"Sơ đạo về cơ bản là dùng linh khí để khai thông những đường linh mạch vốn đã bị phong kín trong cơ thể."
Bồ Lưu Hiên nhíu mày: "Học Cung mở rộng pháp môn tu hành, tính ra cũng được hơn 300 năm rồi, tương đối an toàn và đáng tin cậy, rất ít khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nếu linh mạch ở trong óc...rất khó nói."
Bồ giáo thụ nghiêm túc suy nghĩ: "Tạm thời như này đi, chờ khi nào con đến Trường An, bảo sư huynh con giúp đỡ đi thư viện của Học Cung tra tư liệu, tham khảo một chút những trường hợp trong quá khứ.
Thông thường hai vòng kiểm tra đầu của Học Cung sẽ không hạn chế thiên phú về linh mạch, nên dành thời gian chuẩn bị thoả đáng một chút.
Mặt khác..."
Bồ Lư Hiên hơi do dự một chút, cuối cũng vẫn nói: "Sau khi tới Trường An rồi, không nên tuỳ tiện nhắc đến tên của ta trước mặt người ngoài, càng ít đề cập tới càng tốt.
Sư phụ năm đó có làm một số chuyện, dẫn tới đắc tội một vài người."
"Sư phụ đắc tội những ai vậy?"
Lý Ngang tò mò hỏi, trong đầu nháy mắt hiện ra mấy chục vạn chữ trong những truyện ân oán tình thù đã từng đọc.
Bồ Lưu Hiên tuỳ ý nói: "không nhiều lắm, có mỗi mấy nhà tướng quân, một vài tể phụ cùng với một số vị quan lớn và hoàng thất mà thôi."
"Cái quỷ gì?"
Giọng nói Lý Ngang hiện rõ vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc: "Lão nhân gia ngài năm đó chẳng lẽ mưu đồ phải nghịch sao?"
"Đi đi đi, ngươi toàn nghĩ mấy cái linh tinh, ta năm đó mưu đồ phản nghịch còn có thể bình thản ngồi đây nói chuyện phiếm với tiểu tử nhà ngươi sao?"
Bồ Lưu Hiên cười ha ha nói: "Tóm lại con biết đến đấy là được rồi.
Trường An cũng chưa chắc đã là đất lành, ngư long hỗn tạp, đến đó rồi từng hành động và lời nói đều phải đặc biệt cẩn thận.
Khi nào chính thức có thân phận đệ tử Học Cung mới có tiền vốn di chuyển giữa các thế lực khác nhau, nổi danh khắp nơi."
"Đệ tử đã hiểu."
Lý Ngang gật đầu, trong đầu tò mò liên tục suy nghĩ đoán tới đoán lui Bồ Lưu Hiên năm đó rốt cuộc là làm ra cái loại sự tình kinh khủng gì.
Có thể đồng thời đắc tội tướng quân, tể phụ cùng hoàng thất chỉ có một vài cách, trừ bỏ âm mưu làm phản, lại ít càng thêm ít.
Chẳng lẽ Bồ giáo thụ năm đó mưu cầu phát tài, chèn ép hết những hiện buôn của những nhà quyền quý?
Khả năng này rất nhỏ, Bồ Lưu Hiên không phải là người tham tiền.
Hay là, Bồ Lưu Hiên năm đó phong lưu phóng khoáng, bắt cóc đệ nhất thanh quan nhân Giáo Phường Ti của Trường An?
Không không không, quá vô lý, đường đường là quận vương quốc công, cho dù là vì chuyện tình yêu cùng nhữ nhân, cũng không nháo đến mức khó coi như vậy.
Lại có khả năng, Bồ giáo thụ năm đó tu hành tà ma ngoại đạo công pháp, vì để lịch luyện hồng trần tôi luyện tâm tính, đóng vai thành Giáo Phường Ti thanh quan nhân, dạo chơi nhân gian, cuối cùng sự tình bại lộ dẫn đến bị quyền quý tức giận khi hận?
"Ngài là Giảng Tố Ngôn sao?"
Bùm bùm.
Từ xa có tiếng pháo ồn ào xen lẫn tiếng nhạc, Bồ Lưu Hiên bỏ chén trà xuống, mỉm cười nói: "Xe ngựa đến đón con tới rồi, đi thôi."
"Ân."
Lý Ngang đã sớm chuẩn bị đầy đủ hai rương hành lí, cùng Bồ Lưu Hiên cùng Sài Thuý Kiều đi ra ngoài đình viện, khoá cửa viện môn lại.
Bồ Lưu Hiên không muốn bị người khác chú ý đến, đi nhanh trước một bước rời đi.
Lý Ngang cùng Sài Thuý Kiều đi qua con đường nhỏ tới cửa chính Bảo An Dường, thấy ngay Tống Thiệu Nguyên mặc áo xanh nho nhã đang đứng đó, khoé môi treo nụ cười mãn nguyện, tâm trạng cực độ vui vẻ đang chào từ biệt người thân và bằng hữu.
Mà mẫu thân Tống Thiệu Nguyên, Tống di đứng ở đằng sau vẻ mặt kiêu ngạo mà tự hào, chỉ là ngẫu nhiên vào thời điểm không ai chú ý, lén quay đi lau nước mắt.
"Nhật Thăng."
Tống di xoa xoa hốc mắt ửng hồng, vẫy vẫy tay gọi Lý Ngang tới, kéo tay hắn, nhẹ giọng nói: "Dì nhìn con lớn lên, không khác gì cháu trai.
Nghe nói ở Trường An cái gì cũng đắt, trước hết cầm lấy cái này đã.”
Tống di móc ra một cái hồng bao nhét vào tay Lý Ngang, cầm cảm giác nặng trình trịch, cảm giác bên trong chất đầy kim phiếu.
“Di à, con thật sự không thể nhận được.”
Lý Ngang muốn từ chối, Tống di lại nói: “Không dùng vẫn phải mang theo, cất vào bên trong ngực áo phòng thân, nhỡ có chuyện gì thì dùng.
Đứa nhỏ Tống Thiệu Nguyên cái gì cũng tốt, chỉ là quá trung hậu thành thật.
Nhật Thăng con tâm tư linh hoạt nhạy bén, có gì coi chừng giúp ta, không cầu thi đỗ Học Cung, bình an nguyên vẹn trở về là được.
“Di à, Trường An cũng không phải nơi rừng thiêng nước độc hay tự do man rợ không có luật pháp, có chuyện vẫn có dùng đạo lý mà nói.”
Lý Ngang bất đắc dĩ nhìn thái độ kiên quyết của Tống di, bất đắc dĩ nhận lấy hồng bao, bỏ vào trong ngực áo.
Lúc này, người báo tin chúc mừng thi đỗ đã đến đầu cầu Y Châu, giơ cao giấy chúc mừng, hướng cửa Lan Sinh lâu đi tới.
Nối tiếp đi sau gồm 10 chiếc xe ngựa xa hoa tạo thành một đoàn xe, mỗi chiếc xe chở một học sinh muốn đến trước Trường An dự thi, trên xe chất đầy hành lí, còn có cả nô bộc.
Tống Thiệu Nguyên từ biệt mẫu thân cùng nhóm hảo hữu, một mình lên cỗ xe ngựa thứ hai từ dưới lên, Lý Ngang cùng Sài Thuý Kiều lên chiếc xe ngựa cuối cùng, tại thời điểm lên xe nhìn lại, có rất nhiều gương mặt thân quen.
Mục Giám Ti Y Châu thành Tuân mục giám, một nhà Sa Đức, còn có Lục Y và mẫu thân nàng Tịch Tuệ.
Đám người hò reo tiễn biệt, tiễn đến tận bên ngoài thành Y Châu.
“Thiếu gia.”
Sài Thuý Kiều vén màn cửa lên, nhìn tấm bia đá đang dần thu nhỏ lại, có chút khẩn trương cùng bất an, nhẹ nói: “Thiếu gia, chúng ta lần này… rời khỏi Y Châu?”
“Ừm.”
Lý Ngang đặt bàn tay lên hòm thuốc bên cạnh, có chút bất an gật nhẹ đầu.
Sài Thuý Kiều chưa bao giờ rời thành Y Châu, hắn cũng vậy.
Mặc dù Học Cung trong mấy trăm năm nay xây dựng rất nhiều cầu nối, đường xá nhưng đối với hầu hết nông dân mà nói, bọn họ gần như cả đời khó mà rời quê quán một lần.
Chủ động rời quê quán, một là phá sản, hai là mưu tính làm ăn xa hơn.
“Trường An, Trường An…”
Sài Thuý Kiều nói tên thành thị với sự chờ mong, nhẹ nói: “Thiếu gia, Trường An rốt cuộc trông như thế nào?”
“Phồn hoa, rộng lớn, văn minh.”
Lý Ngang chưa tới bao giờ, không có nghĩa hắn chưa bao giờ tìm hiểu về nơi đó: “Nghe nói Trường An đông tây hai chợ, tập trung tất cả chủng loại thương phẩm hàng hoá mỹ thực rượu ngon khắp thiên hạ.
Từ một hàng quán bất kì bắt đầu ăn, mỗi ngày ăn một quán, ăn hết 3 năm cũng ăn không hết tất cả quán 1 chợ.
Ngoại trừ đồ ăn ngon còn có nhiều thú vui tiêu khiển.
Bóng đá, đua ngựa, tuồng kịch, đấu vật, chọi gà…”
Lý Ngang dừng một chút, Trường An phồn hoa màu mỡ, dân chúng say mê phát triển đủ các loại phương thức giải trí, thứ gì cũng nghĩ ra được.
Không chỉ có đấu thú, đấu trùng, còn có đánh bài đấu rượu đủ mọi thể loại, các thương hội ở Trường An cạnh tranh rất khốc liệt, hằng năm có rất nhiều cuộc thi để tổ chức quảng cáo.
Quán quân mỗi năm sẽ được gọi là phong hào đấu la.
Ân, tên rất hay.
“Oa oa.”
Sài Thuý Kiều sáng hết cả mắt: “Có cái cuộc thi nào thi ăn nhiều không thiếu gia?”
“Chắc là… có đi.”
Lý Ngang nói qua qua: “Nghe sư huynh nói, có vội vài thương gia kinh doanh tiểu lầu ở Trường An ngẫu nhiên sẽ tổ chức một hoạt động, nếu có thể trong giới hạn thời gian ăn hết đồ ăn sẽ được miễn phí toàn bộ.”
“Ân? Bán cơm không lấy tiền, lại có người bán hàng ngu như vậy? …Nga, hình như không đúng, bán như vậy là rất có lương tâm.”
Sài Thuý Kiều kích động nói: “Không hổ là Trường An, đến khí độ người dân cũng khác nhau một trời một vực.”
“Làm sao, muội cũng muốn dời hộ khẩu đến làm người dân Trường An sao?”
Lý Ngang liếc Sài Thuý Kiều một cái: “Đừng nghĩ quá nhiều, không phải ai cũng ngốc như muội thỉnh thoảng tổ chức hoạt động để nâng cao một chút nhân khí.
Ngày bình thường vẫn là trả tiền mới được ăn cơm.
Đúng rồi, chúng ta có bao nhiêu tiền?”
“290 quan tiền.”
Nhắc tới tiền, Sài Thuý Kiều giống như một con cáo vừa trộm được gà, lấm la lấm lét nhìn chung quanh một chút, đè thấp thanh âm, tiến sát mặt tới Lý Ngang thì thầm: “Trong đó có 250 quan tiền giấy, 10 quan tiền xu, 30 mảnh vàng bạc.”
“Làm gì mà dí sát vào như vậy, trên xe cũng đâu có ai nghe lén.”
Lý Ngang trợn trắng mắt, chiếc xe ngựa này đặc biệt do Học Cung tự mình thiết kế.
Vật liệu chọn lọc, sử dụng số lượng lớn bánh răng và lò xo phức tạp, dưới gầm xe còn được gắn các loại phù. Không chỉ giảm xóc và cách âm thuộc loại hạng nhất mà còn có thể giảm lực cản của gió, tăng tốc độ xe lên rất nhiều, tốc độ ngang bằng với những con ngựa chủng cao cấp.
Riêng một chiếc xe ngựa này không biết đã tốn bao nhiêu tiền, theo như Trình Cư Tụ nói thì xe ngựa kiểu này là loại không bán, ngay cả ở Trường An cũng chỉ có mấy nhà quý tộc thực sự to lớn mới có.
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn nha.”
Sài Thuý Kiều lè lưỡi: “Thiếu gia, Tống di nhét bao nhiêu tiền trong hồng bao?”
“Ta xem một chút.”
Lý Ngang mở ra hồng bao, bên trong chứa mười mảnh vàng lá cùng một xấp tiền nhỏ, ước chừng khoảng 200 quan.
“Nhiều như vậy.”
Lý Ngang líu lưỡi than: “Chậc, đúng là càng ngày càng thiếu nhiều ân tình.”
“Dù sao cũng là Lan Sinh Lâu nha.”
Sài Thuý Kiều nhìn chằm chằm vào kim phiến, biểu cảm trên mặt giống như đang hận không thể rút ra cầm cho đã tay, lầm bẩm nói: “Tốt, rất sáng bóng, nhìn thật thích nha.”
“Đầu trọc cũng rất bóng và sáng, nếu muội thích có thể tự cạo đầu rồi ta mua cho cái gương mà ngắm suốt ngày.”
Lý Ngang chán nản nhìn nha đầu nghiện vàng này, vò đầu nói: “Hừm… trong hai cái tương chúng ta mang theo có quần áo để thay, có sách bút để dùng, kinh quyển điển tịch đều đầy đủ.
Không cần đến Trường An mua.
Đội xe này ven đường sẽ dừng lại ăn ở tiệm do triều đình quản lí, chi phí sẽ được Học Cung chi trả, nói cách khác chi phí đi đường sẽ được giảm bớt.
Việc cần làm bây giờ là cân nhắc chi phí ăn ở khi đến Trường An, khi đến đó sẽ phải tự chi trả.
“Nghe sư huynh Trình Cư Tụ nói, mỗi năm đến Trường An tham gia Học Cung khảo thí, chỉ riêng mỗi châu phủ đã có tới 6000 sĩ tử.
Ngoài ra còn có 4000 người, những người này bình thường là sĩ tử tha hương khắp nơi, giống như là ta cầm tới thư tiến cử hoặc bị binh bộ hoặc Trấn Phủ Ti đề cử nhập học cùng con em trẻ tuổi trong các tôn thất, đại thần gia tộc.
Tất cả cộng lại chừng hơn ba vạn, mà trong thời gian chuẩn bị từ đầu đến cuối cuộc khảo thí có 3 tháng lận.
Vậy nên không có khả năng triều đình lo hết chi phí ăn ở ngủ nghỉ cho toàn bộ số người này, chỉ có số ít sĩ tử xuất thân bần hàn mới có trợ cấp hoàn toàn.
Mà Y Châu tương đối giàu có, khẳng định không có chuyện này.”
Sài Thuý Kiều kinh ngạc nói: “Nga, vậy từ giờ đến lúc đó chúng ta ở đâu?”
“Tìm đại một chỗ trú chân thôi, còn làm thế nào được nữa.”
Lý Ngang nghĩ nghĩ nói: “Bình thường thì sẽ ở tại tửu lâu, chất lượng thấp, bình thường và cao đều có, đại khái một đêm tầm hai mươi ba mươi đồng.
Hoặc là chúng ta tìm một chỗ nhỏ để thuê.”
“Làm như vậy sẽ rất đắt đó.”
Sài Thuý Kiều lo lắng nói: “Liệu có đủ tiền không, cứ đà này thì phá sản mất.”
“Chỉ thuê mỗi 3 tháng thôi, có lẽ mấy chục quan là đủ.”
Lý Ngang cười nói: “Về phần có phá sản hay không, nếu bất đắc dĩ, vẫn còn có thể giống như ở Y Châu, mở y quán kiếm tiền thôi.”