Lý gia... Đại Lang?
Địch Dật Minh cau mày, nhanh chóng nhớ hết tất cả đồng môn họ Lý trong châu học.
Ai?
Ai có tư cách để cho nhiều đại nhân vật tự hạ thấp địa vị của mình như vậy, không để cho người hầu nhà mình làm, mà phải tự mình cầm bái thiếp, tới châu học tìm người?
Địch Dật Minh suy nghĩ liên tiếp mấy cái tên, vẫn không nghĩ ra được ai, không còn cách nào khác là phải đi lên phía trước, bèn chắp tay với hội thủ hội bán gạo nói: "Trịnh hội thủ, các ngươi đây là..."
"Nga, là Dật Minh sao."
Hội thủ bán gạo gật đầu chào Địch Dật Minh nói: “Lý gia Đại Lang đồng môn với ngươi đang ở trong châu học sao? Phiền ngươi đi báo một tiếng."
"Dật Minh ngu ngốc, trong Châu Học, đồng môn họ Lý có mười mấy người, không biết Trịnh hội thủ các vị muốn tìm ai?"
"Là Lý Ngang! Lý tiểu đại phu của Bảo An Đường ở đầu cầu bờ tây sông Y Thủy.”
Hội thủ bán gạo vỗ đùi một cái nói: "Dật Minh ngươi còn không biết sao? Thái thú phủ vừa mới công bố danh sách học sinh được đề cử đi tuần của Học Cung năm nay, toàn bộ Y Châu chỉ có hai vị, một vị là thiên kim của phủ Thái Thú, một vị chính đồng môn của ngươi Lý tiểu đại phu."
"Cái… cái gì?"
Đôi mắt của Địch Dật Minh đột nhiên mở to: "Chuyện này tuyệt đối không thể nào? Lý Ngang ta biết, bình thường hắn cũng không có gì nổi bật, bất luận là thi từ, ca phú hay là kinh quyển, vấn đáp, ở Châu Học cũng chỉ tính là trên trung bình..."
"Dật Minh ngươi sao có thể gọi thẳng tên hắn như vậy chứ?"
Hội thủ bán gạo cau mày nói: "Ngươi không biết cũng là bình thường.
Hàng năm hành tuần của Học Cung sẽ đi đến những nơi khác tìm nhân tài cho Học Cung, cũng sẽ tận lực che giấu thân phận, ngay cả phủ Thái Thú cũng không biết bọn họ là ai.
Tránh cho để cho những đại gia tộc cùng những phú thương quyền quý kia tới lấy lòng, dẫn tới nhiều phiền toái.
Mà đệ tử được Học Cung tiến cử đi tuần, xác xuất thành công tiến vào học cung, cũng phải cao hơn năm thành so với những học sinh phổ thông kia.
Một vị đệ tử ở Y Châu được Học Cung tiến cử đi Trường An, cũng đã vào khoảng năm sáu năm về trước.
Mục đích lần này của chúng ta tới đây, chính là muốn kết một cái thiện duyên…
Dật Minh, Mật Minh?"
Hội thủ bán gao phất phất tay, đánh thức Địch Dật Minh đang rơi vào trạng thái đờ đẫn: "Phiền ngươi đi vào báo hộ một tiếng, cho dù Lý tiểu đại phu tối nay không tới Hội bán gạo dự tiệc cũng được, chỉ cần biết tâm ý của chúng ta là được."
"Cái này…"
Địch Dật Minh còn đang đắm chìm trong nỗi kinh hoàng, khuôn mặt anh tuấn cũng tỏ ra vặn vẹo một chút.
Không thể nào lại là Lý Nhật Thăng một tên vô danh tiểu tốt không có gì nổi bật, cứ như người vô hình ở trong châu học được?
Luận văn chương, luận gia cảnh, luận ăn nói, luận khí chất, luận thơ ca, luận phong nhã.
Ta có điểm nào không hơn tên Lý Nhật Thăng đó?
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà hành tuần Học Cung tiến cử hắn? Mà không phải mình?
Chẳng lẽ Học Cung bị hắn làm che mắt sao?
Sắc mặt của Địch Dật Minh trắng bệch, chỉ cảm thấy ngực hơi khó thở, muốn hét lên thật lớn Học Cung bất công, y rất tự tin có thể thông qua thi tỉnh, để tới Trường An tham gia kỳ thi nhập học.
Nhưng học sinh từ vòng thi tỉnh đi lên, so với học sinh được tiến cử trực tiếp, có thể nói là cách nhau một trời một vực.
"Ta đã hiểu, Đặng hội thủ."
Địch Dật Minh hít sâu một hơi, cố làm cho mình tỉnh táo lại, phong độ nhẹ nhàng tay chắp phía sau lưng, phong đạm vân khinh nhận lấy bái thiếp, xoay người bước vào bên trong.
Đạp đạp đạp.
Địch Dật Minh nhìn thấy những ánh mắt tò mò của những đồng môn hướng ra phía ngoài cửa, yên lặng bước nhanh hơn, một lúc đã trở về đình viện, nhìn thấy Lý Ngang cũng đang hiếu kì nhìn ra ngoài giống như các đồng môn khác, y bèn tươi cười đi lên phía trước: "Nhật Thăng!"
"Dật Minh huynh."
Lý Ngang có một chút kinh sợ vội chắp tay đáp lễ, Địch Dật Minh làm người cũng không xấu, chỉ là có hay… nịnh bợ người khác một chút, hầu như không bao giờ kết giao với những đồng môn không có tài văn chương, không có gia cảnh lớn.
"Nhật Thăng, ngươi nhận được thư đề cử đi tuần của Học Cung, tin vui như vậy cũng không báo với ta một tiếng."
Địch Dật Minh nhiệt tình thân thiện nắm lấy bàn tay của Lý Ngang, cưỡng ép nhét thiệp mời vào trong tay đối phương nói: "Loại chuyện tốt này, ngươi phải sớm thông báo cho chúng ta mới đúng."
"Cái gì?"
"Thư đề cử của Học Cung?"
"Làm sao có thể?"
Trong đình viện nổi lên từng trận xôn xao, những đồng môn đang ngồi trên băng đá cũng đồng loạt đứng dậy, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Địch Dật Minh cùng với Lý Ngang,
Tống Thiệu Nguyên cũng kinh ngạc đứng lên.
"Khụ khụ chuyện này là ta không đúng."
Lý Ngang rút tay từ chỗ Địch Dật Minh ra, lúng túng nói: "Thư đề cử ta đã lấy được rồi, nhưng mà Học Cung có quy củ, trước khi tin tức được công bố không thể nói với bất kì người nào, tránh việc bại lộ thân phận, dẫn tới những phiền phức không đáng có."
"Có thể hiểu được, có thể hiểu được."
Địch Dật Minh gật đầu liên tục, thái độ độ ôn hòa nhiệt tình chưa từng thấy: "Nhật Thăng ngươi có thể được Học Cung coi trọng là một chuyện tốt."
"Nhật Thăng đệ lấy được thư đề cử rồi? Quá tốt."
Tống Thiệu Nguyên ngược lại không để ý đến không khí hỗn tạp xung quanh, có đố kị cũng có biểu tình có hâm mộ, đi lên mấy bước, cao hứng vỗ bả vai của Lý Ngang, từ trong thâm tâm nói: "Thì ra đệ không muốn thi tỉnh nữa, nguyên nhân là như vậy. Ha, còn hại huynh lo lắng cho đệ.
Lần này cha mẹ đệ cũng có thể an tâm về đệ rất nhiều."
"Thật có lỗi với Tống đại ca."
Lý Ngang chân thành chắp tay tạ tội, tình huống vừa rồi, đối mặt với sự nhiệt tình của Tống Thiệu Nguyên, cũng không thể nói thật là tiểu đệ ta được lão sư tiến cử.
Đạp đạp đạp.
Lúc này, người hầu chuyên phụ trách thông báo, cũng cầm thiệp mời vọt tới đình viện, lớn tiếng kêu: "Vị nào là Lý tiểu đại phu? Vị nào ạ?"
Một người trong đó quét mắt nhìn trong sân, ánh mắt đột nhiên sáng lên, chỉ Lý Ngang quát lên: "Lý tiểu đại phu ở đó!"
Một tên người hầu lập tức cầm thiệp mời vọt tới, Lý Ngang vội vàng cáo lỗi một tiếng, hất bàn tay Tống Thiệu Nguyên ra, hoảng hốt chạy tới sân nhỏ trên núi Châu Học hủy bỏ tham gia thi tỉnh.