- Ong ong ——
Túi thơm không ngừng rung động, liên tục gõ vào ngọc bội bên cạnh.
Trình Cư Tụ biến sắc, cầm lấy túi thơm, từ trong túi lấy ra một khối đồng hình vuông chạm rỗng.
"Thế nào?"
Đinh Cảnh Sơn rốt cuộc trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
"Bên Công Dương giáo sư đang gọi ta, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng có thể đoán được tình hình rất cấp bách."
Trình Cư Tụ hít sâu một hơi: "Ta phải qua đó một chuyến."
"Ta cũng đi. . ."
Đinh Cảnh Sơn vừa mới mở miệng đã bị Trình Cư Tụ cắt ngang: "Bỏ đi ngươi còn phải ở lại làm việc, lần này ta đi không biết sẽ đi bao lâu."
"Tỉ đi cùng đệ."
Hàn Khanh Vân từ trên giường đứng dậy, nói với Trình Cư Tụ: "Tốc độ phi kiếm của đệ quá chậm."
Dứt lời, nàng rút hai thanh sắt từ trong tóc ra, dùng móng tay búng hai lần trên thanh sắt.
Thanh sắt lập tức dài ra, trong nháy mắt hóa thành hai thanh thiết kiếm, bay lơ lửng trên không trung.
"Làm phiền sư tỉ rồi.”
Trình Cư Tụ cảm kích chắp tay, xoay người nói với Lý Ngang: "Nhật Thăng, huynh phải đi ra ngoài một chuyến, đệ cùng với đội ngũ ở lại dịch quán trước, ngày mai sẽ có người tới đón.
Có chuyện gì, có thể tìm. . ."
"Tìm ta."
Đinh Cảnh Sơn nói: "Ta ban ngày ở Bí Thư Tỉnh làm một ít công việc, tối mới về nhà. Đến Tỉnh Bí Thư hoặc là Nghĩa Ninh Đường Đinh phủ, tìm gác cổng báo tên ta là được."
"Phiền phức Cảnh Sơn rồi."
Trình Cư Tụ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hàn Khanh Vân gật đầu một cái, hai người đứng trên hai thanh thiết kiếm, bay về hướng đông.
Hô ——
Thiết kiếm tốc độ rất nhanh khi bay tạo ra khí lưu rất mạnh, thổi cho cây ở cánh rừng trúc lay động mãnh liệt, vô số lá trúc rơi rụng tán loạn.
Chỉ trong nháy mắt, bóng lưng của hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
"Rốt cuộc là chuyện gì chứ. Đã nói cùng đi Túy Phương Lâu uống rượu mà?"
Đinh Cảnh Sơn thở dài, vỗ đùi, xoay người lại nhìn về phía Lý Ngang, cởi mở cười nói: "Nhật Thăng phải không? Ngươi là sư đệ của Cư Tụ, thì sau này cũng sẽ là bằng hữu của ta, có chuyện gì không cần phải ngại cứ nói với ta.
Ta Đinh Cảnh Sơn những cái khác không nói đến, ta rất rành ăn nhậu chơi bời và ăn uống."
. . . Lão huynh sao huynh có thể giới thiệu bản thân là thiếu gia ăn chơi tự hào như vậy?
Lý Ngang khóe mắt giật một cái, chân thành nói: "Vậy thì cảm ơn Đinh sư huynh."
Mặc dù không biết Đinh phủ là thần thánh phương nào, nhưng có thể có giữ chức thư ký tại Bí Thư Tỉnh, tuyệt đối không thể là một con nhà giàu bình thường, nếu không Trình Cư Tụ cũng không giao du với người này.
"Được rồi, được rồi."
Đinh Cảnh Sơn nghe thấy Lý Ngang gọi một tiếng “Đinh sư huynh” thì rất cao hứng, xoa xoa bàn tay nói: "Hắc hắc, Nhật Thăng ngươi tuổi còn nhỏ, nếu không tối nay ta đã mang ngươi đến “chốn kỹ viện phong hoa” Bình Khang phường để thưởng thức.
Có biết Bình Khang phường ở đâu không? Ngay tại phía tây của thành đông.
Bình Khang Phường phân làm ba khúc theo khu vực, bắc khúc, trung khúc cùng với nam khúc.
Túy Phương Lâu nằm ngay tại trung khúc sa hoa nhất, nhà thứ bảy ở hướng đông Bảo Đường Tự.
Người mới không thể tùy tiện đi vào, bởi vì theo như quy củ, người mới tới thì phải nộp tiền gấp đôi, cho nên phải có người lâu năm đi cùng mới không bị chém giá cao. . ."
"Tam Lang, không xong rồi Tam Lang!"
Đinh Cảnh Sơn mặt mày hớn hở đang giới thiệu cho Lý Ngang những nơi trăng hoa của Trường An thì một tên sai vặt áo xanh hốt hoảng chạy tới nói: "Hôm nay triều đình bãi triều sớm, chủ nhân muốn đến Bí Thư Tỉnh xem ngài biên Chu quốc sử tịch như thế nào rồi, sắp đến nơi rồi ạ."
"Cái gì? Cha ta đến kiểm tra?"
Đinh Cảnh Sơn hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy lên, vội vàng chắp tay với nói với Lý Ngang: "Ngại quá Nhật Thăng lão đệ, vi huynh có chuyện quan trọng phải đi trước, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp."
"A không sao, không sao, Đinh sư huynh cứ đi làm việc của mình."
Lý Ngang còn duy trì tư thế chắp tay, Đinh Cảnh Sơn đã kéo gã sai vặt đi ra khỏi cửa dịch quán rồi, vừa chạy, vừa rút kiếm bên hông ra nói: "Có khi không kịp nữa? Ta ngồi phi kiếm bay tới vậy. . ."
"Tam Lang không thể ngồi phi kiếm được, ngồi phi kiếm thì tất cả mọi người sẽ thấy, hay là cưỡi ngựa đi ta đi dắt ngựa cho ngươi."
"Đúng đúng đúng, vẫn là Đinh Tiểu Thất ngươi thông minh. Phải cưỡi ngựa, không cưỡi ngựa không được..."
Đinh Cảnh Sơn cùng gã sai vặt đã biến mất ở cuối hành lang.
Lý Ngang đứng tại chỗ gãi đầu.
Sao ta cảm giác……Đinh sư huynh này không đáng tin cậy chút nào nhỉ?
Phong thái sao khác xa so với Trình Cư Tụ như vậy?
Chẳng lẽ những người giàu ở Trường An đều có tính cách như vậy sao?
Lý Ngang chép miệng một cái, xoay người đi về phòng, trong đầu vẫn còn suy nghĩ lời nói vừa rồi của Hàn Khanh Vân.
"Quẻ tượng linh mạch của ta là 'Hàm vọng đoạn đoái giác’, chỉ có thể trong tàng thư các của Học Cung tìm được hai quyển nói rõ ràng tỉ mỉ về quẻ tượng này đó là《 Thái hư diệu lâm kinh》, 《 Linh bảo trí tuệ quan thân kinh》.
Không biết người bình thường có thể vào tàng thư các của Học Cung hay không. . .
Sách, sớm biết như vậy lúc nãy đã nhờ Đinh Cảnh Sơn.
Chờ lần sau gặp lại nói chuyện này."
Lý Ngang tùy ý suy nghĩ sau khi trở lại hành lang đã thấy Tống Thiệu Nguyên cùng với Địch Dật Minh đang đứng trước cửa phòng mình, vẻ mặt lo lắng gõ cửa phòng, Kỷ Linh Lang cũng đang đứng phía sau bọn họ.
"Tống đại ca?"
Lý Ngang hơi kinh ngạc đi đến hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Nhật Thăng ngươi đi đâu vậy?"
Tống Thiệu Nguyên mở miệng nói: "Ngươi có nhớ một người đi cùng chúng ta đến Học Cung tên là Ung Hoành Trung không? Mấy ngày trước tên đó nói là đau đầu choáng váng, mới vừa rồi đột nhiên ngất xỉu ở đại sảnh, nôn mửa, không biết là chuyện gì xảy ra."
"Ung Hoành Trung? Là cái tên thân hình gầy yếu người nhiều bệnh, công tử nhà Thái Thú Tương Châu đó ư?"
Lý Ngang nhớ lại một chút.
Ung Hoành Trung là người cùng lứa với hắn, là con trai của Thái Thú Tương Châu, mặc dù trời sinh bị cà lăm, nhưng lúc sáu tuổi đã có thể làm thơ, viết ra không ít bài thơ, danh tiếng cũng rất lớn.
Bởi vì đoàn xe của Y Châu và Tương Châu chung đường, nên học sinh hai châu mấy ngày nay ở cùng một chỗ, ở cùng với nhau nên rất thân thiện.
Nhưng mà bình thường chỉ cùng với đám người Tống Thiệu Nguyên, Địch Dật Minh, Kỷ Linh Lang nói chuyện, thảo luận về thi từ, Lý Ngang cũng không biết nhiều về tên đó.
Tống Thiệu Nguyên gật đầu một cái nói: "Đúng, Nhật Thăng ngươi có thể chữa không?"
"Những bệnh tình có thể dẫn tới choáng váng, nôn mửa rất nhiều phải nhìn mới biết được.
Chờ ta một chút, ta đi lấy hòm thuốc."
Lý Ngang gãi đầu một cái, đi vào trong phòng, đánh thức Sài Thúy Kiều đang ngủ, cầm hòm thuốc ra ngoài, để Tống Thiệu Nguyên dẫn đường đi tới phòng khách.
Ngoài thành Trường An dịch quán này có diện tích rất lớn, kết cấu rất phức tạp, mấy người bước thật nhanh đi đến đại sảnh.
Nhìn thấy ở đây đã tụ tập không ít học sinh, tất cả đều tập chung ở đây xem người hôn mê là ai.
"Y sư tới, cho qua một chút."
Dựa vào ưu thế to lớn của mình, hai người Tống Thiệu Nguyên cùng với Địch Dật Minh đi phía trước mở đường.
Lý Ngang đi xuyên qua đám người, nhìn thấy bên Ung Hoành Trung đang ngồi trên băng ghế sắc mặt tái nhợt, bên cạnh còn có một vị thiếu nữ đang ngồi, đang cầm một loại kim châm, tập chung đâm vào trên đỉnh đầu của Hoành Trung.
Đã có y sư tới?
Lý Ngang chớp mắt một cái, bước chân dừng lại, đứng bất động tại chỗ, có rất nhiều người đang đứng quan sát thiếu nữ tiến hành châm cứu.