Mục lục
Vấn Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đều đã trễ thế thế này."

Lý Ngang cau mày, đi tới cửa trước, hỏi: "Ai vậy?"

"Muội là Lục Y, muội cùng mẹ muội từng gặp Lý tiểu đại phu người vào Tết Đoan Dương."

Giọng nữ non nớt ngoài cửa kêu lên trong nước mắt: "Cầu ngươi mau cứu mẹ muội!"

"Hả?"

Lý Ngang nhìn xuyên qua khe cửa ra bên ngoài, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh ngày đó mẫu nữ cũng muốn mua trâm gài tóc vào dịp Tết Đoan Ngọ ở bên bờ sông, lập tức tháo chốt cửa ra, hỏi tiểu nữ hài đang nhỏ lệ ngoài cửa: "Mẹ muội làm sao vậy?"

"Mẹ muội… mẹ muội sinh khó."

Lục Y khóc nói: "Bà bà đỡ đẻ nói… nói… không còn hi vọng."

"Sinh khó bao lâu rồi?"

Lý Ngang lập tức bừng tỉnh sau cơn mệt mỏi vì đọc sách, bước nhanh xông vào buồng trong, xách theo hòm thuốc chứa đủ thứ tạp vụ, tùy ý đá lên cửa lớn: "Người ở đâu?"

"Tại thành đông không xa..."

Lục Y miễn cưỡng ngừng khóc, chạy ở phía trước dẫn đường.

Lý Ngang cùng Sài Thúy Kiều đuổi theo ở phía sau, đi qua cầu Y Châu, đi sâu vào các con hẻm, bảy vòng tám lạng, đi vào một đình viện yên tĩnh, vừa mới vào nhà, bèn nghe thấy tiếng gào hét tan nát cõi lòng truyền ra từ sản phụ trong phòng.

Ầm!

Lý Ngang mở cửa ra, chỉ thấy mẫu thân của Lục Y nằm ở trên giường đau đến mức chảy đầy mồ hôi lạnh, đầu gối uốn lượn, phía trên che mảnh vải, lão bà đỡ ngồi trên ghế ở cuối giường, trên trán toàn là mồ hôi.

Nhìn thấy Lý Ngang xông tới, lão bà đỡ giật mình kêu lên: "Tiểu lang quân ngươi sao có thể xông tới..."

"Ta là Lý Ngang."

Lý Ngang lập tức chặn miệng của lão bà đỡ, không để ý tới quá nhiều, trực tiếp chen lấn vị trí của đối phương, tiến hành quan sát.

"Cơn co trong tử cung yếu, đầu thai nhi không tụt xuống được."

Lý Ngang căng thẳng, đứng dậy hỏi dồn lão bà đỡ: "Sản phụ bắt đầu trở dạ vào lúc nào? Đến giờ là mấy canh giờ?"

"7, không, 8 canh giờ!"

Lão bà đỡ đếm ngón tay, mặt trắng bệch hỏi thăm: "Tiểu lang quân là vị tiểu thần y có được thư đề cử tới Học Cung sao?"

"Là ta."

Lý Ngang không nhiều lời với bà ta, chỉ tập trung quan sát gương mặt trắng bệch như tờ giấy của mẫu thân Lục Y.

8 canh giờ chuyển dạ, sản phụ đã sớm đã kiệt sức, lúc này mỗi kéo dài một phút đồng hồ, đều mang lại nguy hiểm lớn cho thai nhi cùng người mẹ mang thai.

"Nhất định phải phải nghĩ cách để thai nhi được sinh ra."

Lý Ngang mím chặt môi, lúc này giải pháp tốt nhất là mổ lấy thai, nhưng với điều kiện không có thuốc gây tê, tiêu độc, mổ lấy thai chính là chuyện viển vông.

"Kẹp Forceps!"

Lý Ngang dùng sức nắm chặt tay, nhìn về phía Lục Y: "Có giấy bút sao? Nhanh lấy tới đây, cùng một cây bút lông thật nhỏ."

"Có, có."

Lục Y hớt hơ hớt hải chạy đi lấy giấy bút, Lý Ngang cầm bút vẽ lên trên giấy 3 bức vẽ riêng biệt của cái kẹp, theo thứ tự là hình nhìn thẳng, hình chiếu từ bên trái, hình nhìn từ trên xuống của kẹp Forceps.

Bên cạnh mỗi bức vẽ, đều ghi rõ kích thước và chú thích cụ thể.

"Chờ tại đây, chăm sóc tốt sản phụ, nấu nước nóng, ta quay lại ngay!"

Lý Ngang quát khẽ, cầm bản vẽ kẹp Forceps, để Lục Y, Sài Thúy Kiều cùng lão bà đỡ chăm sóc sản phụ, còn mình lao ra cửa, chạy thẳng đến nhà của Bồ Lưu Hiên.

May mắn hai nơi này cách nhau không xa, Lý Ngang co cẳng lao nhanh, thở hồng hộc đập cửa nhà của Bồ Lưu Hiên: "Lão sư, lão sư, Trình sư huynh có ở đó không?"

"Nhật Thăng hả."

Bồ Lưu Hiên ngáp ngáp đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Ngang, lập tức tỉnh ngủ, nghiêm túc nói: "Sao vậy?"

Lý Ngang vẫy bản vẽ trong tay, vội la lên: "Có sản phụ khó sinh, cần Trình sư huynh hỗ trợ dùng Chú Thiết Thuật chế tạo khí cụ đỡ đẻ."

Bồ Lưu Hiên đưa mắt nhìn bản vẽ, ngữ tốc cực nhanh nói: "Cư Tụ không có ở đây, hắn ở tạm một đình viện, nhà số 3 phố Hàm Tỉnh, không biết người còn ở đó hay không."

"Tạ ơn lão sư."

Lý Ngang chắp tay, cầm bản vẽ quay người chạy đến phố Hàm Tỉnh, nhận đúng bảng số nhà, vừa muốn gõ cửa, mới phát hiện cửa sân không đóng.

Đẩy ra cửa gỗ, Trình Cư Tụ vậy mà đang ngồi ở trong đình viện, biểu lộ trang nghiêm, tay phải bình thân, chuôi phi kiếm đang lơ lửng dưới bàn tay, hai lưỡi kiếm quanh quẩn kiếm mang màu xanh.

Mà người đang với Trình Cư Tụ thì là bóng người đứng ở trên chạc cây to trong viện.

Y đội mũ trúc rộng vành, chung quanh mũ buông thõng một tấm màn sa đen, mặc y phục dạ hành màu đen, chỉ để lộ bàn tay cầm hai thanh chủy thủ hẹp dài, thấy không rõ khuôn mặt cùng giới tính.

Giữa song phương yên lặng tích góp chiến ý, bụi mù bốc lên từ trên mặt, một con trùng trĩ bản năng muốn xông vào ánh nến trên bàn đá bên cạnh Trình Cư Tụbèn bị lực lượng vô hình cắt thành hai nửa, rớt xuống đất.

Lý Ngang đột nhiên xâm nhập, như là tảng đá nện vào mặt hồ phẳng lặng, nhấc lên gợn sóng,

Song phương vô thanh vô tức, yên lặng đưa mắt về phía hắn.

Trình Cư Tụ mỉm cười: "Nhật Thăng tới đó à."

Lý Ngang khẽ mím môi: "Sư huynh... đang bận?"

"Ừm."

Trình Cư Tụ nhẹ gật đầu: "Cố nhân đến thăm. Đệ có việc sao?"

"Có sản phụ khó sinh, cần vận dụng Chú Thiết Thuật để chế tạo kẹp Forceps, trợ giúp sinh nở."

Lý Ngang chần chờ nói: "Sư huynh, đang bận sao?"

"Không bận lắm."

Trình Cư Tụ vẫy vẫy tay, trống rỗng gọi gió tới, cuốn đi bản vẽ trên tay của Lý Ngang.

- Bộp.

Trình Cư Tụ nắm bản vẽ, nhìn lướt qua, không nhìn "cố nhân" còn đứng trên chạc cây, khom lưng xuống, nhặt hòm sắt trên đất, lấy ra 2 nén bạc từ trong hòm sắt.

Giống như lần trước, vừa chuyển động nút bấm của hòm sắt, phóng thích hỏa diễm, đúc nóng nén bạc, vừa thản nhiên hỏi: "Nhật Thăng, kẹp Forceps là cái gì?"

"Một loại dụng cụ phụ trợ sản phụ sinh nở hài nhi, để kéo đầu của thai nhi sinh khó, rút ngắn quá trình sinh sản thứ hai, nhanh chóng kết thúc việc sinh đẻ."

Lý Ngang liếc nhìn hắc y nhân không rõ địch hay bạn trên chạc cây, trầm giọng nói: “Kẹp Forceps có thể giống như là cái kẹp đồ vật thông thường, kẹp lấy đầu của thai nhi, trong quá trình sinh nở, thông qua lực kéo, hỗ trợ thai nhi ra khỏi bụng mẹ.

Bởi kẹp Forceps có hình cong, có thể ôm sát đầu của thai nhi, cho nên chỉ cần sử dụng đúng cách, sẽ không khiến đầu của thai nhi bị tổn thương.

Từ đó tăng xác suất sống sót của sản phụ cùng thai nhi lúc sinh khó."

Trong lúc đang vận dụng Chu Thiết Thuật, Trình Cư Tụ kinh ngạc hỏi: "Là tự đệ phát minh?"

"Đúng... Đúng thế."

Lý Ngang do dự đáp.

Thật ra lịch sử của kềm sản khoa có thể bắt nguồn từ các bức bích họa của triều đại Ptolemaic vào năm 250 trước Công nguyên, y sư Galenus thời La Mã cổ đại cũng đã sớm sử dụng kềm sản khoa, bất quá giờ không phải lúc giải thích nhiều như vậy.

"Thế gian phụ nữ sinh sản khó khăn, không biết có bao nhiêu mẫu thân bất hạnh chết lúc đang đẻ, sinh nhật của hài đồng cũng thành ngày mất của mẫu thân."

Trình Cư Tụ nghiêm túc nói: "Nếu như kẹp Forceps thật sự hữu hiệu, thì chỉ dựa vào hạng mục này đã đủ để đệ thi đậu Học Cung. Y Châu thậm chí là các châu phủ trong khắp Ngu quốc, đều lập sinh từ* vì đệ, cảm tạ vô lượng công đức của đệ."

"Hoạt động tốt là được, có thể cứu được người liền tốt."

Lý Ngang lắc đầu, chẳng biết tại sao, địch ý của hắc ý nhân trên chạc cây dường như cũng tan đi không ít.

.

.

chú thích:

*sinh từ: bia ghi công lập ra lúc người nào đó còn sống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK