Mục lục
Vấn Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thợ săn Vương Lục Bảo men theo đường mòn chậm rãi đi về hướng nhà của mình, trong đầu lần nữa hiện lên cảnh tượng ngày đó.

Một con chó trắng đã chết nằm cạnh bụi cỏ bên bờ sông, mình nắm chặt chuỷ thủ trong tay, hốt hoảng cắt thịt của con chó trắng ấy.

Kẹt kẹt…

Đẩy cửa gỗ, Vương Lục Bảo thất hồn lạc phách buông trường cung xuống, không hiểu sao mùi vị thịt chó thơm ngọt lại hiện lên trong miệng và đầu lưỡi.

Y lắc mạnh đầu, vứt cảm giác trầm trọng cùng tội lỗi ra khỏi não hải, châm lửa ngọn nến trên bàn.

Ánh nến yếu ớt chiếu sáng cả gian phòng, Vương Lục Bảo lờ mờ nhìn thấy có một đôi mắt trong góc tường đang nhìn mình chằm chằm.

Vương Tiểu Bảo nhảy dựng lên, lập tức ý thức lại mà hạ giọng nói: “Đói sao? Ta đi lấy đồ cho ngươi ăn.”

Y quay người đi vào phòng bếp, cầm ra khối thịt khô và 2 bát nước, dùng một bát nước để hấp mềm thịt khô rồi đặt chúng lên bàn.

Tiếng gặm thức ăn rất nhỏ vang lên trong phòng.

Dưới ánh nến, Vương Lục Bảo cố gắng đè thấp thanh âm nhất có thể, nói:

“Người của Trấn Phủ Ti tối nay định hành động, thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra ngươi thì mau đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa…”

Ầm ầm!!

Một tiếng nổ lớn từ dưới núi truyền đến, thần sắc Vương Lục Bảo lập tức trở nên trắng bệch, lập tức đứng lên, đẩy cửa gỗ nhìn ra ngoài.

Ngay ở đầu thôn, ánh lửa lấp lánh.

“Tới!”

Trình Cư Tụ sắc mặt bình tĩnh, vung kiếm tiến lên.

Oanh!

Ngưu Ôn Thư một ngựa đi đầu, dùng một cước đá văng cửa gỗ, phác đao bên hông bỗng nhiên rút ra, lưỡi đao sắc nhọn ở dưới ánh sáng của vầng trăng tựa như một tấm lụa quý trắng tinh, chém về phía bóng đen đang nằm sấp trên mặt đất.

Bóng đen kia y hệt nhưng gì các thôn dân miêu tả, khắp cả người toàn là lông dài màu đen, hình thể vừa giống người lại vừa giống sói, tại cái miệng lớn vẫn đang nhai nhồm nhoàm huyết thực có mùi tanh kinh khủng trong chiếc thùng lớn.

Ngưu Ôn Thư người còn chưa tới, đao đã tới trước.

Từ chỗ lưỡi đao toả ra đao khí mãnh liệt, tại khoảng cách năm bước, muốn chém bóng đen cùng chiếc thùng gỗ thành mảnh vụn!

Đúng một đao, thùng gỗ vỡ tung, máu cùng huyết thực kinh tởm văng khắp nơi, đao khí vẫn không có dấu hiệu suy giảm, chém về phía cái cổ của bóng đen.

Xoẹt!

Lông đen dài trên người bóng đen bị cắt đứt, chỗ bị cắt trên cổ phun ra một vòi máu.

Bóng đen đờ đẫn giương hai mắt nhìn chòng chọc vào Ngưu Ôn Thư, thân hình khổng lồ chầm chậm đứng lên, dùng cánh tay to lớn vỗ xuống.

Keng!

Tay cùng đao giằng co nhau trên không trung, Ngưu Ôn Thư dùng một tay nắm chặt chuôi đao, một tay nắm chặt sống đao, đầu gối khuỵ xuống, đối kháng với quái lực không hợp với lẽ thường của thứ yêu tà này, khuôn mặt tức thì do vận sức quá độ mà dần đỏ bừng.

Bóng đen lại bước tới trước một bước, một tay đè ép phác đao của Ngưu Ôn Thư, tay còn lại cầm một khối gan vẫn còn đầy máu, đưa vào miệng nhồm nhoàm cắn nuốt.

Nơi cổ bị đao khí cắt qua cũng mau chóng lành lại, vốn thân hình chỉ cao hơn Ngưu Ôn Thư nửa cái đầu lại bành trướng thêm vài phần, sức mạnh càng kinh khủng.

Soạt!

Trên tường của những nhà xung quanh đều đồng loạt dựng thẳng những bó đuốc lên.

Những quân đội Trấn Phủ Ti sớm ẩn nấp ở đó đồng loạt xuất ra kình nỏ, đứng ở sau tường, sau cửa sổ, trên nóc nhà đồng loạt khai nỏ.

Sưu Sưu Sưu.

Từng mũi tên được rèn từ thép như những con rắn độc hướng bóng đen lao tới.

Trên những mũi tên này đều được dán một lá phù màu vàng, có thể xuyên qua lớp lông dày của bóng đen, cắm sâu vào da thịt.

“GÀO! ! !”

Bóng đen bị thương kêu thảm một tiếng, dùng tay trái gạt những mũi tên trên người ra, tay phải gồng mạnh, bóp nát đao của Ngưu Ôn Thư, nện xuống một quyền.

Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Vụt!

Một thanh bội kiếm từ trong nhà bỗng dưng lao ra, xé gió lao đi gần sát với mặt đất, trên đường đi tuyệt không một tiếng động, chém ra một đường kiếm thẳng tắp hoàn mĩ.

Lá rụng xung quanh bay tán loạn do sức gió nơi thang kiếm đi qua, cuốn theo đằng sau phi kiếm.

Thẳng tắp một đường cắm vào lồng ngực bóng đen, một nửa lưỡi kiếm chui vào bên trong.

“Rống! ! !”

Bóng đen rút lui vài bước, hay cánh tay to lớn nâng lên đỡ lấy phi kiếm trước ngực, dùng sức mạnh bất chấp việc máu ra đầy cả hai tay.

Phi kiếm phát ra âm thanh cọt kẹt của kim loại nghe rợn cả người, từng chút từng chút một lại gần, kiếm khí lao ra như muốn cắt phăng cổ của bóng đen.

Rầm!!

Bóng đen không lùi mà tiến tới, dùng chân đá vào ngực Ngưu Ôn Thư đang kiệt sức làm y bay đập vào bức tường đổ nát đối diện.

Thế tiến của phi kiếm đột nhiên đình trệ, lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi này bóng đen lập tức rút trường kiếm ra, hai chân to lớn co lại lấy đà, cả thân thể to lớn giống như một cái lò xo hướng về phía đầu làng nhảy tới.

Năm trượng, mười trượng, bóng đen tuy hình thể to lớn nhưng tốc độ cũng không phải dạng vừa, hiểm hiểm thoát ly khỏi phạm vi nỏ phục kích của đội quân Trấn Phủ Ti, bật thêm vài lần nữa liền lẫn vào trong núi rừng, biến mất trong màn đêm.

“Khục…”

Bên trong căn nhà đổ nát, Ngưu Ôn Thư mặt đỏ lựng, từ trong đống đổ nát của căn nhà loạng choạng đứng dậy, tức giận nói: “Để hành tuần chê cười rồi.”

“Không trách được phán quan, là do chúng ta đều phán đoán sai về thứ này.”

Trình Cư Tụ cau mày nói: “Con yêu tà này không phải là yêu, chính xác thì nó là ma bên trong Thi Sát, loại yêu tà mà chỉ có nơi nhiều âm khí mới dưỡng ra được.

Khó trách tên nỏ dán Hàng Yêu Phù cũng không thể một kích lấy mạng.”

Lý Ngang hỏi: “Nó chạy mất rồi sao?”

Trình Cư Tụ lắc đầu: “Thi Sát mỗi ngày phải ăn huyết thực tươi mới có thể sinh tồn, ăn càng nhiều cơ thể càng to lớn, càng mạnh mẽ.

Hiện tại nó bị trọng thương, theo bản năng sẽ ở trên núi tìm thức ăn.

Ngưu phán quan, thả Tế Khuyển truy tìm tung tích, mặc khác, lấy ra Hạo Thiên Chuông để sử dụng ngay bây giờ.”

“Vâng.”

Ngưu Ôn Thư đi ra ngoài cửa phòng, ra lệnh cho quân lính.

Một lúc sau quân lính mang lên một chiếc thùng gỗ, Ngưu Ôn Thư mở nắp, lấy ra một chiếc chuông đồng cao bằng cánh tay, nhìn qua rất nặng nề.

“Đây là một trong 24 chiếc Hạo Thiên Chuông của thành Y Châu được ta mượn tới, có tác dụng chấn nhiếp, làm chậm lại tốc độ của yêu tà.”

Trình Cư Tụ giải thích: “Ở thôn Sa Thao này cũng có, bất quá không tốt bằng cái này.”

Ngưu Ôn Thư sai binh lính lấy giá đỡ lấy Hạo Thiên Chuông, mang ra đặt ở đầu thôn, lấy chày gỗ gõ vang.

Lúc đầu tiếng chuông nghe rất nhỏ yếu, sau chục lần dùng sức gõ thì tiếng dần trở nên vô cùng vang dội.

Ngưu Ôn Thư lưu lại 10 tên binh sĩ ở thôn Sa Thao để phòng bị, lại gọi tới thôn trưởng Chu Bình Xuân để triệu tập mọi người trong thôn thay phiên gõ chuông, tuyệt đối không thể ngưng.

Sắp xếp xong xuôi, Ngưu Ôn Thư mang theo những người còn lại cùng vơi Tế Khuyển, lần theo vết máu mà đi.

Lý Ngang mặc áo giáp nhẹ vào người, tay cầm sẵn Yểm Nhân Linh, đi theo Trình Cư Tụ, ở đằng sau đoàn người lược trận.

Rừng núi về đêm cây cối lắc lư kèm theo thanh âm xào xạc, trong rừng lấp ló ánh sáng của những ngọn đuốc cùng bóng người, chân không ngừng dẫm lên lá rụng, đỉnh đầu không ngừng truyền đến tiếng kêu khàn khàn của cú vọ.

“Soạt soạt.”

Lý Ngang mặc áo giáp loại mỏng, tay thủ sẵn Yểm Nhân Linh, chầm chậm từng bước tìm kiếm trong rừng tối.

Phía trước vang lên tiếng sủa của Tế Khuyển, tựa hồ vết máu một đường dẫn lên núi.

“Thi sát lên núi!”

Trình Cư Tụ đứng vững bước chân, hai mắt nheo lại, xuyên qua tán cây nhìn về phía đỉnh núi.

Ngọn núi dốc về phía tây nam nằm cạnh Sa Thao Thôn, đỉnh núi phân thành hai, tạo thành một vách núi cheo leo, hai bên vách núi đá bằng phẳng, không có lấy 1 ngọn cỏ.

Nơi gần nhất chỉ đủ cho 2 người đi qua, còn chỗ xa nhất thì gần 10 trượng.

“Ngưu phán quan, ngài cũng thuộc hạ nên đi về phía đông sườn núi, ta và Nhật Thăng sẽ đi phía tây.”

Trình Cư Tụ rút từ trong cái hòm sắt luôn mang bên người ra một tấm phù màu vàng, dán vào bề mặt giáp nhẹ trên người Lý Ngang.

Khinh Thân Phù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK