“Mau lên! Các ngươi thay phiên nhau gõ chuông thật lớn cho ta, ai cũng không được phép ngừng!”
Bên trong Sa Thao thôn, Chu Bình Xuân đầu đầy mồ hôi liên tục gào thét, chỉ huy từng thôn dân vác lấy một cái chuỳ gỗ thật to, gõ từng cái vào Hạo Thiên Chuông.
Keng.
Keng.
Tiếng chuông vang dội khắp dãy núi trước mặt, trời tờ mờ sáng, một sợi nắng sớm xuyên qua rừng rậm bạt ngàn mang sự ấm áp đến với nhân gian.
Con ngươi của Chu Bình Xuân bỗng nhiên co lại, trên con đường núi quanh co bất chợt đi ra một đám người.
Binh sĩ Trấn Phủ Ti trở về.
Chu Bình Xuân vội vàng tiến đến, khom người nghênh đón đội ngũ, miệng hô to: “Thượng quan, tội tiểu nhân đáng chết vạn lần.
Thượng quan giao cho tiểu nhân trông chừng Hạo Thiên Chuông, kết quả lũ người dân kém cỏi này dùng sức quá mạnh, làm rớt chuông từ trên giá xuống.”
Trình Cư Tụ khoát tay ngăn cản Chu Bình Xuân nói tiếp, quét mắt qua giá đỡ chuông bị tổn hại, quay đầu nhìn về phía Lý Ngang.
Lý Ngang diện mục lãnh đạm, tiến lên một bước, chậm rãi nói: “Chu Bình Xuân, ngươi có biết tiểu hài tử này là ai không?”
Chu Bình Xuân nhìn theo hướng ngón tay Lý Ngang chỉ, thấy một hài đồng mặc quần áo tả tơi, sắc mặt xanh xao vàng vọt, sắc mặc bỗng chốc trở nên khó coi, nói: “Tiểu hài tử này là người trong thôn, hình như tên là Cam Tiểu Nhị.”
“Vậy ngươi có biết, Thi Sát mà chúng ta truy giết mấy ngày hôm nay, là ai không?”
Lý Ngang cố gắng để giọng điệu thật bình thản nhưng vẫn có chút run rẩy: “Là cha mẹ của tiểu hài tử này.”
Mặt của Chu Bình Xuân đầy kinh ngạc, sau lại chuyển thành vặn vẹo khó coi.
Không chờ Chu Bình Xuân thanh minh cái gì, thợ săn Vương Lục Bảo từ trong đám người đi ra, bộp một tiếng quỳ xuống trước mặt Lý Ngang, nước mắt chảy ròng ròng.
“Thượng quan, đều là lỗi của tiểu nhân, tất cả là tại lỗi của tiểu nhân.
Bốn ngày trước, vào thời điểm tiểu nhân đi săn trên núi, trông thấy con bạch khuyển của nhà Chu Bình Xuân ngã bên dòng suối, trên đùi có vết rắn cắn, bị trúng độc chết.
Chu Bình Xuân thường ngày đối xử với mọi người trong làng không ra gì, muốn đánh liền đánh, muốn chửi liền chửi, nếu có tá điền nào dám phản kháng, Chu Bình Xuân phái gia đinh đến tận nhà phá phách cướp bóc.
Tiểu nhân rất sợ hắn nên thấy chó nhà hắn chết định quay đầu đi luôn.
Nhưng thật sự lúc ấy tiểu nhân quá đói.
Thôn Sa Thao phụ cận núi đều là nhà hắn, thợ săn bắt được bao nhiêu đều phải giao cho thôn trưởng bảy thành, tiểu nhân lúc ấy đói đến mờ mắt, ma xui quỷ khiến thế nào lấy ra dao găm, xẻ xuống một nửa thịt, làm ra vẻ giống như là bị chó sói cắn chết, vụng trộm mang về trong thôn.
Không nghĩ tới biểu huynh của tiểu nhân là Cam Nhị huynh, ngày hôm đó cũng ở trên núi đốn củi, huynh ấy phát hiện ra xác con chó chậm hơn tiểu nhân một lúc.
Vợ của huynh ấy ngày trước bị té gãy chân, mãi mới được danh y của thành Y Châu chữa khỏi, vẫn đang nằm trên giường dưỡng bệnh.
Trong thôn ngoại trừ Chu Bình Xuân ra đều nghèo đói cả, một nhà Cam Nhị huynh, một tháng cũng không được mấy lần ăn thịt.
Huynh ấy nhặt đống thịt chó nát vụn còn lại, muốn mang trở về nấu cho vợ con ăn, không nghĩ tới tại cửa thôn bị Chu Bình Xuân phát hiện thịt chó cùng lông chó trên người.
Chu Bình Xuân sai người hung hăng đánh Cam Nhị huynh một trận, huynh ấy nói rằng khi gặp thì con chó đã chết rồi, thậm chí còn cho Chu Bình Xuân xem chỗ bị rắn cắn trên người con chó.
Đầu suối nơi đó có rắn độc sinh sống, cả thôn ai mà không biết.
Nhưng Chu Bình Xuân vẫn giận điên lên, một mực nói là Cam Nhị giết chó nhà hắn, sai gia đinh trói Cam Nhị lại, nhốt vào lồng heo, bỏ lên xe lừa kéo quanh thôn cho mọi người nhìn.
Vợ Cam Nhị kéo lê cái chân bị gãy trên mặt đất bò theo cầu xin, cùng nhi tử hướng Chu Bình Xuân liên tục dập đầu, bị hắn đánh cho mười cái bạt tai.
Chu Bình Xuân trói ngược Cam Nhị lên trên cây, đầu chúc xuống dưới, dùng lửa hun đầu huynh ấy, lại lấy roi sát muối quất liên tục, một ngụm nước cũng không cho huynh ấy uống.
Tiểu nhân cũng đã nghĩ đến việc làm chứng cho Cam Nhị nhưng lại sợ, tiểu nhân thật sự rất sợ…
Chu Bình Xuân cũng không nhíu mày lấy một cái, liên tục hành hạ Cam Nhị.
Đợi đánh chán chê rồi, hắn sai người trói Cam Nhị cạnh giếng nước, vào cái tháng sáu nắng gắt vỡ đầu này, không cho phép ai thả huynh ấy đi.
Đến buổi tối, Cam Nhị chỉ còn một hơi thở, bò được về đến nhà thì chết.
Khi tiểu nhân nghe tin vội chạy đến thì thấy vợ và nhi tử Cam Nhị đều treo cổ, tỷ ấy biết đắc tội Chu Bình Xuân rồi thì sau này không còn đường sống nữa.
Chị dâu lúc ấy đã tắt thở, còn đứa con trai còn thoi thóp, còn chưa có mất mạng.
Tiểu nhân cứu được kịp thời, sợ Chu Bình Xuân muốn giở trò nhổ cỏ tận gốc, tiểu nhân loan tin rằng cả nhà Cam Nhị nhảy sông tự sát, ta lấy danh nghĩa huynh đệ mang đi mai táng.
Giấu Cam Tiểu Nhị lên trên núi, đêm đến mang đồ cho thằng bé ăn.
Kết quả đêm ngay thứ hai, Cam Tiểu Nhị bất chợt nói với ta, cha và nương bỗng nhiên sống lại, bò lên từ dưới đất…”
“VƯƠNG LỤC BẢO!”
Tiếng la kinh hoàng của Chu Bình Xuân vang lên, cắt đứt lời Vương Lục Bảo.
“Ngươi là tên nô tài chó chết!”
Chu Bình Xuân nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Vương Tiểu Bảo tát hai cái vào mặt y, lại bồi thêm một cước vào người.
“Con mẹ nó ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ngươi nói như thể ta hại chết cả nhà Cam Nhị không bằng!
Có chứng cứ không, có nhân chứng không?
Ở đây có ai làm chứng cho ngươi? Ai?!”
Chu Bình Xuân dùng ánh mắt ngang ngược đe doạ nhìn những người xung quanh, cả đám thôn dân sắc mặt trắng bệnh, không ai nói câu nào.
Vương Lục Bảo vừa dập đầu vừa gào góc trên mặt đất, thanh âm thê lương như thấu tận trời xanh.
“Thượng quan.”
Chu Bình Xuân quay đầu lại, dáng vẻ lập tức chuyển sang nịnh nọt, hướng dáng vẻ kinh ngạc của binh sĩ Trấn Phủ Ti giải thích: “Cam Nhị và Vương Lục Bảo vốn là họ hàng thân thích, Vương Lục Bảo hẳn là sợ một nhà Cam Nhị hoá thành yêu ma sẽ gây hoạ cho mình nên cố ý nói bậy bạ để vu oan giáng hoạ cho ta.
Các vị thượng quan đây mắt sáng như đuốc, nhất định có thể chứng minh tiểu nhân đây trong sạch.”
Xoẹt!
Âm thanh kim loại ma sát đánh gãy mạch bao biện của Chu Bình Xuân.
Lý Ngang lạnh lùng rút thanh đao đeo bên hông của một binh sĩ Trấn Phủ Ti, đi tới chỗ Chu Bình Xuân.
Bên tai vang vọng tiếng khóc của Vương Lục Bảo, trong đầu Lý Ngang hiện lên cuộc nói chuyện ngày hôm ấy…
“Một tháng sau nhớ quay lại đây tìm ta, nếu ta không có ở đây, hãy tự đập vỡ thạch cao cũ đi, một lần nữa quấn thạch cao mới theo cách mà khi nãy ta làm, nhớ là không được quấn quá chặt đấy.”
“Còn nữa, bị gãy xương nên ăn tôm, cua, trứng gà cho mau lành.”
“Thịt cũng nên ăn nhiều một chút.”
“Tóm lại, cái gì tốt thì nên ăn.”
Ăn nhiều thịt một chút…
Ăn nhiều thịt một chút…
Ăn nhiều thịt một chút…
Cổ họng Lý Ngang nghẹn lại, cầm thanh đao nặng nề từ từ tới gần Chu Bình Xuân.
“Thượng quan, thượng quan.”
Chu Bình Xuân mặt trắng bệnh, liên tục lùi lại, luôn mồm thanh minh cầu xin: “Thượng quan ngài không thể giết tiểu nhân, ta vô tội, ta không hề hại chết Cam Nhị, là do chính y tự tìm đường chết.
Vợ Cam Nhị cũng là treo cổ tự tử.”
Hừ!
Thân đao nặng nề chậm rãi giơ lên.
“Thượng quan, ta có rất nhiều tiền, ngài muốn bao nhiêu cũng có, trăm quan? Ngàn quan? Vạn quan? Ta còn quen biết rất nhiều đại nhân vật trong thành Y Châu, bọn ta đều là hảo hữu tri kỉ.”
Phác đao giơ cao đến đỉnh đầu, lấp loé phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Chu Bình Xuân vấp ngã lăn ra trên mặt đất, khôn mặt vặn vẹo, co rúm, sau một lúc cầu xin không được liền không thấy biểu tình nịnh nọt đâu nữa: “Sự tình còn chưa tra rõ, ngươi sao có thể chỉ vì lời nói một phía của Vương Lục Bảo mà kết tội ta?!”
Phác đao vung xuống.
“Quận chúa!”
Chu Bình Xuân gào lên một tiếng như xé họng, rốt cuộc, lưỡi đao dừng lại trên không trung.
“Con chó đó là của Nhạc An quận chúa.”
Chu Bình Xuân trợn trừng hai mắt, trong mắt đỏ đầy tơ máu, khàn khàn nói lớn: “Nhạc An quận chúa vốn thích chó, nhất là những giống chó quý hiếm, đặc biệt là loài chó toàn thân lông trắng, không có một sợi khác màu.
Ta bỏ ra giá tiền lớn để bồi dưỡng một con như thế, định đem qua để rút ngắn quan hệ với quận chúa.
Thời gian cũng đã định rồi, chờ nửa tháng sau nuôi chó mập lên, chăm chút sửa sang lại cho đẹp đẽ, đưa đến Trường An.
Đó là chó của Nhạc An quận chúa, là chó của cháu gái hoàng đế.
Ngươi không dám giết ta, ngươi không thể giết ta.”
Trình Cư Tụ và Ngưu Ôn Thư tối sầm mặt, phụ thân của Nhạc An quận chúa chính là thân đệ của hoàng đế Ngu quốc đương nhiệm, thụ phong Tống Vương.
“Chỉ vì một con chó, mà giết đi một mạng người sao?”
Lý Ngang càng nghĩ càng thấy hoang đường, biểu tình phức tạp, chậm rãi thu đao.
Chu Bình Xuân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đắc ý, đang định từ dưới đất đứng lên.
Phập!
Tiếng đao cắt đứt cổ họng vang lên.
Chu Bình Xuân khó tin nhìn đao trong tay Lý Ngang vung xuống.
Kinh ngạc cúi đầu, mắt mình xuống cổ mình nơi bị lưỡi đao chém qua.
Máu tươi bắn tung toé…
Chu Bìn Xuân run rẩy nâng tay lên che cổ họng, lại chợt nhận ra không có cách nào ngăn máu chảy, máu từ những kẽ tay phun ra không ngừng.