"Mọi người đều đi hết rồi sao?"
"Đều đã đi hết rồi, không còn người nào."
"Hô, vậy thì tốt rồi."
Trong phòng khách Bảo An Đường, Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, hắn ngồi trên ghế mệt mỏi rã rời, Sài Kiều đi vào từ cửa chính đến bên cạnh Lý Ngang, thân thiết bóp vai cho hắn.
Ban ngày sau khí Lý Ngang làm thủ tục hủy thi xong, hắn lén rời khỏi Châu Học, kết quả vừa mới về đến cửa Bảo An Đường, đã nhìn thấy con đường bị mấy chục chiếc xe ngựa chắn hầu như không thể đi qua, đập vào mắt hắn đều là những người thân, bằng hữu, hàng xóm đến chúc mừng cùng với tặng quà.
Có người cầm rổ trứng gà tới, có người cầm rượu trắng, còn có người mang cả đấu gạo tới, có người mang hai con gà đến.
Đồ gốm dụng cụ, vòng tay, bút mực, sách, chữ viết của danh nhân, những con tuấn mã, còn có cả khế đất, khế ước mua nhà bán nhà...
Có rất nhiều người tới cũng cầm theo rất nhiều lễ vật, nhiều người dẫn tới chen lấn nhau làm cho bờ tây sông Y Thủy nhộn nhịp như ngày lễ hội.
Lý Ngang mới vừa lộ mặt một cái, đã bị hàng xóm nhận ra, hắn bị đoàn người vây quanh đến nỗi không thở được, thật may có Tống di kịp thời ra mặt giúp hắn, dừng công việc làm ăn của Lan Sinh Lâu lại, gọi bốn tên tiểu nhị tạm thời làm người gác cổng của Bảo An Đường, đón tiếp những người tới Bảo An Đường đưa lễ.
Một bên thì hô to những lễ vật được đưa đến, một bên thì ghi chép lại tên, họ, thân phận cùng với lễ vật của tất cả mọi người mang đến.
Những lễ vật quý giá như, khế đất khế ước mua bán nhà, những con ngựa quý, san hô ngọc châu từ biển, tất cả đều từ chối.
Những cái quá đáng kiểu như đến cửa cầu hôn, hoặc tặng người đều từ chối hết.
Những cái vớ vẩn như, đến xin chữ viết của Lý Ngang, hay là xin nồi niêu xoong chảo của Bảo An Đường để lấy may, thì cũng đều từ chối một cách lịch sự —— nếu đồng ý hết mấy thứ đó, bên trong Bảo An Đường chắc không còn lại một cái gì.
Màn tặng lễ kéo dài hơn hai canh giờ, rốt cục các hương thân phụ lão hàng xóm người quen mới kéo đi hết.
"Còn mệt hơn cả việc rút ký sinh trùng ra khỏi cơ thể..."
Lý Ngang ngồi trên ghế, mặt tỏ vẻ mệt mỏi: "Không kém gì so với Phạm Tiến đỗ cử nhân."
Sài Thúy Kiều đấm bóp nhẹ nhàng trên bả vai hắn, tò mò hỏi: "Phạm Tiến? Là ai vậy?"
Lý Ngang tùy ý nói: "Một lão thư sinh nghèo, sau này tham gia thi Hương đỗ cử nhân, lão mừng như điên."
"Cử nhân đã mừng như điên?"
Sài Thúy Kiều bĩu môi nói: "Mấy năm nay cả Y Châu cũng chưa ra được một học sinh của Học Cung đâu, hơn nữa còn là nhận được thư tiến cử.
Ban ngày nghe người ta nói, Lục gia ở trong Y Châu thành, mười mấy năm trước cũng chỉ là một gia tộc bán vải bình thường, nhưng bởi vì trong gia tộc có một người là học sinh của Học Cung, chỉ qua mấy năm Lục gia đã trở thành một đại gia tộc giàu có."
"A, huynh đoán là bây giờ lão sư cùng với Trình sư huynh đang nén cười, nhìn bộ dạng lúng túng của huynh."
Lý Ngang lắc đầu cười khổ nói: "Phủ thái sư này cũng lắm chiêu thật, công bố danh sách sớm như vậy, không phải là cố ý để ta thành mục tiêu công kích sao?"
"Người bình thường không có tư cách đến gõ cửa Thái thú phủ, cũng chỉ có thể đến chỗ chúng ta."
Sài Thúy Kiều liếc mắt, nói: "Cầm tranh vẽ chân dung cùng với ngày sinh tháng đẻ tới cầu hôn còn chưa nói, còn có nói cái gì mà 'Lý tiểu đại phu bên cạnh không có người', muốn đưa tới thêm mấy chục người ở tới hầu hạ, bọn họ cũng không nghĩ đến Bảo An Đường làm sao chứa nổi từng đó người sao?"
"Hắc, làm sao? Ghen?"
Lý Ngang ngẩng đầu lên cười hì hì, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm của Sài Thúy Kiều.
"Không có!"
Sài Thúy Kiều hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống, gừ một tiếng, làm ra bộ dáng muốn cắn ngón tay của Lý Ngang.
"Cắn không trúng, hắc."
Lý Ngang rụt ngón tay lại, quét mắt nhìn một đống quà lớn chất ở góc tường, hắn lại thấy đau đầu.
Không chỉ có phòng chính, hai lầu, hậu viện của Bảo An Đường cũng chất đầy những đồ lặt vặt này, nhiều đến nỗi còn chất đầy hậu viện của Lan Sinh lâu.
Hơn nữa theo dự tính, mấy ngày kế tiếp sẽ vẫn còn có lễ vật đưa tới——những người họ hàng bản địa còn tới them lần nữa, còn có những thương nhân ở vùng khác tới.
"A a a, phiền chết."
Lý Ngang ôm đầu thở dài, thảo nào lão sư cùng với Trình sư huynh muốn che giấu thân phận, nếu mà bại lộ thân phận, thì sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.
"Những chuyện này chỉ có thể nhờ Tống di xử lý giúp, ai, quả nhiên nợ ân tình là thứ khó trả nhất."
Lý Ngang xoa xoa con mắt, nghe động tĩnh của Lan Sinh Lâu bên cạnh, Tống Thiệu Nguyên đang cử hành tiệc rượu—— Lý Ngang lấy được thư đề cử, biểu huynh này của hắn cũng rất lấy làm tự hào.
Nếu như hai người có thể cùng nhau thi vào Học Cung, hai người hàng xóm cùng là đệ tử của Học Cung, đây chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.
"Đúng rồi thiếu gia."
Sài Thúy Kiều cầm danh sách khách đến thăm từ trên bàn, nói: "Thiên kim nhà thái thú phủ cũng có thư đề cử, nhưng hôm nay cũng không thấy bọn họ tới đưa bái thiếp."
"Nhà họ dù sao cũng đứng đầu một Châu, nên cũng phải chú ý đến thân phận."
Lý Ngang tùy ý nói: "Dù sao hôm nay Địch Dật Minh cũng đã đưa cho huynh thiệp mời dự tiệc của nhà họ rồi."
"Vậy, nhất định phải đi sao?"
"Chắc chắn phải đi."
Lý Ngang khổ não nói: "Sau này Lan Sinh Lâu còn phải làm ăn ở Y Châu thành, coi như là vì Tống di, tiệc nhà Thái Thú mở nhất định phải đi.
Tốt lắm, đi pha cho huynh ấm trà, huynh còn phải xem sách."
Quà tặng của các họ hàng đều đã nhận, nếu đến lúc đó đến Trường An, không thông qua kì thi nhập học của Học Cung, thì chẳng phải là rất xấu hổ sao.
"Được rồi."
Sài Thúy Kiều lấy cuốn 《 Thượng thanh linh cảm chương 》ra, lại pha them bình trà xanh, thắp lên ngọn đèn dầu——ngọn đèn đó cũng là quà của các vị hương thân hôm nay đã tặng, cao mười tấc, nguyên liệu đầy đủ, ánh đèn sáng tỏ, tốt hơn nhiều so với ngọn đèn cũ.
"Khứ luy nạp chân, khoát tâm vong tranh... ủy thuận động căn, độc xử u phòng... tuyệt cốc khứ tân, đạm vị thượng tiêu..."
Lý Ngang đọc thuần thục chữ viết, trong khoảng thời gian này nhờ sự cố gắng, hắn đã học thuộc lòng cả bản 《 Thượng thanh linh cảm chương 》, nhưng ý nghĩa trong đó, vẫn chưa hiểu được.
"Không thể viết dễ hiểu một chút sao? Cụ thể rút linh khí từ chỗ nào, để cho linh khí thông qua mạch máu nào, đi đến chỗ nào, viết đơn giản một chút tránh cho người ta khó hiểu không phải tốt sao."
Lý Ngang nhìn một hồi, than nhẹ một tiếng, để cuốn《 thượng thanh linh cảm chương 》xuống bàn, cầm lên một quyển sách nhỏ khác.
Quyển sách này là lần trước Bồ Lưu Hiên dựa theo trí nhớ của mình viết ra, bên trong có ghi một chút thông tin liên quan đến Học Cung, phòng ngừa đến Trường An lại không hiểu một chút gì về nơi đó.
"Vẫn là thứ này dễ hiểu."
Lý Ngang mở ra quyển sách.
Học Cung là trường học có cấp bậc cao nhất, kích thước lớn nhất thiên hạ, nằm ở chân núi Hà phía tây Trường An.
Hiệu trưởng của Học Cung, cũng chính là sơn trưởng, phụ trách quản lý toàn bộ Học Cung.
Trong Học Cung có rất nhiều môn học, nội dung học lại không giới hạn ở, phù, thuật, kiếm, niệm, thể, ngu quốc pháp luật, quốc sử, nông học, quốc tử học, binh học, toán học, công học, thiên văn học, thảo dược học, chiêm bặc học, bách thú học...
Trong đó, ngu luật, quốc sử, quốc tử học, nông học, toán học, bách thú học, công học là những môn học bắt buộc tất cả đều phải học.
Bách thú học không chỉ dạy những giống loài phổ biến, ví dụ như kiến thức về côn trùng, gia cầm, gia súc, dã thú, phi điểu, hà ngư hải ngư, sẽ có kiến thức từ khắp nơi trên thiên hạ, những sinh vật hiếm thấy nhưng nguy hiểm, thậm chí là có cả yêu thú.
Học Cung, là người bình thường đi tìm hiểu những sự việc kì dị, đệ tử Học Cung gánh vác trách nhiệm bảo vệ những bách tính bình thường, phải hiểu được những yêu ma có thể tạo thành những nguy hiểm to lớn đối với bách tính của Ngu quốc, biết được tập tính cùng với nhược điểm của chúng.
Mà công học, môn học ứng dụng, dùng những khoáng vật khai thác được, xây những kiến trúc bằng gỗ, chế tạo vũ khí, cải tiến công nghệ, sửa chữa tu tạo lại v.v…..
Ở thời đại này cả nước có đến hai trăm vạn nhân khẩu, hơn một trăm vạn nhân khẩu ở Trường An, đó chính là kỳ tích mà Học Cung sáng tạo ra.