"Đây."
Trình Cư Tụ kết thúc Chú Thiết Thuật, gọi gió mát tới để làm mát kềm Forceps vừa chế tạo xong, rồi đưa chiếc kềm bạc này cho Lý Ngang.
"Đa tạ sư huynh."
Lý Ngang cầm lên cái kìm, nhìn hai người trong đình viện, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tây, do dự nói: "Thật không sao?"
Có cần đệ đi báo với Trấn Phủ Ti ở thành tây hay không?
"Đừng lo, thật không sao."
Trình Cư Tụ lạnh nhạt lắc đầu: "Trong chuồng ngựa có con ngựa, cưỡi ngựa mà đi. Mau đi đi, cứu người quan trọng."
"Được."
Lý Ngang dẫn ngựa từ trong chuồng ngựa ra, đóng cửa, có chút vất vả đạp lên bàn đạp leo lên lưng ngựa, phi ngựa tới nhà của Lục Y.
- Rầm!
Lý Ngang lại đẩy cửa nhà của Lục Y, xông vào phòng.
Tình trạng của mẫu thân Lục Y vẫn không lạc quan, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu.
"Nước nóng!"
Bà đỡ bưng nước nóng tới, Lý Ngang dùng nước rửa mặt ngoài kềm Forceps, lại dùng vải đã ngâm trong nước sôi lau khô sạch sẽ.
Mở rộng lá kềm bên trái trước, sau đó là lá kềm bên phải, rồi khép hai lá kềm vào nhau.
Đợi đến khi tử cung co lại, lại kéo vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi, chờ nhìn thấy thai nhi, bèn tháo và lấy ra kềm Forceps, dùng lòng bàn tay nhấc thai nhi ra rồi đặt lên bụng mẫu thân của Lục Y, giữ ấm, lau khô.
"Oa a a a —— "
Tiếng khóc của hài nhi yếu ớt nhưng bình ổn, Lý Ngang chạy một vòng lớn khắp thành rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lui lại nửa bước, dựa vào ghế, giao thai nhi cùng sản phụ cho bà đỡ kinh nghiệm phong phú chăm sóc.
"Thiếu gia..."
Sài Thúy Kiều đau lòng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán của Lý Ngang: "Có mệt lắm không ạ?"
"Cứu được người là tốt rồi."
Lý Ngang mấp máy đôi môi khô khốc, mệt mỏi nói: "Cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp, giờ chẳng khác xây hơn 17 tầng tháp..."
Hắn liếc nhìn Lục Y không ngừng gạt nước mắt, mẫu thân Lục Y tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tươi cười, hài nhi trong ngực nàng đang không ngừng khóc oa oa. Hắn khẽ cười, rửa tay và kềm đỡ đẽ bằng nước sôi.
"Mẹ con bình an, mẹ con bình an rồi."
Lão bà đỡ không ngừng vỗ bắp đùi của mình, kích động nói với mẫu thân của Lục Y: "Hơn nữa còn là đệ tử của Học Cung, Văn Khúc Tinh trên trời đích thân giúp ngài đỡ đẻ, Tịch phu nhân, tiểu công tử của phu nhân không chừng tương lai cũng sẽ học hành xuất sắc!
Lão bà đỡ ta giúp người đỡ đẻ mấy chục năm, chưa từng thấy còn có thể dùng kềm kẹp hài nhi ra, không hổ là đệ tử của Học Cung, Văn Khúc Tinh trên trời..."
Mẫu của thân Lục Y—— tên là Tịch Tuệ gượng cười, lập tức hất cằm ra hiệu với Lục Y.
Lục Y lập tức hiểu ý, lui lại nửa bước định hành đại lễ với Lý Ngang.
"Đừng đừng đừng."
Lý Ngang vội ngăn lại tiểu nữ hài không nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi: "Ta xem như sợ các ngươi, động một chút lại dập đầu, không chịu nổi, không chịu nổi."
"Nào có cái gì không chịu nổi, tiểu lang quân ngài là Văn Khúc Tinh trên trời, dập đầu cũng có thể giúp chúng ta dính chút phúc khí."
Lão bà đỡ cười ha hả vỗ đùi, qua hỏi thăm, Lý Ngang mới biết tình hình một nhà của Lục Y.
Mẫu thân của Lục Y là Tịch Tuệ, là kỹ nữ bán nghệ trong thuyền hoa Y Châu, mười năm trước được nhân tình là đại gia chuộc thân, vốn định cưới về nhà làm tiểu thiếp.
Nhưng người vợ kế của nhân tình cũ lại không chịu, nên đành phải nuôi dưỡng ở tiểu trạch thành đông.
Khổ nỗi là Tịch Tuệ sau khi chuộc thân không bao lâu bèn sinh ra Lục Y, tính toán thời gian thì khi nàng mang thai còn ở bên trong thuyền hoa, thân thế của Lục Y cũng muốn bị đánh một dấu chấm hỏi to đùng.
Trải qua khó khăn trắc trở, mẫu nữ Tịch Tuệ không có bất cứ thân phận gì, ngay cả thân phận thị thiếp hèn mọn nhất cùng con gái tư sinh cũng không tính.
Thời gian trôi qua cũng có chút bần hàn, thỉnh thoảng còn chịu đương gia chủ mẫu, cùng quản gia nô bộc làm khó dễ, cắt xén tiền tiêu hàng tháng vốn không nhiều.
Ngay cả lần sinh đẻ này, cũng bị đương gia chủ mẫu dặn dò qua, không cho các bà mụ tốt trong thành đỡ đẻ cho Tịch Tuệ, muốn để Tịch Tuệ chết trên khi sinh đẻ, tránh để sinh ra nhi tử, tương lai tranh đoạt tài sản với các con cái của mụ.
Lại là chuyện bẩn thỉu của đại gia tộc.
Lý Ngang yên lặng lắc đầu, đột nhiên, ngoài cửa viện vang lên tiếng ồn ào: "Tịch Tuệ ở đâu? Bảo ả ra đây!"
Sự vui vẻ trên mặt của Tịch Tuệ cùng Lục Y bỗng nhiên tắt lịm, sắc mặt của lão bà đỡ cũng đột nhiên trắng bệch: "Làm sao đây, người Lục phủ đến rồi?"
"Nhanh như vậy?"
Lý Ngang cau mày, quay người đi ra cửa phòng, lập tức nhìn thấy một nam tử trung niên mặc đồ quản gia, dẫn mấy tên nô bộc, ngang nhiên đứng trước cổng.
Lý Ngang nhíu mày hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Chúng ta là ai? Ta mới là người có quyền hỏi ngươi là ai!"
Quản gia đánh giá Lý Ngang từ trên xuống dưới một phen: "Hơn nửa đêm phi ngựa ầm vang, huyên náo khiến nửa cái Y Châu đều nghe thấy.
Ngươi là nam nhân, nửa đêm canh ba ở trong phòng của sản phụ, còn có cương thường luân lý hay không? Truyền ra ngoài thì Lục gia ta còn mặt mũi hay không?"
Quản gia nói xong, đưa mắt nhìn về phía Lục Y chạy ra khỏi phòng, cười lạnh nói: "Tiểu tiện tỳ, mẹ ngươi đâu, bảo ả ra đây, về nhà chịu gia pháp."
"Sản phụ vừa sinh xong còn phải chịu gia pháp?"
Lý Ngang bỗng trở nên khó chịu: "Vậy khác gì xem mạng người như cỏ rác?
Ta cũng muốn biết, trên khắp Y Châu, có ai dám phách lối như vậy."
"Phách lối? Ngươi ngay cả Lục gia cũng không biết còn dám nói chúng ta phách lối? Thức thời thì nhanh chóng cút sang một bên, nếu không trói cả ngươi lại."
Một nô bộc cười lạnh, từ phía sau lấy ra dây thừng, vừa muốn tiến lên, liền bị một tên đồng bọn đầu trọc khác giật mạnh.
"Lý, Lý... Lý tiểu đại phu."
Sắc mặt của nô bộc đầu trọc từ đỏ chuyển sang trắng, đè thấp thanh âm, ấp úng nói với quản gia ở bên cạnh: "Trần quản gia, đây… đây là Lý tiểu đại phu ban ngày có được thư đề cử của Học Cung!
Lúc ta đi đến bờ sông Y Thủy mua thức ăn cho phủ từng nhìn thấy!"
"Cái gì?"
Trần quản gia như bị sét đánh, mặt tái mét, thanh âm bỗng nhẹ bẫng: "Là… là Lý tiểu đại phu ngài giúp Tịch Tuệ đỡ đẻ?"
"Là ta."
Lý Ngang lạnh lùng gật đầu: “Có vấn đề sao?"
"Không, không có."
Trần quản gia cứ như uống phải độc dược, khó khăn chắp tay: “Đương nhiên không sao, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Có thể được Lý tiểu đại phu hỗ trợ đỡ đẻ, chính là phúc phận của Tịch Tuệ. Tại hạ xin cáo lui."
"Muốn đi?"
Lý Ngang nhướng mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Lục Y bên cạnh, an ủi: “Các ngươi không phải vừa còn nãy muốn trói ta sao?
Vừa hay, mang ta đến Lục phủ. Ta cũng thật muốn nhìn xem, Lục phủ đến cùng dáng dấp ra sao.
Nè nè, đừng nghĩ vụng trộm trốn, nếu các ngươi không dẫn đường, ngày mai ta đi gõ trống giải oan của phủ Thái Thú.
Cũng đừng nghĩ đến bịt miệng của ta, trước khi tới đây ta đã gặp qua người của Học Cung."