Mục lục
Vấn Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dạ, đệ đến ngay."

Lý Ngang xoay người lấy khăn bông từ trên giá, lau qua mặt, sửa sang lại áo quần, rồi mới đóng cửa phòng, chạy theo Trình Cư Tụ.

Hai người đi giữa hành lang trồng rất nhiều dây leo, Trình Cư Tụ thuận miệng hỏi: "Gần đây học tập thế nào rồi, nắm chắc không?"

"Cũng coi như có chút tiến bộ."

Lý Ngang do dự nói: "Sách của Vương Ôn Luân hơi nhiều, nên có hơi mỏi mắt."

"Ha ha."

Trình Cư Tụ cười nói: "Chuyện này không cần lo lắng. Ôn Luân tiên sinh dạy quốc sử ở Học Cung, tính cách ôn hòa hiền hậu, không phải loại vì muốn nổi tiếng, mà cố tình gây khó dễ bằng những đề bài cổ quái đâu.

Nếu là giáo thụ khác, sẽ không dễ dàng như vậy đâu."

"Thì ra là như vậy?"

Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại tò mò.

Nghe giọng của Trình Cư Tụ, trong Học Cung cũng không hòa hợp, cũng có những giáo thụ không được học sinh thích cho lắm.

Chuyện này cũng bình thường, Học Cung tập trung toàn bộ tài lực của Ngu quốc, nếu không có sự cạnh tranh thì ngược lại hơi bị kì quái.

"Đúng rồi sư huynh, nên xưng hô với đồng môn của huynh như thế nào?"

"Ách, nàng tên Hàn Khanh Vân, gặp mặt cứ gọi tỷ ấy là Hàn sư tỷ."

Trình Cư Tụ nói: "Tỷ ấy là Tuần Vân cảnh trung cấp, cao hơn huynh một cấp, trong thế hệ trẻ tỷ ấy là một trong những người có hy vọng đột phá Chúc Tiêu cảnh trước ba mươi tuổi.

Chính vì vậy, Học Cung cùng triều đình không phân cho tỷ ấy bất kì nhiệm vụ nào, mà để tỷ ấy dựa theo tâm ý của mình, tu hành trong đạo quan ở Phượng Tinh Sơn phía nam Trường An.

Ta từng là đồng đội với tỷ ấy, cùng nhau thăm dò qua mấy bí tàng của các môn phái tu hành thời Tuỳ cho nên quan hệ không tệ.

Tỷ ấy trông có hơi chút lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra rất nhiệt tình, không cần phải sợ.

À, đến rồi."

Trình Cư Tụ chắc chắn đã tới nơi này rất nhiều lần, sau khi dẫn Lý Ngang quẹo trái rẽ phải nhiều lần, mới đi tới một nơi yên tĩnh sâu thẳm, gần sát thủy tạ ở giữa hồ.

Toà thủy tạ này tường trắng ngói đen, trên bốn mái hiên rủ xuống một tấm rèm màu vàng nhạt và trong suốt, trên đất đặt một cái bàn thấp, trên bàn đặt một bộ mâm trà đầy đủ, bộ ấm trà sứ trắng hình giả sơn, nơi giả sơn lõm nghiêng xuống cắm một nén hương trầm, toả ra hương khói lượn lờ, quanh quẩn không tiêu tan.

Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của Lý Ngang, không phải là những thứ này, mà là nữ tử đang ngồi uống trà nơi đó.

Nàng mặc quan đạo y màu đen trắng, mái tóc đen dài, dùng hai cây sắt tùy ý cố định, gương mặt gầy xinh đẹp, nhưng đôi mắt sắc bén như đao kiếm, chỉ nhìn một cái cũng có cảm giác bị thương như bị vật nhọn đâm vào.

"Cư Tụ, đệ ngồi đi."

Nữ tử đặt ly trà xuống, nở nụ cười, khí tức lạnh lẽo khiến người xa lánh giảm bớt.

"Lý Ngang đệ cũng ngồi đi."

Trình Cư Tụ đưa Lý Ngang ngồi xuỗng giường mềm, uống một ly trà sau đó nói: "Sư tỷ, mong tỷ giúp đệ kiểm tra linh mạch thiên phú của sư đệ của đệ một chút.

Lúc ở Y Châu, đệ từng xem giúp đệ ấy, quẻ tượng biểu hiện là 'Hàm vọng đoạn đoái giác', 7 đường linh mạch, nhưng đệ cảm giác có chút không chính xác.

Hơn nữa đệ ấy cũng từng nói, gần đây lúc vận chuyển linh lực thì sẽ bị đau đầu."

"Đưa tay cho ta."

Hàn Khanh Vân xòe bàn tay ra, Lý Ngang vội vàng đưa tay tới.

Hàn Khanh Vân cầm lấy bàn tay Lý Ngang, dùng ngón tay vẽ lên hai đường trên bàn tay hắn.

Lý Ngang chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu, từ nơi lòng bàn tay chảy vào cánh tay, bàn tay hơi nóng lên, dưới da thậm chí còn có mấy đường tơ màu trắng.

"Quẻ tượng vẫn là ‘Hàm vọng đoạn đoái giác’."

Hàn Khanh Vân khẽ nhíu mày, buông bàn tay Lý Ngang xuống, nhàn nhạt nói: "Vẫn giống kết quả của đệ, bảy đường linh mạch, nhưng mà có một cái, ở vị trí này."

Hàn Khanh Vân dùng ngón tay chỉ hướng mi tâm của Lý Ngang, nói: "Loại quẻ tượng này rất hiếm thấy, trong điển tịch cũng không có ghi lại, chỉ có thể đi tàng thư các của Học Cung tìm hai quyển《Thái hư diệu lâm kinh》 hoặc là 《Linh bảo trí tuệ quan thân kinh》xem thử một chút, nhưng không biết hai quyển đó đã bị ai mượn đi chưa."

"Là như vậy sao."

Trình Cư Tụ hơi thất vọng: "Cũng được, làm việc tốt thường gian nan. . ."

"Cư Tụ!"

Bất chợt, từ hành lang truyền tới một giọng nói.

Một thư sinh có thân hình thon gầy, mặc sam y rộng rinh, ngả ngớn chạy thật nhanh đến bên này.

Y đến trước mặt Hàn Khanh Vân bèn cung kính kêu một tiếng "Sư tỷ", sau đó xoay người ôm lấy Trình Cư Tụ nói: "Cư Tụ, nói cho ngươi một tin tốt, ta có con trai rồi."

"Cái gì?"

Trình Cư Tụ vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ngươi thành thân lúc nào vậy, sao ta không biết. . ."

Lời còn chưa nói hết, Trình Cư Tụ đã phản ứng lại, giả bộ tức giận cười đánh vào bả vai y.

Quay đầu lại giới thiệu với Lý Ngang: "Đây là đồng môn trong Học Cung của huynh, Đinh Cảnh Sơn."

Lý Ngang chắp tay nói: "Bái kiến hành tuần."

"Này, ta chưa đủ tư cách làm hành tuần đâu."

Đinh Cảnh Sơn thân thiện nói: "Hành tuần chỉ có người tài giỏi như Cư Tụ mới có thể làm được, còn ta chỉ là một tiểu quan bình thường thôi."

"Ngươi coi thư ký lang của Bí Thư Tỉnh là tiểu quan hả?"

Trình Cư Tụ liếc mắt, thuận miệng giới thiệu với Lý Ngang: "Đinh Cảnh Sơn làm việc ở Bí Thư Tỉnh, muốn tìm loại điển tịch gì có thể đến tìm y."

"Bí Thư Tỉnh?"

Lý Ngang nháy mắt một cái, trong khoảng thời gian này hắn cũng có xem qua các chức quan ở Ngu quốc, thư ký lang ở Bí Thư Tỉnh là chức quan trên lục phẩm, quản lý sổ hộ tịch và bản đồ các cương vực của Ngu quốc, dù ở Trường An, cũng được coi là quan viên có phẩm cấp.

Phải biết, huyện lệnh quản lý mấy chục vạn người, cũng chỉ mới là quan lục phẩm mà thôi.

"Việc vặt do gia đình sắp xếp, kiếm chút tiền lương thôi. Biết Cư Tụ đến đây, ta phải leo tường trốn ra ngoài, trong Bí Thư Tỉnh cũng không ai để ý."

Đinh Cảnh Sơn bĩu môi, hiển nhiên không ưa thích gì chức quan này: "Ta kém xa Hà sư huynh, huynh ấy giờ đang là trung doãn của Tả Xuân phường."

Hà sư huynh, Hà Ti Bình.

Lý Ngang từng nghe Trình Cư Tụ nhắc qua, người này học trên một khóa so với Trình Cư Tụ, bây giờ là Tuần Vân cảnh cao cấp, chỉ còn cách Chúc Tiêu cảnh một bước cuối cùng.

Mà Hà Ti Bình đảm nhiệm chức trung doãn Tả Xuân phường, là chức quan quan trọng trong đông cung Thái tử, dưới chính ngũ phẩm, quản lý khen thưởng, báo cáo sai sót của thị tòng trong cả sáu cục: Tổng Ti Kinh, Điển Thiện*, Dược Tàng, Nội Trực, Điển Thiết*, cửa cung.

Nói cách khác, chính là quản gia của thái tử, nếu như tương lai Thái tử có thể thuận lợi kế vị, thì có thể làm quan lớn trong triều đình.

"Đúng rồi, nghe nói lần này ngươi trở về, không bao lâu sau sẽ đi giúp Công Dương giáo sư chế tạo thuyền đi Vô Tận Hải, mấy năm cũng chưa chắc có thể trở về Trường An đúng không?

Khó được cơ hội hiếm thấy, hai huynh đệ ta lâu lắm mới gặp lại, tối hôm nay phải đi Túy Phương Lâu, không say không về."

Đinh Cảnh Sơn nháy mắt với Trình Cư Tụ, sau đó quay lại nhìn Lý Ngang: "Ừm. . . tiểu huynh đệ ngươi cũng có thể đi cùng để học thêm kiến thức.

Túy Phương Lâu là một địa phương tốt, các vị đại tỉ tỉ ở nơi đó có thể giúp đệ mở rộng tầm mắt.

"Cút, đừng dạy hư sư đệ của ta."

Trình Cư Tụ liếc mắt, ngăn cản Đinh Cảnh Sơn lại bắt đầu không đứng đắn, đang định nói gì đó, túi thơm bên hông Trình Cư Tụ bỗng rung động kịch liệt.

chú thích:

*điển thiện: chăm sóc bữa ăn và món ngon của cung điện

*điển thiết: phụ trách dọn dẹp rèm giường, chiếu và dọn dẹp phòng ốc

*nội trực: cảnh vệ bên trong cung điện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK