Mục lục
Vấn Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Cư Tụ ôn hòa hỏi: "Lục gia có từng thiến nam hiếp nữ? Hãm hại lương dân?"

"Không có, không có."

Lục Văn Lâm lau lau mồ hôi lạnh chảy trên trán xuống: "Loại chuyện này trong nhà không ai dám làm."

Trình Cư Tụ hỏi tiếp: "Vậy có cưỡng đoạt, mưu đoạt tài phú của người khác hay chưa?"

"Không có, không có."

Lục Văn Lâm lau mồ hôi trên trán: "Ta dặn dò thủ hạ hiệu buôn phải an phận làm ăn, không dám làm chuyện trái với luật pháp của Ngu quốc."

Trình Cư Tụ nhẹ gật đầu: “Vậy có coi nam nữ người ở như súc vật, tùy ý trừng phạt đánh mắng hay không?"

"Chuyện này thì..."

Lục Văn Lâm biểu lộ cứng đờ, lúng ta lúng túng nói: "Ta xưa nay không hỏi đến chuyện của nội trạch."

Khuôn mặt của Điền thị lập tức tái như ếch nhái, nhưng Trình Cư Tụ vẫn không thèm nhìn ả, tiếp tục hỏi: "Vậy trong nội trạch chắc chưa từng ngược đãi thị thiếp, lặng lẽ dìm chết đuối hài nhi do thị thiếp sinh ra chứ?"

- Xoảng.

Điền thị hoảng sợ lui lại mấy bước, lưng va vào cạnh bàn gỗ, làm đổ bát sứ đắt đỏ trên bàn, khiến chén canh tổ yến bí đao chảy đầy bàn.

"Cư… Cư Tụ…”

Điền thị run lẩy bẩy, ấp úng nói: "Ta là cữu mụ của con, chúng ta là người một nhà..."

"Câm miệng."

Trình Cư Tụ vung nhẹ tay, phi kiếm bên eo đột nhiên rút ra khỏi vỏ, đâm về phía mi tâm của Điền thị, lập tức tạo ra một vết kiếm hẹp dài trên trán ả.

"Thật nên giết ngươi."

Thanh âm của Trình Cư Tụ lạnh như hàn băng, mặc kệ Điền thị suy sụp, sợ đến mức bài tiết không kiểm soát, y thu hồi phi kiếm, quay đầu nhìn về phía Lục Văn Lâm nơm nớp lo sợ, thản nhiên nói: "Cữu cữu, bỏ ả đi."

"A?"

Lục Văn Lâm khó hiểu ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Trình Cư Tụ vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ lạnh lẽo lặp lại: "Cữu cữu, bỏ ả đi."

"Được, được, cữu cữu bỏ ả."

Lục Văn Lâm bỗng lấy lại tinh thần, run rẩy tiếp nhận giấy bút do nô bộc đưa tới, viết giấy bỏ vợ.

Toàn bộ Lục gia đều dựa vào ộc Trình Cư Tụ mà thịnh vượng phát đạt, không có quyền phản đối ý muốn của y.

"Được rồi, làm ngay trong đêm, thu dọn đồ đạc, để ả mang theo đám nô bộc cút về quê quán."

Trình Cư Tụ lạnh lùng tiếp nhận thư bỏ vợ: “Hiệu buôn Lục gia do Điền thị quản lý, mau bán đi. Sau này Lục gia không cần buôn bán nữa, tiền gửi hết vào các đại tiền trang, hàng tháng nhận lấy lợi tức. Tránh khỏi có tiền ra ngoài sinh sự. Mặt khác, dọn một căn phòng sạch sẽ trong Lục phủ, để Tịch Tuệ chuyển tới ở."

"Được, được."

Lục Văn Lâm khúm núm không ngừng gật đầu, con hai nhi tử của Điền thị thì mặt như màu đất —— mẹ của bọn hắn bị đuổi, thì quyền kế thừa của chúng cũng sẽ bị tước đoạt theo, chuyển cho huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ nhị phòng hoặc là tam phòng, còn bọn hắn thì biến thành con riêng bị khinh bỉ nhất, không có thân phận.

"Biểu ca, xin huynh tha cho nương, nương cũng vì chúng ta..."

Hai người khóc lóc quỳ rạp xuống đất, lê lếch muốn ôm đùi của Trình Cư Tụ, nhưng Trình Cư Tụ chỉ tùy ý gọi gió tới, thổi bay hai đứa ra xa.

"Nhật Thăng."

Trình Cư Tụ để Lục Y lại đại sảnh, quay người cùng Lý Ngang rời Lục phủ.

"Để Nhật Thăng chê cười."

Trình Cư Tụ thở dài lắc đầu: “Người trong nhà nông cạn, không hiểu chuyện."

"A..."

Lý Ngang lúng túng khoát khoát tay, Trình Cư Tụ giải quyết dứt khoát, xử lý chuyện nhà nghiêm khắc.

"Đúng rồi, ta đuổi theo mùi của con ngựa thường ăn đồ ăn ngựa đặc thù, đuổi đến của nhà Tịch Tuệ, sau đó đến đây."

Trình Cư Tụ tùy ý nói: "Có phải tò mò hắc y nhân lúc này giằng co với ta trong đình viện là ai hay không?"

Lý Ngang gật đầu: “Có chút."

Dựa theo cách nói ngày đó của Bồ Lưu Hiên, trong thế hệ trẻ hiện nay, có thực lực như Trình Cư Tụ cũng không nhiều.

"Vị ấy là Thánh nữ của Bạch Cốt Từ Hàng, đã từng là môn phái Ma giáo."

Trình Cư Tụ thấy sự kinh ngạc trên mặt của Lý Ngang, cười ha ha nói: "Yên tâm, vào ba trăm năm trước giáo phái Bạch Cốt Từ Hàng cùng các môn phái Ma giáo khác đã bị tiêu diệt.

Hiện tại còn sót lại một chi này, xem như minh hữu phụ thuộc vào Học Cung.

Mà lại Thánh nữ của Bạch Cốt Từ Hàng có đến mấy vị, không ‘hiếm thấy’ giống như trong các bộ tiểu thuyết đâu."

"Vậy sư huynh cùng nàng..."

"Trước kia lúc còn hành tẩu giang hồ, cùng truy tra hung án liên hoàn, còn trẻ, không có kinh nghiệm gì, không biết thân phận của nhau, đều coi là đối phương là địch nhân Ma giáo chuyên buôn bán người.”

Trình Cư Tụ thản nhiên nói: "Cho nên ta ra tay hơi đen một chút."

Lý Ngang nhíu nhíu lông mày, hỏi: "Hơi đen một chút?"

"Hạ độc dược, đánh lén từ phía sau rồi nhét vào bao bố, ném lên thuyền, cột chắc xích sắt, chở đến giữa sống, uy hiếp ném nàng xuống sông cho cá ăn, tiến hành thẩm vấn."

Trình Cư Tụ bình tĩnh kể lại quá khứ đầy “hào hùng”: “Sau đó đôi bên kể ra thân phận, sau đó ta thả nàng."

Lý Ngang chẹp chẹp miệng: “Nàng... tha thứ huynh sao?"

"Không, sau khi thả nàng, hai người cùng nhau giải quyết án giết người, tiêu diệt Ma giáo chân chính, nàng truy sát ta 6 năm."

Trình sư huynh vẫn tỉnh bơ nói: “Từ Thập Vạn Hoang Sơn đến Vô Tận Hải, từ Ngu quốc đến Chu quốc, từ sa mạc đến núi tuyết.

Đầu độc, bố trí mai phục, ám sát, cả dịch dung thành người quen để tiếp cận ta.

Song phương đều có thắng có bại, ta cũng thường xuyên bắt được nàng."

"Vậy thật đúng là..."

Khoé miệng của Lý Ngang giật giật, tình yêu thần tiên tương ái tương sát trong truyền thuyết đây sao?

Bắt thả, thả bắt, đặt cái có nên tính là công đức phóng sinh hay không?

"Nhưng đệ yên tâm, ta cùng nàng ngầm hiểu ý, sẽ không ảnh hưởng đến những người bên cạnh."

Trình Cư Tụ mỉm cười nói: "Nên sau này nếu như trên đường gặp lão thái thái bị mù nhờ đệ dẫn đường, lão trượng bảo nhi tử bị hổ bắt đi, phụ nữ kể phụ mẫu chết bởi nạn trộm cướp, hãy cẩn thận, đừng uống nước và lương khô do bọn hắn đưa cho đệ."

... Hai ngươi bình thường rốt cuộc đã làm những gì?

Lý Ngang do dự nói: "Sư huynh, có phải nàng thích huynh hay không?"

Nhìn không ra, bình thường Trình sư huynh đàng hoàng chững chạc lại rất... phong lưu.

"Nàng cũng đã nói lời tương tự."

Trình Cư Tụ gật đầu nói: "Nhưng nương ta trước kia thường nói với ta, nữ nhân càng xinh đẹp thì nói lời càng không thể tin tưởng."

Hả? Chẳng lẽ lệnh tôn họ Ân tên Tố Tố?

Lý Ngang mới vừa spam ở trong lòng một câu, bèn nghe Trình Cư Tụ đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng nương ta cũng rất xinh đẹp, cho nên lời của nương nói cũng không thể tin hoàn toàn.

Vậy nên lời của nữ nhân xinh đẹp cũng có thể tin tưởng.

Giờ ta đang phân vân giữa tin cùng không thể tin."

Sư huynh đang luyện Càn Khôn Đại Na Di sao? Hay triết học nghịch lý của Ân Tố Tố?

Thổ lộ được như thế khiến Trình Cư Tụ trông rất vui vẻ, cười ha ha, cởi mở nói: "Tóm lại, ta đi về trước, đệ cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi.

Chuẩn bị đóng gói hành lý đi đến Trường An, mấy ngày nữa phải đi rồi."

"Ừm."

Lý Ngang chia tay Trình Cư Tụ ở trước cổng của Lục gia, về đến nhà của Tịch Tuệ, thông báo tin tức, lấy đi đỡ đẻ kìm, sau đó cùng Sài Thúy Kiều trở lại Bảo An Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK