Nguy hiểm thật.
Lý Ngang thở hồng hộc, lui lại mấy bước, Tránh khỏi móng vuốt sắc bén treo trước mặt, không ngừng rung chuông đồng.
- Đinh đinh đang đang.
Tiếng chuông trong trẻo vang vọng trong huyệt động, như thể nhịp tim hào với quy luật dưới chân núi, tiếng chuông du dương rất có lực xuyên thấu, định chặt Thi Sát ngay tại chỗ.
- Bộp.
Trình Cư Tụ nhẹ nhàng, linh hoạt nhảy từ trên hang động xuống, sắc mặt trầm ổn, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải khép sát vào nhau, giống như kiếm quyết, vung mạnh về phía trước.
- Ông ——
Trường kiếm run rẩy phát ra âm thanh, mang theo cuồng phong, đâm vào cổ của Thi Sát, dư thế không giảm, quét tới đóng đinh vào vách tường, nửa lưỡi kiếm chìm vào vách hang.
"Lưu Ly Phược Hỏa."
Trình Cư Tụ đinh trụ Thi Sát, với vẻ mặt bình tĩnh, ngón cái bóp phần đầu của ngón giữa tay trái, ngón cái bóp vào phần đầu ngón giữa tay phải, mỗi bàn tay đan thành vòng tròn, xuyên qua lại, treo ở trước người, kết thành thủ quyết.
- Vù!
Trước đó bởi vì đuốc bị đập nát mà đốm lửa rơi xuống nước, bị cuồng phong cuốn lên, hút cả vòng xoáy không khí trước người Trình Cư Tụ.
Tất cả đốm lửa nhỏ va chạm dữ dội trong các dòng khí ngày càng nóng, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tích tụ thành đoàn, cháy bùng dữ dội, dường như phát triển từ từ và nhanh chóng thành hình dạng của một con rồng lửa dài.
Hào quang tỏa ra khuôn mặt nghiêm trang của Trình Cư Tụ.
Nhiệt độ trong hang tăng lên nhanh chóng, lượng lớn hơi nước bốc hơi khỏi bề mặt cát, hóa thành sương mù, lơ lửng sát mặt đất.
Lý Ngang phải bám vào bức tường đá lạnh lẽo, co người lại, trong đầu nhớ lại nội dung của Lưu Ly Phược Hỏa thuật Tuần Vân cảnh, không ngừng rung chuông, phòng ngừa Thi Sát giãy giụa, thoát khỏi trường kiếm ghim chặt. Hắn nhìn thấy con rồng lửa dần dần thành hình, đầy sức mạnh.
"Rống! ! !"
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, quen thuộc, lại một lần nữa vang lên bên ngoài hang động.
Thi Sát hình thể khổng lồ đã bị binh sĩ Trấn Phủ Ti bao vây, bị ép lên đỉnh vách đá ở phía đông —— bên ngoài cơ thể nó cắm đầy mũi tên gãy. Mỗi khi dưới núi truyền đến tiếng chuông ngân vang của Hạo Thiên Chung, cơ thể của nó đều sẽ run rẩy, khiến cho vết thương chảy ra dòng máu hôi thối.
Tiếng chuông của Hạo Thiên Chung là khắc tinh tự nhiên của tà ma yêu loại.
Ngưu Ôn Thư cũng chú ý tới mấy người Lý Ngang trong hang động ở sườn núi phía tây, phát hiện bọn họ đã chế trụ một đầu Thi Sát khác, không kịp nghĩ nhiều, bèn cúi người công kích, vung phác đao chém vào đầu lâu của Thi Sát trước mặt.
Phác đao dán phù lục cắt gió đêm, dựa theo dự đoán, một đao kia hẳn là dưới sự hỗ trợ của Hạo Thiên Chung, mở rộng vết thương trên cổ của Thi Sát, hoàn toàn chém đứt đầu nó.
Nhưng…
- Đông----
Lẽ ra Hạo Thiên Chung nên tiếp tục vang lên, bỗng ngắt quãng mà không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, như thể bị cưỡng chế đánh gãy.
Nguy rồi.
Trước khi nỗi kinh hoàng có thể lan tràn trong lòng, Ngưu Ôn Thư bỗng cảm nhận được cơn gió mạnh thổi qua trước mặt —— mất đi tiếng chuông Hạo Thiên áp chế, Thi Sát lại khôi phục hung tính.
Hai con ngươi đục ngầu ánh sáng của ngọn đuốc, giáng một quyền về phía Ngưu Ôn Thư.
Dưới tình thế cấp bách, Ngưu Ôn Thư đổi công làm thủ, xoay phác đao nằm ngang ở trước người, khống chế thân đao vội vã ngăn cản, làm giảm một phần lực truyền đến, thân hình bèn bay ngược ra sau.
'Chuyện gì xảy ra? Vì sao Chuông Hạo Thiên lại ngừng?!'
Tất cả mọi người trên núi đều cảm thấy kinh hoàng và tức giận, lúc đến bọn họ đã dặn đi dặn lại qua thôn dân, tuyệt đối không được ngừng gõ Hạo Thiên Chung.
Dưới núi, rốt cuộc đã xảy ra sự cố gì?
Lý Ngang liều mạng lay động Yểm Nhân Linh, nhưng sau khi tiếng chuông Hạo Thiên ngừng lại, Thi Sát bị găm chặt trên vách hang, đã bắt đầu giãy dụa mãnh liệt —— chỉ dựa vào hiệu quả của Yểm Nhân Linh thì không cách nào triệt để khống chế nó.
Càng hỏng bét chính là...
- Đông!
Mặt đất chấn động, bụi đất tung bay.
Con Thi Sát thứ hai nhảy qua vách núi, rơi vào hang động, ngăn chặn tại cửa ra vào hang động, đôi mắt đục ngầu dưới bộ lông đen rậm nhìn thẳng vào hai người trước mặt.
Dường như nó có thể cảm giác được uy hiếp của rồng lửa từ Trình Cư Tụ, nên ngay khi rơi xuống đất, bèn vung chân lên, đào sâu xuống đất, trong chớp mắt trèo lên vách hang.
Treo ngược tại đỉnh hang động, lao vào công kích đối thủ. Vách núi phía đông cách vách núi phía tây mười trượng, binh sĩ Trấn Phủ Ti không kịp cứu viện. Tình huống biến chuyển quá đột ngột, khiến cả Trình Cư Tụ cũng không khỏi lúng túng.
Y mặc dù song tu thuật, kiếm, nhưng muốn phát huy uy lực lớn nhất, nhất định phải hết tập trung vào một loại trong đó; thuật, kiếm còn không thể đồng thời sử dụng.
Lưu Ly Phược Hỏa quyết có thể hoàn toàn thiêu huỷ thể xác của Thi Sát, nhưng chỉ có thể phát huy tác dụng trên một đường thẳng.
Không còn kịp rồi.
Trên sườn đỉnh núi phía đông, Ngưu Ôn Thư nhìn nhìn vách đá cheo leo tựa như lạch trời, lòng nóng như lửa đốt, bỗng nghe thấy từ rừng cây đằng sau truyền đến tiếng hét thảm thiết của một đứa trẻ.
"Cha! Nương!"
Tiếng gọi này vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.
2 Thi Sát trong sơn động đều ngừng mọi động tác, ngây ngốc nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Trên đỉnh sườn núi phía đông, một đứa trẻ mặc quần áo lam lũ, xanh xao vàng vọt, xông ra khỏi bụi cỏ, quỳ xuống bên vách núi, nước mắt chảy ròng ròng nói: "Cha, nương, dừng lại đi..."
"..."
Nhưng hai Thi Sát không có phản ứng gì nữa, ánh mắt của bọn nó vẫn đục ngầu khát máu, lại xoay đầu lại, một con bắn vọt, một con giãy dụa.
Lý Ngang mắt thấy Thi Sát nhỏ bé gia tốc giãy dụa, sắp tránh thoát trói buộc của trường kiếm, không kịp suy tư nữa, cúi đầu dùng hàm răng ngậm chặt Yểm Nhân Linh.
Vừa để giữ chuông không ngừng rung vang, vừa xông lên phía trước, hai tay nắm chặt phi kiếm.
"Sư huynh!"
Lý Ngang mơ hồ hét lên, bàn chân dốc hết toàn lực đạp đạp vách đá, dùng cả hai bàn tay kéo chuôi kiếm theo đường chéo. Vào thời khắc sống còn khi Thi Sát thoát khỏi trói buộc, vung đến giữa trong huyệt động, chồng lên Thi Sát thứ hai ở cửa hang.
Còn hắn thì rút ra trường kiếm, lui lại dán sát vách hang.
Ngay đúng lúc này, không cần Lý Ngang nhắc nhở, lòng bàn tay có dấu tay của Trình Cư Tụ ép mạnh, con rồng lửa nhanh chóng bắn ra.
- Oanh!
Ánh lửa hung tợn cuồng bạo, từng hạt bụi bay lơ lửng trên không trung đều được chiếu sáng rõ ràng, hơi ẩm đọng lại trong sơn động mấy ngàn năm cũng bị quét sạch hoàn toàn.
Rồng lửa ầm ầm lao đi, giống như một mũi tên sềnh sệch.
Xuyên qua hai con Thi Sát, đốt trụi bộ lông màu đen ngoài thân chúng, hơn phân nửa đã bị đốt thành than.
Thậm chí dư thế không giảm, đánh vào vách đá dựng đứng phía đông, hiêu rụi cả một vùng rộng lớn cháy đen.
- Phù phù.
Hai tàn thi của Thi Sát rơi bịch xuống đất.
Trình Cư Tụ hở phào nhẹ nhõm, lùi lại nửa bước, chống tay vào bức tường đá của hang động, có chút phí sức lần nữa đứng vững, gọi về phi kiếm vào vỏ: "Nhật Thăng? Ngươi thế nào rồi?"
Thanh âm quanh quẩn trong sơn động, Lý Ngang cứ như không nghe thấy Trình Cư Tụ hét lên.
Hắn yên lặng ngồi xổm xuống, nhặt đại hòn đá dưới đất khều khều cái xác cháy thành than của Thi Sát.
- Soạt, soạt.
Hắn lấy ra vài thứ trong đó.
Ngoài xương động vật chưa được tiêu hóa trong dạ dày, còn có mấy mảnh vải nhỏ màu xám trắng.
Trong đôi mắt của Lý Ngang phản chiếu hình dạng của mảnh vải trắng.
Kia là... băng vải.
Thứ đang bọc trên bắp đùi nhỏ gầy của Thi Sát chính là băng vải thạch cao.