Y Châu thành nam, Lục gia, đèn đuốc thắp sáng trưng.
Một người phụ nữ có khuôn mặt cay nghiệt cùng đôi môi mỏng đang ngồi ở ghế trên trong sảnh Lục gia, tay cầm bát canh tổ yến, dùng thìa gốm sứ nạm vàng, bên cạnh có thị nữ hầu hạ, chậm rì rì ăn từng muỗng.
Điền Thị, đại phu nhân của gia chủ Lục Văn Lâm, đương gia chủ mẫu Lục gia hiện tại.
“Nương, giờ chúng ta đi ngủ được chưa? Sắp đến giờ sửu (1 giờ sáng) rồi đó.”
Hai đứa con trai tầm khoảng mười mấy tuổi ngồi cạnh Điền Thị liên tục ngáp ngủ, mắt díp lại mơ màng.
Điền Thị quét mắt qua hai đứa con, hừ một tiếng: “Ngủ cái gì, trước xử phạt cái tiện tì Tịch Tuệ kia rồi nói.
Nguyên lai ta cứ tưởng rằng ném ả vào tiểu viện thành đông là có thể để ả an phận chết dần chết mòn ở đó, không nghĩ tới con tiện nhân kia vẫn nghĩ cách câu dẫn cha các ngươi, lại còn mang thai.
Hôm nay thừa dịp cha các ngươi say rượu, nhất định phải đè chết con tiện tì này, vạn nhất nếu để nàng ta sinh nở thành công, nói không chừng vài năm nữa sẽ cắn lại chúng ta.”
Bịch Bịch Bịch.
Một nô bộc bước chân gấp gáp chạy vào sảnh, trán đầy mồ hôi, miệng run run.
Điền Thị không ngẩng đầu lên nhìn mà hỏi: “Tịch Tuệ đâu, mang vào.”
“Phu nhân, Tịch Tuệ thì chưa mang về đây được, chỉ có người giúp nàng ta đỡ đẻ là Lý tiểu đại phu đến đây.”
“Đỡ đẻ? Lý tiểu đại phu?”
Điền Thị hơi sững sờ, trong đầu xẹt qua những mẩu chuyện phiếm vừa được nghe sáng hôm nay: “Là người nhận được thư đề cử Học Cung năm nay?”
“Chính là hắn.”
Lạch cạch.
Đặt mạnh đĩa sứ xuống chiếc bàn phủ vải mềm, Điền Thị đứng lên từ trên ghế, bắt đầu chửi rủa: “Ngươi làm ăn kiểu gì vậy, Tịch Tuệ không mang về, lại mang một cái rắc rối to về?!”
“Cái này, nô tài cũng không biết người đỡ đẻ cho Tịch Tuệ chính là Lý tiểu đại phu.”
Nô bộc uỷ khuất nói: “Trên đời này chưa từng nghe nói qua có nam nhân đi đỡ đẻ bao giờ.”
“Đúng là cẩu nô vô dụng!!”
Điền Thị tức giận vỗ bàn liên tục: “Mau đưa hắn đi chỗ khác, tặng quà, nói ngon ngọt, miễn sao đưa hắn rời khỏi đây.”
“Muộn rồi.”
Thanh âm Lý Ngang từ xa vọng tới, chầm chậm tiến đến, theo sau là một đám nô bộc diện mục khó coi.
Dừng lại cước bộ, Lý Ngang chắp tay: “Gặp qua Điền phu nhân.”
Trong nháy mắt phong thái chợ búa của Điền Thị không thấy đâu nữa, tay vào đó là vẻ mặt ôn hoà, nhẹ nhành sai con mình: “Hướng nhi, mau mang tới cho Lý tiểu đại phu một cái ghế.”
“Không cần.”
Lý Ngang xua tay, nhàn nhạt nói: “Vào thẳng vấn đề đi, Điền phu nhân, ta muốn biết tại sao giữa đêm khuya thế này, ngài lại sai người cầm thừng cầm đuốc xông vào nhà dân, muốn bắt trói một sản phụ mới sinh, mội chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
Thấy Lý Ngang không có ý tốt, biểu tình trên mặt Điền Thị lãnh đạm hơn một phần, miệng cười nhưng trong lòng không cười mà nói: “Chấp hành gia pháp.”
Lý Ngang khó hiểu: “Tội gì mà phải dùng đến gia pháp?”
“Trộm cắp.”
Điền Thị vẫn bình tĩnh mà nói: “Người đàn bà Tịch Tuệ kia ăn cắp hai trăm đồng từ nhà kho bản phủ, theo Lục gia gia pháp, phải đánh hai mươi trượng.”
Muốn cứng rắn, liền cứng rắn.
Lý Ngang truy vấn: “Chứng cứ đâu?”
“Có nhân chứng là được rồi, có một vài tôi tớ trong phủ có thể làm chứng.”
Điền Thị nhàn nhạt đáp: “Nhưng mà Lý tiểu đại phu à, Lục gia ta thi hành gia pháp, chắc hẳn là không có quan hệ với ngài đi?”
Không biết là do hai người nói chuyện quá to hay là có tôi tới mật báo.
Chủ nhân Lục gia, trên mặt còn lưu lại từng chỗ ửng hồng do say rượu, Lục Văn Lâm Lục gia gia chủ đi từ trong buồng ra, cười ha hả hướng Lý Ngang chắp tay: “Nguyên lai là Lý tiểu đại phu, thứ lỗi không thể từ xa tiếp đón.
Cháu trai của ta cũng là Học Cung đệ tử, đều là người một nhà, có gì ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Lý Ngang thở dài nói: “Chỉ là Học Cung thu nhận đệ tử, ngoại trừ nhìn thiên phú, còn nhìn vào nhân phẩm đạo đức.
Nhìn thấy người khác bị ức hiếp vô lý mà không ngăn cản, lấy đâu ra tư cách tiến nhập Học Cung.”
Có được thư đề cử Học Cung mới chỉ là bắt đầu, trong quyển sách nhỏ mà Bồ Lưu Hiên đưa cho hắn có vài học sinh và gia trưởng vì để giảm bớt đi đối thủ cạnh tranh ở khảo thí nhập học của Học Cung mà sẽ làm ra mấy loại thủ đoạn bẩn thỉu.
Tỉ như giả bộ kết giao thành bạn tốt, phái người hầu trong nhà đến bên người đối thủ cạnh tranh để hầu hạ, chuyên môn dẫn hắn đi vào những hoạt động ăn chơi hưởng thụ ở Trường An, khiến cho bị trầm luân trong đó không rời ra được.
Hoặc là bới móc thông tin từ các đối thủ cạnh tranh khác, ngầm báo cáo những hành vi sai trái của họ, từ đó loại đi một đối thủ cạnh tranh.
Có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cho nên, thời điểm tôi tớ trong phủ doạ bắt trói người ngay lúc Lý Ngang có mặt ở đó, sự tình đã không có cách nào vãn hồi.
“Lý Nhật Thăng!”
Điền Thị lạnh nhạt lên tiếng: “ngươi còn chưa phải đệ tử Học Cung, còn chưa có tư cách dạy Lục gia chúng ta nhân phẩm đạo đức.
Huống chi Tịch Tuệ là thị thiếp bản phủ, nói toạc ra ta là đương gia chủ mẫu đương nhiên có tư cách xử phạt nàng
Cho dù là đang sống sờ sờ đánh chết thì có làm sao…”
“Ngươi muốn đánh chết ai?”
Thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trình Cư Tụ dắt tay một bé gái chầm chậm đi tới.
“Sư huynh.”
Lục Văn Lâm cứng đờ cả người, lúng ta lúng túng nói: “Cư Tụ…”
Hai nhi tử Điền Thị cả người run lên: “Biểu ca…”
Trình Cư Tụ tiến vào đại sảnh, chắp tay với Lục Văn Lâm chào hỏi một tiếng: “Cữu cữu.”
Ngó lơ màn chào đón của Điền Thị và hai đứa con, quay đầu hướng Lý Ngang cười khổ nói: “Làm sư đệ chê cười rồi.”
“Sư huynh là người Lục gia…”
“Cháu trai.”
Trình Cư Tụ cười khổ nói: “Ta được bảy tuổi thì cha mẹ đều mất, cùng ông đến cậy nhờ cữu cữu làm buôn bán ở Trường An, ngoài ý muốn lại đi lạc, lưu lạc đầu đường. May mà lúc ấy còn ở Trường An được lão sư phát hiện và nhận nuôi, mang về Học Cung.”
Lý Ngang gật đầu: “Thì ra là vậy.”
“Biểu ca…”
Hai nhi tử của Điền Thị cảm thấy không ổn, cắn răng lấy hết dũng khí tiến tới 1 bước, tuy nhiên Trình Cư Tụ lại không thèm để ý tới bọn hắn, quay đầu nhìn về phía Lục Văn Lâm.
Lục Văn Lâm bị Trình Cư Tụ nhìn chằm chằm, bộ dạng lúng ta lúng túng nói: “Cư Tụ, sao về quê mà lại không nói cho cữu cữu biết?”
“Cháu gánh vác trách nhiệm hành tuần của Học Cung, yêu cầu che giấu tung tích.
Mặc khác cháu cũng muốn nhìn một chút, tại cái thời điểm cháu không ở Lục gia, có hay không có người dùng danh nghĩa Học Cung khi dễ người vô tội.”
Trình Cư Tụ quét mắt qua Điền Thị, mặc dù y chưa bao giờ dùng danh nghĩa Học Cung để kiếm lợi, nhưng chỉ cần tin tức truyền ra ngoài, hắn thân là người thuộc Lục gia, gia tộc có thể nhận được nhiều tầng lớp nhân dân nịnh hót và đủ loại “tiện lợi”.
Từ mội hiệu buôn vải bé nhỏ chẳng có tiếng tăm gì.
Thuận buồm xuôi gió trở thành một gia tộc giàu có ở Y Châu.
Thật không may, việc gần gũi quyền lực lại làm cho một vài người tưởng rằng họ thật sự sở hữu quyền lực.