Mục lục
Vấn Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không định đi thi?”

Tống Thiệu Nguyên phút chốc ngây người, nhóm người ngồi xung quanh cũng có chút kinh ngạc.

Phải biết những học sinh được xếp hạng có trình độ từ trung đẳng trở lên bên trong trường đều ôm trong lòng hi vọng tiến vào top 10 kì thi tỉnh và được đến Trường An tham gia khảo thí vào Học Cung.

Chỉ cần cố gắng có thành tựu nổi bật trong các kì thi mang tính cạnh tranh gay gắt vào Học Cung, ý nghĩa không khác gì cá chép hoá rồng, thậm chí còn có ý nghĩa cao hơn là giúp cho gia đình, gia tộc mình trong vài thập niên tới làm ăn phát đạt không gặp cản trở.

Có một số thế gia hào môn ngàn thế hệ không tiếc đầu tư lớn vào phương diện học tập cho con cháu nhằm tiếp tục kéo dài hậu vận, không những thế họ còn bỏ tiền ra tìm những đứa trẻ thông minh ở nơi khác mang về gia tộc mình đào tạo.

Mặt khác, có những gia đình chuyển con cháu của mình đến những tỉnh biên giới của Ngu quốc, nơi mà trình độ học vấn tương đối lạc hậu, ở đó dự thi sẽ tăng tỉ lệ đỗ cấp tỉnh lên nhiều lần.

Hành vi kiểu này cũng được nhiều gia đình hơi giàu có bắt chước theo, dời gia đình đi trước mười mấy năm. Hơn nữa, do hiện trạng này, có vài nơi xuất hiện sự thu địch giữa người Bắc, người Nam, người phía Tây, người phía Đông.

Chỉ vì cơ hội đổi đời hư vô mờ mịt này, cả đế quốc không biết bao nhiêu học sinh ngày đêm liều mạng cố gắng, bao nhiêu phụ huynh dồn hết tâm huyết.

“Thế vì cái gì mà đệ không thi?”

Tống Thiệu Nguyên đầy quan tâm nói: “Là không tự tin hay bận việc gì đấy? Nếu là vì năm quan tiền lệ phí thi tỉnh, ta tất nhiên là có.”

Một người bên cạnh cười nói: “Thiệu Nguyên huynh nói chi vậy, ở Y Châu này có ai mà không biết danh tiếng Bảo An Đường đang thịnh, ta nghe có rất nhiều phú thương từ nơi khác muốn tìm đến vị Nhật Thăng huynh đệ này để chữa bệnh, chẳng có lí nào lại chẳng đào ra năm quan tiền lệ phí thi.

Ta thấy là vị Lý y sư này đang ham kiếm tiền, không nhìn lại lời dạy của Khổng, Mạnh.”

“Chắc là đúng thế rồi, cái gọi là học hành chung quy cũng là để kiếm ra tiền, nhân lúc danh tiếng đang thịnh, kiếm chác thêm một chút, cũng không khác lắm với vị Vu y sư nào đó.”

Một đám người chung quanh bắt đầu cười ầm lên, đám sĩ tử này, ngoại trừ nghiệp đọc sách, dù là nghề nghiệp nào cũng không để trong mắt.

Lý Ngang thấy thế, chân mày hơi nhíu lại, hơi khó chịu với ngữ khí ngả ngớn của đám người này, đặc biệt là bảo hắn cùng loại người với Vu Miểu Thuỷ.

“Tên Vu Miểu Thuỷ đó xứng sao?”

“Đừng nói lung tung!”

Tống Thiệu Nguyên nhíu mày càng chặt, không còn ngữ khí ôn hoà thường ngày đối với các vị huynh đệ cùng mình du sơn ngoạn thuỷ, nói: “Thầy thuốc làm việc cứu người, so với một lũ gặp khó liền thúc thủ nói suông vẫn còn hơn nhiều.

Hơn nữa chính mắt ta từng xem qua tài nghệ chữa bệnh xương của Nhật Thăng, tuyệt không phải mấy tên lang băm lừa đảo như Vu Miểu Thuỷ kia có thể so sánh.”

Hắn quay đầu, nghiêm túc nói với Lý Ngang: “Nhật Thăng, chuyện trọng đại này đệ chớ nên quyết định vội vàng, chờ buổi tới ta cùng nương qua nhà đệ từ từ thương lượng.”

“Mỗi người có một mong ước riêng, Thiệu Nguyên huynh, huynh quá nhiệt tình rồi.”

Cách đó không xa có một vị tân tinh trên bảng châu học, Địch Dật Minh, nghe được động tĩnh liền đi tới, hoàn toàn bỏ qua Lý Ngang cùng đám người xung quanh, phong độ nhẹ nhàng hướng Tống Thiệu Nguyên chắp tay: “Thiệu Nguyên huynh, ta hiện tại có một phần thiệp mời tới yến tiệc giao lưu, thời điểm là 6 ngày sau, có mời những người đồng môn cùng hương cống sĩ tử ở nơi khác, không biết huynh có thể bớt chút thời gian hay không?”

Chính sách Ngu quốc rất thoải mái với việc tổ chức các loại công và tư yến hội. Dù có sự tình lớn hay bé cũng có thể tự do tổ chức yến hội.

Cái gọi là yến tiệc giao lưu, là do đám sĩ tử tổ chức nhằm tạo dựng quan hệ và danh vọng trong tương lai nên tổ chức.

Địch Dật Minh xuất thân từ Địch gia-hào môn bản địa Y Châu, y năm ngoái đã đi qua Trường An, bây giờ có thể lọt vào mắt xanh của y chắc hẳn là người nào có thể có khả năng lớn nhất vượt qua thi tỉnh lần này, tiến nhập Học Cung.

Tống Thiệu Nguyên chắp tay, thái độ vẫn lãnh đạm như cũ, lại nghe Địch Dật Minh ung dung nói: “Không phải là ta tổ chức yến hội, người tổ chức là con trai của quan Thái Thú.”

Lời Địch Dật Minh vừa dứt, xung quanh bốn bề bỗng dưng im bặt.

Dưới chế độ Ngu quốc, người đứng đầu một châu là Thái Thú, mà theo như lời Địch Dật Minh vừa nói chỉ có thể là Y Châu Thái Thú.

Con trai của Thái Thú Y Châu, không thể nghi ngờ chính là người có mặt mũi rất lớn.

“Con trai quan Thái Thú mở hội yến sao..”

Một người bạn đứng cạnh Tống Thiệu Nguyên mở to mắt, đôi tay rũ lại bên người, lẩm bẩm nói : “Cái này, cái này…”

Một người khác cũng khiếp sợ nói: “Trong trí nhớ của ta rõ ràng là năm ngoái Thái Thú gia đại công tử đã đỗ quan rồi, hơn nữa không đi Học Cung, chẳng lẽ là nhị công tử? Không đúng, nhị công tử năm nay mới có 11 tuổi.”

Địch Dật Minh liếc mắt nhìn hai tên này, nhàn nhạt nói: “Thái Thú gia thiên kim tiểu thư, mấy ngày hôm trước đã có được thư đề cử của Học Cung hành tuần, năm nay cũng phải đi Học Cung.”

Đình viện lại lập tức yên tĩnh, không ít người có tâm tư linh hoạt chớp chớp mắt, lập tức có thể hiểu được chuyện này.

So với nhà Tuỳ trước đây hoặc phía nam Ngu Quốc, nữ tử ở Ngu quốc có địa vị cao hơn rất nhiều, nữ tử không còn là vật phụ thuộc vào nam nhân, có thể tự giải trừ quan hệ vợ chồng, thậm chí còn có thể học hành để làm quan trong triều.

Một phương diện trong đó là do Học Cung, nam nữ có số lượng linh mạch giống nhau, người tu hành là nữ cũng không ít, chiếm nhiều vị trí quan trọng ở Học Cung, thậm chí làm tới sơn trưởng cũng có, ảnh hưởng rất lớn đến việc nam nữ bình đẳng như bây giờ.

Còn một phương diện nữa, bởi vì Ngu quốc một trăm năm trước, sinh ra một vị Vũ thánh…

Thái Thú gia công tử thiết yến, không thể nghi ngờ là giúp cho vị muội muội kia quen biết thêm một số những người tài giỏi đồng hương.

Ngoài ra nếu để lại ấn tượng tốt cho công tử hay tiểu thư trong bữa tiệc, những sĩ tử như bọn họ dù không thi đỗ vẫn có thể tìm việc bên trong phủ quan Thái Thú.

Tiến thêm một bước cũng không phải không thể.

Địch Dật Minh nhìn những đồng môn đồng học đang miên man bất định, khoé miệng không tự chủ giương lên.

Đúng là không biết nghĩ, công tử, thiên kim nhà Thái Thú đều là hạng nhân vật thượng lưu, đám mọt sách trình độ tầm thường làm bài thơ cũng tốn sức này, ngay cả tư cách đến yến hội cũng không có.

“Thái thú công tử đưa cho ta thiếp mời, suy đi nghĩ lại chỉ có Tống Thiệu Nguyên huynh là đủ tư cách tiếp nhận.”

Địch Dật Minh chầm chậm lấy một tấm thiếp mời màu đỏ từ trong ngực ra, đưa cho Tống Thiệu Nguyên, đám người chung quanh biểu tình có hâm mộ, có ghen ghét hiện rõ lên trên mặt.

A, cái này thì đúng rồi.

Địch Dật Minh mỉm cười, định mở miệng nói thêm vài câu, đội nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào:

“Phiền thông báo một tiếng, nói rằng xã gạo Trịnh Gia Lương cầu kiến.”

“Thái y hành Lư Tử Thạch.”

“Chính Bình tiền trang Trâu Văn Bách.”

“Hả?”

Nghe tiếng vang bên ngoài châu học, bọn người Định Dật Minh nhất thời thấy khó hiểu.

Địch Dật Minh tự mình đi tới cửa, đang định quát lớn là ai dám lên tiếng ồn ào ngoài châu học, bỗng dưng ngừng lại.

Chỉ thấy trước cổng có hai đến ba mươi chiếc xe ngựa sang trọng, không ngừng có phú thương quần áo lộng lẫy từ trên xe bước xuống.

Hội trưởng xã gạo, hội trưởng cửa hàng quần áo, tiền trang đại chưởng quỹ…

Tuỳ tiện một người đều là nhân vật mà Địch gia diện kiến đều phải cẩn thận tiếp đãi.

Địch Dật Minh lập tức kéo một tên sai vặt lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Bọn họ tìm ai?”

Gãi sai vặt gãi đầu một chút, ấp úng nói: “Bọn hắn tìm…Lý đại phu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK