Mục lục
Vấn Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả ánh mắt tại hiện trường đều đổ dồn vào hắn.

Lý Ngang bình tĩnh đối diện với những ánh mắt tò mò, nghi ngờ, khinh thường, vẫn tự nhiên không chút dao động.

"Ngươi là..."

Khâu Phong nhíu mày nhìn về phía Lý Ngang, Lý Ngang còn chưa trả lời, Địch Dật Minh đã từ bên cạnh nhảy ra, cất cao giọng nói: "Đây là danh y của Y Châu chúng ta, Lý Ngang.

Đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ mà xem thường, nói về y thuật cũng đứng số một số hai ở Giang Nam Đạo đấy."

Địch Dật Minh nói với bộ dạng rất tự hào, nhưng những người xung quanh đều không tin tưởng, nhỏ giọng bàn tán: "Hắc, ở Y Châu mà cũng có danh y?"

"Ta hình như có nghe nói qua, ở đó hình như có một phúc y tên là Vu Miểu Thủy, bán canh đậu xanh, nói là có thể trị bách bệnh."

"Canh đậu xanh mà có thể trị bách bệnh? Chắc là lừa gạt mấy nhà nhiều tiền nhưng thiếu hiểu biết thôi."

Lý Ngang nghe xung quanh nghị luận, trong lòng lại càng oán hận với Vu Miểu Thủy—— bình thường chỉ nghĩ đến tiền, làm xấu thanh danh của Y Châu, giờ còn liên lụy đến hắn.

Đúng là lang băm hại người.

Lý Ngang trong lòng lắc đầu than thở, Khâu Phong lại tròn mắt kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Lý Ngang người đã dùng mắt heo chữa khỏi bệnh mắt của hơn một trăm thớt quân mã đó sao?"

"Chính là tại hạ."

Lý Ngang kinh ngạc gật đầu một cái nói: "Chẳng hay cô nương có nghe qua danh tiếng của tại hạ?"

"Đúng vậy, lúc trước cha ta cùng nhị thúc đã từng kể ở Y Châu xuất hiện một bệnh án kỳ lạ."

Khâu Phong khẽ nhấp môi, ánh mặt nhìn về Lý Ngang có sự tin tưởng.

Lúc này, ở phía sau đám người cũng truyền tới tiếng lẩm bẩm của học sinh hơi mập: "Khó trách, Khâu gia Nhị Lang đã từng làm trợ lý Thái Bộc Tự. Mà Thái Bộc Tự chính là chức quan quản lý ngựa của Ngu quốc ..."

Ngu quốc từ trước tới giờ rất coi trọng nuôi dưỡng, dự trữ, trị liệu cho ngựa, trâu, và các loại gia súc lớn khác.

Trong Thái Bộc Tự có 4 bác sĩ thú y, 600 thú y, trước kia đã từng biên soạn ra《 Ti mục an ký tập 》, được dùng làm sách dạy của các trường thú y trong Ngu quốc.

Ngoài ra các cấp của Mục Giám Ti đều có số lượng thú y khác nhau.

Bởi vì những người này đều có thân phận quan lại, trao đổi kinh nghiệm với nhau tích cực hơn nhiều so với các thầy thuốc dân gian.

Vì vậy, tin tức kì dị ở Y Châu có người dùng con ngươi heo chữa bệnh mắt cho quân mã, đã truyền về trong tai của những ngự y thành Trường An, cũng không phải điều lạ lùng gì.

Xác nhận đối phương cũng là người trong nghề, thái độ của Khâu Phong cũng mềm mỏng hơn, hỏi: "Lý y sư tại sao lại ngăn ta? Ta làm không đúng chỗ nào sao?"

"Không không không, ta chỉ là muốn quan sát người bệnh ở một khoảng cách gần, có thể để ta nhìn một chút được không?"

Lý Ngang giơ hai tay lên, bày tỏ rằng mình không có địch ý.

Khâu Phong quay đầu nhìn thiếu nữ mặc hoa phục đứng bên ngoài, khi nhìn thấy đối phương khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý, mới nghiêng người nhường chỗ cho Lý Ngang.

"Đa tạ."

Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, nín thở không ngửi mùi thuốc trên người cô gái, bước nhanh qua, đi tới trước người Ung Hoành Trung.

Trải qua một thời gian nghỉ ngơi, sắc mặt của Ung Hoành Trung cũng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng mắt vẫn nhắm tịt, nhìn qua có chút buồn nôn.

Lý Ngang biểu tình nghiêm túc, tiến hành kiểm tra thân thể cho Ung Hoành Trung, sau đó bắt đầu hỏi.

"Nè... Ung Hoành Trung, triệu chứng thường xuyên choáng váng này của ngươi xuất hiện từ bao giờ?"

"Tai có đột nhiên bị ù hay điếc không? Không? Vậy đầu có bị ngoại thương, hay đau nửa đầu hay không?"

"Lúc trước có chảy máu tai không?"

"Ngươi báo hết những thứ ngươi ăn mấy ngày gần đây cho ta không được bỏ sót thứ gì."

Lý Ngang hỏi rất cẩn thận, không mất kiên nhẫn cho dù Ung Hoành Trung nói lắp rất khó hiểu.

Đến khi nhận được câu trả lời, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ.

Triệu chứng xuất hiện từ một tháng trước, đột nhiên phát bệnh, mỗi ngày lúc dậy rất hay xuất hiện cảm giác đau đầu choáng váng. Thường sẽ kéo dài khoảng sáu mươi giây, thỉnh thoảng kèm theo nôn mửa, sau khi choáng váng sẽ cảm giác cả người mất thăng bằng như đang lơ lửng...

Lý Ngang mở hai mắt ra, mỉm cười nói với đám người: "Phiền hai người qua đây giúp một tay, lấy giường cùng với chăn nệm tới đây, cũng giúp ta dọn dẹp hết những thứ trên bàn."

"Ta đi lấy chăn nệm."

Địch Dật Minh gật đầu đáp ứng, xoay người chạy tới một sương phòng.

Tống Thiệu Nguyên thì tiến đến, giúp Lý Ngang dọn dẹp những thứ trên bàn, thuận tiện hỏi: "Nhật Thăng, Hoành Trung bị bệnh gì vậy?"

"Phải làm một thử nghiệm mới biết được."

Lý Ngang thuận miệng nói ra một câu, lão bộc của Ung Hoành Trung đứng ở cách đó không xa khẩn trương nói: "Tiểu lang quân, thử nghiệm có nguy hiểm không?"

"Không nguy hiểm gì, làm qua là xong. Hoành Trung huynh, phiền toái ngươi ngồi lên bàn, đúng vậy, ngồi trên chỗ đó."

Lý Ngang cho Ung Hoành Trung ngồi trên bàn.

Lúc này các học sinh tụ tập lại xem càng ngày càng nhiều, không chỉ có các thí sinh năm nay tới Trường An chuẩn bị tham gia kỳ thi đầu vào Học Cung, còn có một ít người trưởng thành – rõ ràng là sứ giả dịch trạm và quan lại cấp thấp.

"Chăn nệm đã đưa tới."

Địch Dật Minh chạy đến ôm một đống chăn nệm nhỏ, Lý Ngang để cho Địch Dật Minh trải chăn nệm lên trên bàn, sau đó ra hiệu những người không liên quan lùi về phía sau.

Hắn thì đứng trước bàn, dùng tay đỡ đỉnh đầu của Ung Hoành Trung, xoay theo hướng bên trái bốn mươi năm độ, đồng thời dùng giọng ôn hòa nói với Ung Hoành Trung: "Hoành Trung huynh, bây giờ ta sẽ đặt huynh xuống, để cho ngươi nằm trên bàn, không cần phải sợ hãi.

Nếu như sợ hãi, có thể kêu lên."

"Không sao."

Ung Hoành Trung lắp bắp trả lời.

Đám người xung quanh ai cũng cảm thấy tò mò, nghi hoặc, thậm chí còn khinh thường.

Cái bàn thấp như vậy, đứng ở trên nhảy xuống cũng không sao.

Huống hồ trên mặt bàn còn trải chăn nệm, chỉ nằm trên bàn mà thôi, làm sao có thể sợ đến nỗi kêu lên.

Khâu Phong cũng cau mày chăm chú theo dõi động tác của Lý Ngang, hoàn toàn không nhận ra Lý Ngang đang làm gì.

"Ba, hai, một."

Đếm ngược kết thúc, Lý Ngang nắm lấy đầu của Ung Hoành Trung, đẩy y nằm vật xuống bàn.

Cho đến khi đầu của Ung Hoành Trung, gần tới mặt bàn, tạo với mặt bàn một góc hai mươi độ.

"Á Á!"

Ung Hoành Trung lập tức phát ra những tiếng kêu khó chịu, con ngươi trong hốc mắt chấn động kịch liệt, tròng mắt lơ lửng, nhìn qua rất kinh khủng.

Lý Ngang nhẹ nhàng nói: "Hoành Trung huynh, có phải ngươi thấy chóng mặt hay không?"

Ung Hoành Trung giống như một người chết đuối, hốt hoảng kêu lên: "Có, có!"

"Có cảm giác trời đất đảo lộn hay không?"

"Có!"

"Vậy thì bình thường."

Lý Ngang chậm rãi đỡ Ung Hoành Trung dậy: "Khi ở tư thế treo cổ bên trái, một cơn rung giật nhãn cầu theo chiều kim đồng hồ sau đó thẳng đứng lên trên, thời gian kéo dài khoảng ba mươi giây, người mắc bệnh cảm thấy trời đất quay cuồng, có sự sợ hãi rõ rệt."

"Đây là chuyện gì chứ?"

Tống Thiệu Nguyên há hốc mồm, Khâu Phong cũng trợn mắt, hỏi theo bản năng: "Ánh mắt của Ung Hoành Trung sao vừa rồi loạn như vậy?"

"Đó là đạo lý y học."

Lý Ngang vui vẻ vỗ vào bả vai của Ung Hoành Trung, để cho y bình tĩnh lại, cảm giác hôn mê giảm đi, sau đó lại nắm lấy đầu của y —— lần này là nghiêng về bên phải.

"Đại, đại phu đợi đã..."

Tiếng kêu sợ hãi của Ung Hoành Trung còn chưa kết thúc, Lý Ngang lại từ từ đẩy thân thể y từ từ về phía sau.

Nhưng mà lần này Ung Hoành Trung lại không có cảm giác đầu óc quay cuồng nữa.

"Hả? ?"

Tống Thiệu Nguyên, Khâu Phong cùng với đám người khuôn mặt khó hiểu, tại sao lần này đổi hướng, con ngươi của Ung Hoành Trung lại không xoay loạn?

Lý Ngang mỉm cười chậm rãi đỡ Ung Hoành Trung dậy: "Chúc mừng Hoành Trung huynh, bệnh này có thể trị."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK