“Hoán huyết?” Thiên Nguyệt Thần tựa hồ đã hiểu ý tứ của Lôi Á Thư Đặc, “Hoán pháp thế nào?”
“Băng tằm nếu có thể làm ma thú của thủy hệ ma pháp có thể nói lên ở phương diện nào đó nó nhất định có linh tính, băng tằm bám vào trong cơ thể tiểu hoàng tử nên đối với mùi máu của tiểu hoàng tử tự nhiên phi thường quen thuộc, nếu như máu không đổi sạch, không cách nào bảo đảm băng tằm sẽ không tìm đến tiểu hoàng tử nữa hay không.”
“Trực tiếp phá là được, không phải sao.” Nặc Kiệt ở một bên chen miệng.
“Vô dụng, thiên tằm biến thành truyền thuyết cũng không phải là nói giả, thiên tằm mỗi một lần chết uy lực của nó càng mạnh gấp đôi, đến lúc đó nó sẽ tìm tới tiểu hoàng tử.” Lôi Á Thư Đặc mặc dù là trị liệu đạo sư, nhưng năm xưa đi khắp Thiên Thụy đại lục, học thức của hắn ở Mạn La đế quốc cũng là có một không hai.
“Mỗi một lần chết uy lực của nó sẽ mạnh gấp đôi sao?” Thiên Nguyệt Thần tà ác nở nụ cười, “Nếu như vậy cho Triệt nhi làm sủng vật để chơi.”
“Bệ hạ.” Nặc Kiệt có chút hơi sợ, ý nghĩ của chủ tử quả nhiên không phải người bình thường có thể suy nghĩ.
“Vậy thì hoán huyết đi.” Sự tức giận của Thiên Nguyệt Thần đã từ từ biến mất, thay vào đó là toan tính thú vị, nhưng là nhìn kỹ thì không khó phát hiện trong mắt kia mơ hồ cất giấu sát ý.
“Theo ý tứ của bệ hạ thì đổi với máu của ai?” Lôi Á Thư Đặc hỏi ra mấu chốt của vấn đề.
Toàn bộ tẩm cung lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, đều chờ đợi Thiên Nguyệt Thần ra lệnh.
Thiên Nguyệt Thần không nói gì, xoay tầm mắt hướng lên tiểu đông tây đang nằm ngủ trong vòng phòng hộ, thân thể nho nhỏ cuộn lại, làm cho người ta nhìn tâm cũng sẽ nhói lên.
Lại một lần nữa nghiêng người ngồi lên bên long sàng, vươn tay vuốt làn da tinh tế phấn phấn của tiểu đông tây, tiểu đông tây xinh đẹp như vậy sao có thể dễ dàng chết được?
Cho nên trẫm sẽ không để cho ngươi chết.
Lại nghĩ tới tử quang hoa mỹ, nghĩ tới Mạn Đà La song sắc bên trong tế ti tháp, cuối cùng nghĩ tới lời tiên đoán của tế ti Bối Đức Nhĩ, Thiên Nguyệt Thần cười.
Máu của ai có đủ tư cách ở trên thân thể tiểu đông tây đặc biệt này?
Máu của trẫm đủ tư cách phải không?
“Chuẩn bị đi, dùng máu của trẫm.” Thiên Nguyệt Thần xoay người đối mặt với Lôi Á Thư Đặc, giọng nói bình thản, thanh âm trầm thấp trước sau như một, nhưng mỗi người ở đây đều biết cho tới bây giờ đế vương chưa từng nói giỡn.
Cũng không ai dám nghĩ lời nói của đế vương là giỡn chơi.
“Nhưng là, chuyện hoán huyết không phải chuyện đùa, thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”
“Thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”
Lôi Á Thư Đặc cùng Nặc Kiệt đè nén khiếp sợ trong lòng.
“Nghĩ lại, bốn lần, năm lần cũng thế, các ngươi cho là trên thế giới này còn người có máu xứng với tiểu đông tây của ta sao?”
Mục mâu hàm tiếu (chứa ý cười) mang theo nồng đậm hứng thú.
“Nhưng chuyện này… .” Lôi Á Thư Đặc còn muốn mở miệng, bị Nặc Kiệt cắt đứt: “Nô tài đi chuẩn bị điểm tâm chờ bệ hạ hưởng dụng.”
“Nặc Kiệt, ngươi? Bệ hạ?” Lôi Á Thư Đặc lại muốn mở miệng.
“Mệnh của trẫm cũng không phải do trời, cũng không phải do người quyết định.” Giọng nói cuồng ngạo ngạo thị (khinh thường) thiên hạ.
“Vâng.” Lôi Á Thư Đặc biết hắn nhiều lời vô ích, cần gấp chính là trong lúc hoán huyết phải bảo đảm an nguy của đế vương, không, còn phải giữ được an nguy của tiểu hoàng tử.