Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ long sàng hoa lệ truyền ra, sau đó là cái chân dài trắng nõn từ trong chăn duỗi ra, tiếp theo ra một cánh tay trắng nõn, cuối cùng là cái đầu thủy phấn vươn ra.
Thiên Nguyệt Triệt đưa tay duỗi lưng, mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc muốn tỉnh thật là thoải mái, toàn thân vặn vẹo, mặc dù xương sống thắt lưng có chút mỏi, cũng may phụ hoàng cũng tương đối khắc chế, lại bôi dược, hơn nữa phụ hoàng âm thầm dụng công lực giúp hắn hoạt động gân cốt, cho nên cũng không đau.
Cuối cùng là mở mắt, sau đó Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc.
A...
Tiếng thét chói tai chắc chắn không phong độ chút nào, những chú chim đậu trên cổ thụ ở Kim Long điện đều nhanh chóng mở cánh chạy trốn.
Cung nữ, thị vệ ở Kim Long điện nghe thấy tiếng thét, đều dừng công việc trong tay, rối rít chuẩn bị binh khí, chạy ào vào nội thất.
Mà trong đó nhất nhanh chân nhất là Đàn Thành và Đàn, đi tới nửa đường thì nghe Thiên Nguyệt Triệt hô to ‘Nặc Kiệt’, tâm vừa nhảy, "Tiểu điện hạ, nô tài tới cứu giá."
Từng tảng bụi mù bay lên, ở chỗ kia không còn bóng dáng Nặc Kiệt.
Ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Thần đang cùng đại thần thương lượng vấn đề kiểm duyệt quân đội, đột nhiên nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít bay qua nóc Ngự thư phòng, thoáng chốc suy đoán, chả lẽ chim chóc bắt đầu bay về phương bắc?
Phanh...
Nặc Kiệt rút trường kiếm xông vào nội thất.
Phanh...
Thị vệ rút ra bội kiếm đá văng cửa nội thất.
Rầm rầm rầm...
Bụi đất thổi qua tầm mắt của người, Nặc Kiệt cả người mồ hôi, triển khai tư thế chiến đấu, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.
Kết quả, trên đầu mọi người một trận quạ đen bay qua.
Chỉ thấy tiểu điện hạ luôn luôn kiêu ngạo lắc lắc chăn bông, chân đứng trên giường, hai mắt ngập nước nhìn bọn họ, ngón tay chỉ hướng khác "Nó... Nó là vật gì?"
Thanh âm run rẩy kia tuyệt đối không phải giả.
"Tiểu điện hạ, lúc này ngài vừa rời giường nên mơ hồ, nó là Tiểu Bạch a." Nặc Kiệt lấy khăn lụa từ trong lòng ngực ra, vừa lau trứ mồ hôi vừa nói, tiểu điện hạ chưa trưởng thành đã mắc chứng bệnh mất trí của người già, thật đáng thương.
"Câm miệng." Thiên Nguyệt Triệt lập tức lại đổi thành nét mặt hung dữ, nhưng khóe mắt lướt qua Tiểu Bạch vẫn còn run rẩy, "Nó... Nó thật là Tiểu Bạch?"
Chớ trách Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi, thật ra lúc này Tiểu Bạch không phải là Tiểu Bạch toàn thân trắng trắng trắng mập mạp ngày thường, mà toàn thân đen sì, nếu hai con mắt không dao động, không ai biết đó là người hay quỷ?
"Hắc hắc." Tiểu Bạch nhếch môi, tạo một độ cong nho nhỏ, "Nhìn... Đẹp... Chứ?" Ở trong mắt Tiểu Bạch, màu đen là phi thường xinh đẹp, nguyên nhân rất đơn giản, nhận lấy ảnh hưởng của Thiên Nguyệt Thần, bởi vì Thiên Nguyệt Thần luôn dùng y phục hắc sắc, mà Thiên Nguyệt Triệt lại thích Thiên Nguyệt Thần như vậy, cho nên Tiểu Bạch đơn thuần cho rằng màu đen là đẹp nhất.
"Đẹp mắt?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ kém không thét chói tai, cái này mà đẹp mắt, hắn ghét nhất ghét nhất màu đen , không, phải nói hắn ghét nhất động vật màu đen, về phần lý do, lòng tự ái quá cao nên không thể nói ra.
Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là kiếp trước Thiên Nguyệt Triệt bị lão gia tử bắt lên đảo đơn độc huấn luyện, đã từng một mình khiêu chiến hai con gấu đen, cái cảm giác sống lại từ vực thẳm còn khắc sâu, cho nên khi Tiểu Bạch toàn thân đen thui xuất hiện trước mặt hắn, hắn vô thức cho rằng mình trở lại nơi đó.
Tiểu Bạch đơn thuần nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, cho nên khi Thiên Nguyệt Triệt không để ý, Tiểu Bạch cho rằng hắn khen ngợi nó. Nụ cười trên khuôn mặt tối như mực càng thêm rực rỡ, Thiên Nguyệt Triệt rùng mình.
"Đi ra ngoài, các ngươi đi ra ngoài trước." Đuổi những người đang xem cuộc vui ra ngoài, trong lòng hung hắn mắng Tiểu Bạch một trận, hình tượng của hắn, quang huy, lãnh tuấn đều mất hết.
Tiểu Bạch nhìn mọi người rời đi, nghĩ rằng Thiên Nguyệt Triệt rất hài lòng với nó, bởi vậy cầm lấy y phục của Thiên Nguyệt Triệt, định nhảy lên giường mặc vào cho hắn, kết quả...
"Đừng tới đây." Vươn một tay giữ khoảng cách với Tiểu Bạch, "Sao ngươi biến thành như vậy, ai làm cho ngươi?" Vốn là trắng trắng khả ái cỡ nào, bây giờ, mười phần biến thành tiểu hắc hùng.
Di? Tiểu Bạch mở tay nải, vươn vào bên trong tìm tòi, sau đó lấy ra một lọ đồ, mà thứ đồ này Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc, chính là tinh dầu hà thủ ô hắn nhuộm tóc lúc trước.
Trán nổi gân xanh, đúng là tiểu bạch si, "Ném y phục tới đây, ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích."
Tiểu Bạch không hiểu giật giật đầu, sau đó vẫn biết điều một chút ném y phục cho Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt nhận lấy y phục mặc trên người, không kịp cột chặt dây lưng, lộ rõ vùng ngực còn tràn đầy hồng ngân, đi nhanh ra bên ngoài.
"Tới đây." Đi tới ôn thất, Tiểu Bạch lập tức đuổi theo. "Nhảy xuống." Chỉ chỉ dục trì, nói với phía Tiểu Bạch, "Đem mình tẩy sạch sẽ."
Tiểu Bạch cho là Thiên Nguyệt Triệt ghét bỏ nó không chịu tắm, thật ra mỗi ngày nó đều tắm sạch sẽ mà, nhưng nhìn bộ dáng hết sức căng thẳng của Thiên Nguyệt Triệt, Tiểu Bạch rụt cổ, theo ý của hắn thì tốt hơn.
Đợi Thiên Nguyệt Triệt ra ngoài lấy trường bào bạch sắc mặc vào rồi trở lại ôn thất, phát hiện Tiểu Bạch đã ngồi ở trên chăn lông, nhưng toàn thân của nó vẫn tối như mực.
Nghĩ tới mái tóc của mình, Thiên Nguyệt Triệt mới biết, hà thủ ô chẳng những có chức năng làm đen tóc mà còn làm đen da.
"Thôi, đi theo ta." Tuyệt đối không muốn nó đi theo hắn, Thiên Nguyệt Triệt nghiêm mặt ra khỏi Kim Long điện.
"Chủ tử." Đàn vừa bưng điểm tâm vào, nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo, ít nhất lúc người khác bị chủ tử khi dễ, nàng có trò vui để xem.
Ti chế phòng
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt tới ti chế phòng, người chưa bước vào đại môn, liền nghe thanh âm cung kính bên trong, "Cung nghênh tiểu điện hạ quang lâm ti chế phòng."
Ở trong hoàng cung, ai cũng biết, bắt được tâm của tiểu điện hạ tâm còn quan trọng hơn bắt được tâm bệ hạ, hàng năm, cống phẩm ti chế phòng thu về đều đưa đến Kim Long điện đầu tiên để bệ hạ chọn lựa, mà bệ hạ luôn để tiểu điện hạ chọn, những thứ tiểu điện hạ không muốn mới đưa tới các cung, các điện cho tần phi.
Mà nay năm, những cống phẩm tơ tằm thu được, chưa báo lại bệ hạ, tiểu điện hạ đã quang lâm, đối với ti chế phòng mà nói, là vinh hạnh lớn lao.
Thợ thủ công của ti chế phòng là một nam tử phi thường xuất sắc, họ Phỉ, mọi người gọi hắn là Phỉ ti chế.
"Tham kiến tiểu điện hạ." Mặc dù Phỉ ti chế có chút nghi hoặc chuyện tiểu điện hạ đến, nhưng lễ nghi ắt không thể thiếu, mà Thiên Nguyệt Triệt cũng biết Phỉ ti chế, bởi vì mỗi lần đưa vải vóc đến Kim Long điện giúp Thiên Nguyệt Triệt may y phục đều là Phỉ ti chế, "Tiểu điện hạ có gì phân phó chỉ cần sai người đến truyền lời là đủ, đâu phiền tiểu điện hạ tự mình quang lâm."
"Miễn." Thiên Nguyệt Triệt bước lên cách mọi người một khoảng, "Bổn điện muốn làm vài món xiêm y, nơi này có vải vóc gì nhìn thuận mắt."
Nhìn thuận mắt?
Mọi người không rõ, rốt cuộc loại vải vóc nào mới thuận mắt tiểu điện hạ.
Phỉ ty chế khiêm tốn hữu lễ nói, "Ti chế phòng mới thu nhận vải vóc tối hôm qua, hôm nay vẫn chưa sắp xếp tốt, nếu tiểu điện hạ thích, có thể lấy trước, sau đó vi thần sẽ ghi chép lại."
Thiên Nguyệt Triệt thấy lời này nghe lọt tai, chăm chú nhìn Phỉ ti chế một lúc, sau đó kiêu ngạo nói, "Phỉ ti chế là một người thông minh."
Đối với lời khen ngợi của Thiên Nguyệt Triệt, Phỉ ti chế chỉ mỉm cười, liền dẫn Thiên Nguyệt Triệt vào gian phòng chứa vải vóc để lựa chọn.
Ngày thường Thiên Nguyệt Triệt tự mặc y phục đã là quá tốt, hơn nữa đều phụ hoàng trực tiếp giúp hắn chọn lựa, cho nên Thiên Nguyệt Triệt mới nhìn một cái đã cảm thấy hoa mắt.
Mục mâu tùy ý đảo quanh, tận lực xem vải vóc nào có màu sắc sạch sẽ, đột nhiên một cậy vải đập vào mắt của hắn.
Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào cây vải kia, "Cái này đi." Vải màu trắng sữa, hoa văn giống nhau, nếu người mặc thì điềm đạm đáng yêu ý nhị, nhưng tiểu bạch si kia mặc thì thêm nét hồn nhiên.
"Cái này... ?" Phỉ ti chế lộ vẻ khó xử, "Tiểu điện hạ, loại này chỉ còn một cây, hơn nữa đã được nương nương chọn, gần đây thân thể của vị nương nương kia không thoải mái, cho nên liên tục đặt trước."
"Nương nương? Vị nương nương nào?"
"Bẩm tiểu điện hạ, là Thư phi nương nương." Phỉ ti chế thành thực nói.
Thư phi? Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên sóng ngầm: "Phỉ ti chế, vừa rồi bổn điện mới khen ngươi thông minh, lúc này ngươi lại hồ đồ."
"Thỉnh tiểu điện hạ bớt giận." Phỉ ti chế nhanh chóng khom lưng.
"Bớt giận?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nở nụ cười, "Phỉ ti chế là người hiểu chuyện, trong cung, bổn điện nói một không hai, cây vải này, bổn điện muốn, nếu ngươi không thể ăn nói với Thư phi, bảo nàng bản đến nói với bổn điện, hay là Phỉ ti chế cảm thấy bổn điện phải thỉnh phụ hoàng tới lấy cây vải này mới được?"
"Không không không... Nếu tiểu điện hạ muốn, vi thần phỏng đoán Thư phi nương nương cũng nguyện ý bỏ những thứ yêu thích." Hài tử này... Phỉ ti chế không ngừng thở gấp, đều nói hài tử đế vương gia sớm thành thục, nhưng hắn thấy, hài tử này không thành thục đơn giản.
Xem ra, chờ hài tử này thỏa mãn sẽ nhanh chóng rời đi, ở trong cung nhiều năm, lần đầu tiên hắn thấy một hoàng tử như vậy, mà hoàng tử này lại được đế vương cực kỳ sủng ái.
Phần sủng ái kia, chỉ sợ là ngay cả ba nghìn mỹ nữ chung một chỗ, cũng không cách nào bằng.
Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm Phỉ ti chế đang nghĩ gì, theo hắn thấy, Thư phi kia muốn may y phục đi quyến rũ phụ hoàng, hừ, đừng nói bổn điện nhằm vào ngươi, thật sự là ngươi quá chướng mắt.
Nếu giống như mẫu thân của Thiên Nguyệt Thiên Hâm – Trữ quý phi, mặc dù thích tranh giành, nhưng không có đầu óc, thì hắn cũng không thèm làm khó nàng.
Tìm được vải, Phỉ ti chế hỏi, "Tiểu điện hạ vẫn muốn như trước kia, cùng một màu sắc may hai bộ sao?"
Y phục của nam nhân đơn giản hơn nữ nhân, thân thể Thiên Nguyệt lại mảnh khảnh, cho nên một cây vải có thể làm được hai bộ.
"Không, bổn điện không may cho mình." Thiên Nguyệt Triệt nói, sau đó hướng phía đại môn, trầm giọng hô to, "Còn không đi vào cho ta."
Tiếp theo, trước mắt bao người, Tiểu Bạch từ từ thẹn thùng đi đến, từ từ là vì cảm thấy có lỗi khi để Thiên Nguyệt Triệt may y phục cho nó, còn thẹn thùng là vì bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy.
Đây là vật gì?
Mấy thị nữ tựa vào nhau, tò mò nhìn vật toàn thân đen sì trước mắt, bọn họ chỉ nghe nói, tiểu điện hạ có hai sủng vật, một là Tiểu Bạch trắng trắng mập mạp phi thường khả ái, hai là Thủ Điện Đồng tùy hứng, thích đẹp lại hay làm xằng làm bậy.
Nhưng, cái này là...