Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Nguyệt Thần vén chăn bông lên, đem tiểu đông tây hôn mê trên giường ôm vào trong ngực của mình, ở trước mắt bao người trên người Thiên Nguyệt Triệt chỉ còn lại khỏa y phục đơn bạc.

Mục mâu hiện ra ánh sáng lạnh khi chạm lấy khỏa y phục cuối cùng, dừng lại một chút: “Đi ra ngoài.” Thanh âm lạnh lùng không giống với lúc trước, có thể thấy được đế vương đang rất giận giữ.

Tất cả cung nữ trong tẩm cung đều lui ra ngoài, chỉ còn lại có Đàn và Nặc Kiệt quỳ trên mặt đất, cùng với mấy y sư.

Thiên Nguyệt Thần đem thân thể Thiên Nguyệt Triệt đặt ở trên đùi của mình, đập vào quang mang sáng ngời chính là vết máu đỏ tươi, cơ hồ trong lòng Thiên Nguyệt Thần nổi lên vọng động muốn giết người.

Ân…

Thiên Nguyệt Triệt mang theo thanh âm rầu rĩ vì bị đau truyền ra.

Nguyên lai là khỏa y phục quẹt qua vết thươngtrên lưng, Thiên Nguyệt Thần vừa động như vậy, vết thương đau khiến Thiên Nguyệt Triệt đang hôn mê từ từ tỉnh lại.

Khi hắn ý thức được cái ôm có hương vị quen thuộc, thân thể nho nhỏ lập tức kháng cự.

“Đừng động, vết thương sau lưng ngươi rất nghiêm trọng.” Thanh âm Thiên Nguyệt Thần nghe vào tai Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ nghiêm nghị như vậy, song cũng bởi vì một phần nghiêm nghị này khiến cho Thiên Nguyệt Triệt càng thêm khổ sở.

Ngươi bảo ta đừng động, ta càng muốn động.

Ôm ý nghĩ như vậy, thân thể Thiên Nguyệt Triệt mới an tĩnh trong chốc lát càng thêm giãy dụa.

“Triệt nhi… .” Thiên Nguyệt Thần không rõ tại sao người luôn luôn hiểu biết như Thiên Nguyệt Triệt hôm nay lại chống đối như vậy, chẳng lẽ là hài đồng đến tuổi chống đối?

Vậy cũng không đúng, chính hắn lúc nhỏ cũng không phải là cái dạng này.

“Buông ta ra, ngươi buông ta ra.” Ngay cả chữ “phụ hoàng” cũng giảm đi, có thể thấy được tâm tình tiểu đông tây thật sự không tốt.

“Buông ngươi ra, có thể, chờ vết thương trên lưng ngươi tốt lên sẽ buông ngươi ra.” Giọng nói bắt đầu ôn nhu, dụ dỗ nhân nhi đang giận dỗi trong ngực.

“Không cần, chết cũng không cần ngươi lo.” Đau, đau quá, đau chết thì thôi.

“Ngươi nói cái gì?” Thiên Nguyệt Thần nắm cổ tay Thiên Nguyệt Triệt, tay vừa dùng lực, chọc Thiên Nguyệt Triệt một trận đau.

“Ta nói đau chết thì thôi, không cần ngươi lo.” Thiên Nguyệt Triệt cũng chán ghét mặt này của bản thân, hắn luôn luôn là vương tử điện hạ ưu nhã, nhưng trước mặt người nam nhân này, 18 năm qua, không 23 năm qua, toàn bộ tu vi đều không có.

Không biết tại sao, ở trước mặt hắn, luôn có cảm giác mình rất dễ dàng bộc lộ tính trẻ con.

“Trẫm không cho phép ngươi chết, không có sự đồng ý của trẫm, ai cũng đừng nghĩ muốn ngươi chết.” Đang suy nghĩ đến tiểu đông tây trong ngực có thể sẽ chết, tâm Thiên Nguyệt Thần lại một trận đau trước nay chưa từng có.

Giờ khắc này Thiên Nguyệt Triệt bị lệ khí của Thiên Nguyệt Thần hù dọa, nam nhân này một thoáng kia trở nên thật là khủng khiếp. Nhưng là…

“Ngươi tên gia hoả dối trá, đừng có giả bộ, ngươi rõ ràng muốn ta chết, muốn ta chết.” Hắn sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy đâu.

“Dối trá, giả bộ, muốn ngươi chết?” Mỗi một câu nói Thiên Nguyệt Thần tăng âm lượng thêm mấy phần, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi giống như là muốn đem tiểu đông tây trong ngực ném vào hang xà.

Bất chấp tiểu đông tây đang bị thương, Thiên Nguyệt Thần xoay người hắn lại, khiến hai mặt nhìn nhau.

Lúc này mới phát hiện mắt của Thiên Nguyệt Triệt trở nên hồng hồng, phảng phất lập tức muốn khóc to, thật không đành lòng.

“Khóc cái gì?” Cơ hồ có chút thô lỗ rồi lại mang theo ôn nhu, động tác nhẹ nhàng xoa khóe mắt Thiên Nguyệt Triệt.

“Bổn điện hạ mới không có khóc.” Thua người không thua trận, Thiên Nguyệt Triệt nâng lên đỉnh đầu cao ngạo.

Thiên Nguyệt Thần đưa tay đem đỉnh đầu của Thiên Nguyệt Triệt hạ xuống: “Thì thế nào, buổi chiều không phải là thật tốt sao?”

Buổi chiều?

Không đề cập tới thì tốt, nhắc tới khiến Thiên Nguyệt Triệt lại một bụng khí: “Thiên Nguyệt Thần, ngươi không cần gạt ta, rõ ràng ngươi không tin ta, ngươi ước gì ta bị xà kia cắn chết, ghê tởm nhất chính là ngươi cư nhiên tìm người thử dò xét ta.”

Thiên Nguyệt Thần?

Tất cả y sư trong tẩm cung chấn động, tiểu điện hạ được sủng cũng nên có hạn độ, tục danh của đế vương há lại có thể cho người khác tùy tiện kêu loạn.

Nghe được Thiên Nguyệt Triệt hô tên của hắn, trong lòng Thiên Nguyệt Thần là cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Cúi đầu nhìn vào mắt Thiên Nguyệt Triệt, trong mục mâu lam sắc như có lửa: “Triệt nhi, đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên của ta, ta sẽ nhớ kỹ.”

Trong đôi mắt ôn nhu phảng phất lam sắc của nước nơi biển cả, thâm thúy nhìn mình, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác được trái tim nho nhỏ của mình lại bắt đầu nhanh chóng nhảy dựng lên.

Bất quả chỉ… Bất quá chỉ hô tên của hắn mà thôi, có cần thiết nhìn mình như vậy không?

Thân thể nhỏ nhỏ nhịn không được co lại.

“Triệt nhi ta không biết việc ngươi hiểu lầm ta là từ đâu tới, cũng không biết miệng ngươi nói cái gì mà muốn ngươi bị xà giết chết là chuyện gì xảy ra, càng không biết tại sao ngươi nói ta hy vọng ngươi chết, nhưng trước tiên đem vết thương trên người ngươi trị liệu tốt, được không?” Giọng nói mềm nhẹ mang theo hương thơm say lòng người, làm ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ say mê theo.

Ân.

Đỉnh đầu nho nhỏ nhẹ nhàng điểm một cái.

Các y sư thấy ánh mắt lạnh lùng của Thiên Nguyệt Thần liền thanh tỉnh.

Lôi Á Thư Đặc tiến lên xem xét vết thương cho Thiên Nguyệt Triệt, bởi vì vết máu còn chưa khô, nhưng y phục cùng vết thương dính lại với nhau, cho nên khẽ động y phục nhất định sẽ tác động vết thương, nếu tiểu điện hạ phát ra thanh âm bị đau, nhất định hắn cũng sẽ vì ánh mắt của bệ hạ mà bồi nửa cái mạng già .

Sự thật chứng minh hắn cùng hoàng cung quả nhiên khắc nhau, không nhớ rõ bao nhiêu năm không có chạy nhanh , năm năm trước cũng là bởi vì tiểu điện hạ mà bị Nặc Kiệt kéo chạy.

Năm năm sau, hôm nay cũng là như thế, cho nên chờ sau tối nay hắn phải suy nghĩ một chút, có nên chuyển nhà hay không, miễn cho qua mấy ngày Nặc Kiệt lại tới tha hắn.

Phải biết rằng Nặc Kiệt trọng lượng 200 cân a, bị hắn kéo như vậy giống như sư tử kéo con cừu nhỏ.

Hình tượng trị liệu sư viện trưởng vĩ đại của hắn cũng bị mất.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng động tác của Lôi Á Thư Đặc cũng không dám có chút sai lầm, đầu tiên hắn lấy ra một thanh kéo đem khỏa y phục bạch sắc của Thiên Nguyệt Triệt cắt bỏ, theo sau lấy ra dược thủy trong cái hòm thuốc.

Đây cũng không phải là dược thủy bình thường, mà chỉ dùng tuyết liên xay thành, nhưng không phải tìm kiếm vất vả, những người tới bái hắn làm sư phụ, đều mang nhân sâm và tuyết liên đến tặng.

Tuyết liên băng hàn có hiệu quả ngừng đau, cho nên trước tiên Lôi Á Thư Đặc dùng dược thủy tuyết liên bôi lên vết thương của Thiên Nguyệt Triệt, như vậy vết thương có hơi nước, y phục dính vào dễ dàng bị giật xuống.

Sau đó để da của tiểu điện hạ tôn quý không để lại sẹo, Lôi Á Thư Đặc trực tiếp dùng phục nguyên thuật (thuật phục hồi như cũ) cấp bốn làm cho vết thương bị nham thạch (đá) xé rách của Thiên Nguyệt Triệt phục hồi nguyên trạng như cũ.

Nhưng sự thật phảng phất không thật là tốt như trong tưởng tượng.

Lúc Lôi Á Thư Đặc thi triển phục nguyên thuật, thân thể Thiên Nguyệt Triệt theo bản năng phát ra hồng, hoàng, thanh, bạch, hắc, sức mạnh ngũ sắc.

Bất kể là chúng y sư ở đây, Nặc Kiệt hay là Đàn, mà ngay cả Lôi Á Thư Đặc kinh nghiệm thừa thãi cùng người luôn luôn đạm mạc như Thiên Nguyệt Thần đều lộ thần sắc kinh ngạc.

Năm loại màu sắc đại biểu cho Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, sức mạnh ngũ sắc nguyên tố, đến nay không có một người có thể đồng thời có được năm loại nguyên tố.

Mà tiểu điện hạ căn bản là một hài tử chưa từng luyện tập ma pháp, ngũ sắc nguyên tố trên người hắn theo bản năng xuất hiện bảo vệ hắn.

Tại sao?

Tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy?

Nhìn bệ hạ cũng là thần sắc không giải thích được, Lôi Á Thư Đặc biết loại chuyện này sợ rằng hôm nay là lần đầu tiên phát sinh.

Quang hệ ma pháp cùng ma pháp này bất đồng, muốn trị liệu cho hắn, nhất định phải làm cho đối phương cam tâm tình nguyện tiếp thu trị liệu, nếu không sức mạnh ma pháp không cách nào thẩm thấu vào trong da.

“Bệ hạ… ?” Lôi Á Thư Đặc đem tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần thu hồi nghi ngờ mới vừa rồi, trầm giọng nói: “Triệt nhi buông lỏng… Triệt nhi, phụ hoàng ở chỗ này, không có việc gì, Triệt nhi ngoan, buông lỏng thân thể… .”

Nghe tiếng gọi quen thuộc của Thiên Nguyệt Thần, nghe hương vị quen thuộc của nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt vốn căng thẳng từ từ buông lỏng.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Lôi Á Thư Đặc dùng trực tiếp phục nguyên thuật cấp sáu.

Nhưng quang hệ ma pháp một khi thi triển ra, liền lập tức cảm ứng được trên người Thiên Nguyệt Triệt có một cỗ lực lượng thần bí đem ma pháp của hắn nhất nhất hấp thu.

Không được, thân thể căn bản không thể động đậy, hai tay cũng không thể dời đi sức mạnh, rốt cuộc là cái gì… Là vật gì hấp dẫn lấy sức mạnh của hắn.

Hối hận, sớm biết như thế không học quang hệ ma pháp , bởi vì quang hệ bảo vệ vạn vật, có thể dung nạp vào trong bất cứ ma pháp nào.

Những y sư khác vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lôi Á Thư Đặc, cái trán còn toát mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên đem sức mạnh của mình rót vào trong cơ thể Lôi Á Thư Đặc, nếu không viện trưởng đại nhân vĩ đại của bọn họ sẽ hư thoát mà chết.

Cùng lúc đó, Thiên Nguyệt Thần cũng cảm giác được Thiên Nguyệt Triệt không đúng, vết thương trên lưng khôi phục nguyên dạng, nhưng thân thể Triệt nhi càng ngày càng nóng.

Không được, nhất định phải nhanh chóng ngăn cản, nếu không Triệt nhi sẽ bị cỗ nhiệt lượng làm bỏng chết.

Trong lúc suy nghĩ, Thiên Nguyệt Thần ngưng tụ sức mạnh trong tay, đem tay của Lôi Á Thư Đặc trên lưng Thiên Nguyệt Triệt kéo ra.

Phanh…

Lôi Á Thư Đặc cùng y sư phía sau hắn toàn bộ ngã trên mặt đất, hoàn hảo, phía sau còn có đệm lưng, Lôi Á Thư Đặc đáng thương nghĩ.

Song hết thảy tất cả cũng không có tiêu trừ, quang hệ ma pháp bị Thiên Nguyệt Triệt hấp thu ở trong nháy mắt bạo phát ra.

“Chết tiệt, Nặc Kiệt, kết giới.” Thiên Nguyệt Thần khẩn trương quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK