Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ách?

Thụy Phi phản ứng không kịp, nhưng thân thể đã bị Cách Lực Hộc vác trên vai.

Cửa của khách điếm có chút cao, Thiên Nguyệt Triệt có chút vội vàng, chân không cẩn thận bị vấp ngã.

“Chủ tử.” Đàn Thành chạy vội, tay nắm ở thắt lưng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt.

“Không có chuyện gì.” Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu, cánh cửa này có chút kỳ quái, lúc tiến vào tựa hồ không cao như vậy, hơn nữa hắn không cho rằng cước bộ của hắn, sẽ bị cửa này làm té ngã.

Ra khỏi khách điếm, tầm mắt không tự chủ bị tấm bia đá trước cửa hấp dẫn, “Tù đảo”, trong miệng nói nhỏ trứ hai chữ này, tên rất kỳ cục, là hạng người gì sẽ lấy tù làm tên.

Tay vỗ về chữ “Tù”, đoán không ra nguyên do.

“Chủ tử.” Đàn Thành nghi hoặc nhìn bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên dừng lại.

Không rõ tấm bia đá này có chỗ nào đặc biệt.

Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt lắc đầu, bước đi, song, đầu nhẹ nhàng quay lại nhìn, thân thể nho nhỏ có chút run rẩy, mắt thường không thể nhìn rõ.

Khách điếm là khách điếm, chưởng quỹ là chưởng quỹ, thị giả là thị giả.

Khác biệt duy nhất chính là khách nhân không phải là khách nhân, vâng, Thiên Nguyệt Triệt rất rõ ràng khách nhân lúc trước tuyệt đối không phải là khách nhân bây giờ, tại sao, là mình sai sao?

Tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt bắt gặp ánh mắt của Cách Lực Hộc, cũng thấy được nghi vấn tương tự trong mắt Cách Lực Hộc.

Tầm mắt hai người người chạm nhau, rất nhiều thứ không cần phải nói ra cũng hiểu.

Sau khi bọn người Thiên Nguyệt Triệt đi một đoạn, nhìn thấy Liệt La Đặc lo lắng đi tới đi lui.

“Chủ tử.” Cước bộ dồn dập chạy tới: “Cuối cùng các ngươi cũng đi ra.” Đã là buổi tối, có lẽ liên quan đến đảo, bởi vì bốn bề núi và biển vây quanh, cho nên nơi này vẫn có thể nhìn thấy nhiều tia sáng, mà mặt trời mỏng manh vẫn còn ấm áp như vậy, hoàn toàn khác với tình huống trong khách điếm.

“Sao ngươi không vào?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi giữa chừng, rồi lại cố ý suy nghĩ cái gì đó.

“Ta một đường theo tới, nhìn thấy chủ tử vào khách điếm kia, nhắc tới cũng kỳ quái, lúc ta định đi vào, thế nào cũng không thấy bóng dáng chủ tử, rõ ràng là chính mắt nhìn thấy, cho nên liên tục chờ ở ngoài.” Liệt La Đặc nói thầm.

Nhưng lời nói thầm của hắn mọi người nghe rất rõ ràng, mọi người hoảng hốt một trận, quay đầu nhìn nhau, ngầm hiểu, khách điếm này, có lẽ không chỉ khách điếm mà cả đảo này cũng kỳ quái.

“Về thuyền trước.” Thiên Nguyệt Triệt đưa ra quyết định sau cùng, cảm giác được một cỗ âm trầm bốn phía, muốn đem bọn họ bao trùm.

Khách điếm, hồng y nữ tử lẳng lặng nhìn bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt.

Kỳ quái chính là, khách nhân trong khách điếm không có một ai đem tầm mắt dừng lại trên người bọn họ, cảnh tượng vô cùng kì lạ nhưng không ai để ý.

Gió lạnh từng đợt lay động, sáu người Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên bờ, lại phát hiện tấm ván gỗ trên thuyền không biết đã bị cất đi từ lúc nào, toàn bộ thuyền thoạt nhìn u ám .

“Chủ tử, ngươi nhìn.” Đàn ngạc nhiên kêu lên.

Mọi người ngẩng đầu, vốn ánh mặt trời nhè nhẹ đã là màu xám , cảnh sắc chung quanh đột nhiên tối đi.

“Trời ạ, đây là cái gì tình huống?” Thụy Phi là người đầu tiên kêu lên.

Trên thuyền không có bất kỳ ánh sáng nào, tình huống này không thể liên tưởng tới yến hội lúc trước.

“Có muốn đi lên xem hay không?” Cách Lực Hộc đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, không biết hắn đang hỏi ai.

“Có muốn không?” Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Các ngươi ở lại chỗ này, ta đi qua nhìn.”

“Thuộc hạ đi cùng chủ tử.” Đàn Thành đã rút kiếm.

“Không cần.” Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt, thanh âm không để cho người khác kháng cự.

Này…

Đàn Thành dừng lại trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Chủ tử coi chừng.”

“Ta đi cùng người.” Cách Lực Hộc suy tư trong chốc lát, mở miệng.

Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, người này không phải là thuộc hạ của mình, từ một khía cạnh khác mà nói hắn không có quyền cự tuyệt.

Hơn nữa hắn cảm thấy ở một phương diện nào đó người này hiểu biết hơn mình.

Suy nghĩ, Thiên Nguyệt Triệt đồng ý: ” Đi qua thế nào?”

Mặc dù thuyền cập bờ, nhưng cách bờ chừng mười thước, buổi tối, thủy triều lên, cho nên so với lúc trước, nước càng sâu hơn, đừng nói không có tấm ván gỗ, cho dù có tấm ván gỗ, với mực nước này, nếu không có ai đứng trên boong tàu cố định tấm ván gỗ, sợ rằng tính nguy hiểm cũng rất cao.

Cách Lực Hộc nhìn Thiên Nguyệt Triệt một chút, hắn không cho là Thiên Nguyệt Triệt khôn có năng lực đi qua, là muốn khảo nghiệm năng lực của hắn sao?

Cách Lực Hộc cười: “Nếu như Thủy Nguyệt công tử không để ý, tại hạ ôm ngươi.”

Thiếu chút nữa Thiên Nguyệt Triệt quên, nơi này là thế giới của ma pháp, không có cái gọi là võ công cổ đại, cho nên càng không tồn tại khinh công .

Nhưng không phải tất cả mọi người có thể học tập ma pháp, dù sao có nhiều chuyện không phải ai cũng hiểu.

“Ta để ý.” Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên nói, trừ phụ hoàng hắn không thích ngoài người đụng hắn.

Đối với Đàn, hắn có thể tiếp thu, nhưng tiếp thu cũng không có nghĩa rằng không để ý, có đôi khi hắn có cảm giác mình có bệnh khiết phích.

Nhưng không có cách nào, ở hiện đại cùng người khác dùng chung một đôi đũa, một cái chén, cũng khiến hắn buồn nôn, cho nên trong căn hộ của hắn hắn luôn có đù dùng riêng.

“Như vậy tại hạ không có cách nào, tại hạ học đạo thuật, chỉ có thể ngự kiếm phi hành.” Ma pháp cùng đạo thuật có hiệu quả như nhau, tựa như tiêu và sáo.

Nga?

Đối với câu trả lời của Cách Lực Hộc, cũng có chút không ngờ, đạo thuật, thế nào cũng không nghĩ ra, từ một cái khía cạnh khác mà nói, đó chính là pháp thuật.

Nếu như có thể, cũng muốn biết một chút.

Nhưng sức mạnh của pháp thuật không bằng ma pháp, hôm nay cũng thịnh hành ma pháp, người này có chút đặc biệt.

Cách Lực Hộc vừa nói, tay phải mở ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm nhỏ như ngón cái, Cách Lực Hộc ném lên phía trước, kiếm lớn lên, nghiêng người nhảy, Cách Lực Hộc lên thân kiếm: “Tại hạ đi trước một bước.”

Ngự kiếm phi hành thuật giả, đạo thuật của hắn đã đến cảnh giới như lửa thanh khiết, nam nhân này quả thật không tầm thường a.

Thiên Nguyệt Triệt chỉ khẽ mỉm cười, không mở miệng, nước biển nhộn nhạo bay lên trời, lập tức tao thành cầu nối liền bờ biển cùng boong tàu, Thiên Nguyệt Triệt chân bước trên mặt nước.

Kỳ quái chính là chân của hắn không bị một giọt nước dính vào.

Đứng ở trên mặt nước, Thiên Nguyệt Triệt không động, nhưng thân thể hắn càng ngày càng đến gần thuyền.

Đặc sắc.

Thụy Phi nhìn, thiếu chút nữa reo hog, khó trách lúc trước, Cách Lực Hộc nói tiểu hài tử này rất lợi hại, xem ra không giả.

Đàn cùng Đàn Thành cũng biết chủ tử của mình rất lợi hại, nhưng cũng không ngờ tới, thủy hệ ma pháp của chủ tử đã đạt đến trình độ như vậy.

Phải biết rằng Thuỷ nhu tính, nếu ý chí của người sử dụng không đủ kiên định cùng tập trung, nó sẽ biến thành chất lỏng bất kì lúc nào, cho nên khi điều khiển hình dáng thủy linh tử, người sử dụng cũng tốn rất nhiều ma lực.

Ở đây người duy nhất thiếu chút nữa chảy nước miếng là Liệt La Đặc, được rồi, mặc dù lúc trước Thiên Nguyệt Triệt cứu hắn, cũng biết hài tử này không đơn giản, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ lợi hại như thế.

Ngẫm lại ánh mắt kia bình thản nhưng lại ẩn ẩn ý cười nhạo, giống như lãnh khốc mà kì thực là vô tình, tiểu hài tử này sao có thể đơn giản như vậy.

Tiểu hoàng tử mà hoàng đế Mạn La đế quốc thương yêu nhất, tiểu hoàng tử này tại sinh thần Thiên Nguyệt Thần khiến sứ giả Anh Túc đế quốc không có cơ hội phản kháng, tiểu hoàng tử gần năm tuổi danh dương thiên hạ ngày đó, sao có thể chỉ là một tiểu tử thông minh.

Liệt La Đặc vừa chảy nước miếng, vừa hưng phấn trong lòng.

Nếu như lúc này có người từ sau lưng của hắn đâm một đao, hắn nhất định cũng không phát hiện.

“Không thấy ngươi nhìn chủ tử buồn nôn như vậy.” Đàn đã tiếp cận Liệt La Đặc từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng có chút phòng bị.

Song hắn vẫn ngẩn người với suy nghĩ trong lòng của mình.

Khoảng cách giữa thuyền và bờ biển tương đối gần, cho nên Thiên Nguyệt Triệt cùng Cách Lực Hộc tới boong tàu cùng một lúc.

Mới vừa rồi ở bên bờ nhìn từ xa đã cảm thấy thuyền có chút vắng lạnh, bây giờ ở trên thuyền, lại càng cảm thấy âm trầm, kinh khủng, bất quá hai người kia cũng không phải là người sợ phiền phức.

Hai người nhìn nhau gật đầu một cái, chia ra tới hai bên cầu thang. Dù sao cũng là ở trên thuyền, cầu thang không phải rất lớn.

Cầu thang đủ rộng cho một người trưởng thành, đối với một hài tử nho nhỏ như Thiên Nguyệt Triệt tất nhiên là rộng rãi, phía sau gió lạnh thổi, phía trước không biết sẽ có gì, nhưng trong lòng hắn mong chờ thứ gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK