Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đức Khoa được tiểu thái giám thông báo, đại khái đã biết chuyện ở đây, đi vào cửa liền hướng Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười: “Nô tài không biết tiểu điện hạ sẽ quang lâm phủ nội vụ, có việc rời đi, thỉnh tiểu điện hạ thứ tội.” Mặc dù Đức Khoa chưa từng gặp hài tử xinh đẹp như tinh linh trong truyền thuyết này, nhưng chỉ cần nhìn một cái hắn có thể khẳng định hài tử đang ngồi trên ghế chính là Thiên Nguyệt Triệt. Gương mặt non nớt tự tiếu phi tiếu, y phục hoa lệ, khí chất đẹp đẽ mà kiêu ngạo, đúng là do đế vương sủng mà ra.

Hồng bảo thạch trên cổ áo nghe nói là bảo thạch quý giá nhất trên khắp đại lục, đi dép lông, nhìn qua non nớt, cũng lộ ra chút nhu mì, song mục mâu kia phi thường thông tuệ.

Đức Khoa cúi lưng hành lễ, mà Thiên Nguyệt Triệt chỉ lẳng lặng nhìn thẳng hắn, Thiên Nguyệt Triệt không có mở miệng, Đức Khoa cũng không dám đứng thẳng lên.

“Miễn.” Thật lâu sau thanh âm thanh thúy của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra: “Chẳng qua là bổn điện hạ nghe ngũ ca nói gần đây cuộc sống của hắn không thoải mái, tài vật tháng này còn chưa tới nhận, bổn điện hạ thấy ngũ ca đi lại bất tiện, liền phân phó Đàn tới nhận thay. Song nô tài này nói tài vật của Chiêu Nghi Cung đã nhận, bổn điện cũng có chút nghi ngờ, là ngũ ca nhớ lầm , hay là bổn điện nghe lầm, hoặc là phủ nội vụ nhớ lầm ?”

Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt phi thường mềm nhẹ, nhưng Đức Khoa nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh.

Nếu nói ngũ hoàng tử Thiên Nguyệt Thiên Ngọc nhớ lầm , vạn nhất chuyện này tra ra, đến lúc đó thì phiền toái.

Nếu nói là Thiên Nguyệt Triệt nghe lầm, chính là càng không xong, ai cũng biết tiểu điện hạ là hoàng tử bảo bối của bệ hạ, đắc tội tiểu điện hạ chính là trực tiếp đắc tội bệ hạ.

Người dưới quyền Đức Khoa phụ họa: “Hồi tiểu điện hạ, là phó tổng quản nhớ lầm, tháng này ngũ hoàng tử chưa tới nhận tài vật, nô tài lập tức phân phó người dưới đi chuẩn bị, để tiểu điện hạ mang về.”

“Không cần.” Thân thể nho nhỏ nhảy xuống ghế: “Phụ hoàng đang chờ bổn điện hạ dùng vãn thiện, bổn điện hạ phải về Kim Long điện, cứ đem những tài vật này tới Kim Long điện đi.”

Cái gì?

Đức Khoa vừa nghe, tâm càng thêm kinh hoảng, đưa… Đưa tới Kim Long điện, vạn nhất bệ hạ hỏi…

Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, nụ cười trên khóe miệng càng sâu.

“Đúng rồi, Đức tổng quản.” Thiên Nguyệt Triệt đi tới cửa, đột nhiên mở miệng: “Trước mặt bổn điện hạ Đức tổng quản cũng tự xưng là nô tài, như vậy tên gia hỏa nằm trên mặt đất nên tự xưng gì?”

Đức Khoa không rõ tại sao Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên hỏi như thế.

Nhưng phó tổng quản nằm trên mặt đất nghe được câu này, thân thể càng run rẩy.

“Hồi điện hạ, đương nhiên là nô tài.” Đức Khoa là người thông minh, vừa nhìn phó tổng quản, liền hiểu ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt.

“Thật sao?” Thiên Nguyệt Triệt nghiền ngẫm lời của Đức Khoa: “Nếu Đức tổng quản không nhắc nhở, bổn điện hạ còn tưởng rằng là “chúng ta” chứ? Bổn điện hạ tạ ơn Đức tổng quản nhắc nhở. Nhưng mà… .”

Thiên Nguyệt Triệt xoay người, lại đi đến bên cạnh phó tổng quản, giơ chân nâng cằm phó tổng quản lên: “Sau này kêu cẩu nô tài đi, cẩu nô tài… Cẩu nô tài… Cái tên này không tệ.”

Cho đến khi bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt biến mất ở cửa của phủ nội vụ, phó tổng quản tê liệt nằm hẳn xuống.

Đức Khoa đi tới ngồi xuống ghế, vung tay bảo người trong phòng lui ra.

“Thúc thúc?” Phó tổng quản bò đến bên chân Đức Khoa: “Thúc thúc, lần này ngài nhất định phải cứu cháu a, thúc thúc… .”

Đức Khoa một cước đá văng thân thể phó tổng quản ra: “Thằng nhóc, hôm nay chúng ta bị ngươi hại thảm .”

Đức Khoa đứng lên khỏi ghế, hai tay nắm thật chặt, giống như là đang tự hỏi. Chuyện của ngũ hoàng tử có thể lớn có thể nhỏ, phải xem ý tứ của tiểu điện hạ, nhưng hôm nay tiểu điện hạ lại nói đem những thứ kia tới Kim Long điện.

Nhìn bộ dáng tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

“Đều là do súc sinh ngươi, tiểu điện hạ mà ngươi cũng dám đắc tội, bình thường chúng ta đã nói với ngươi như thế nào?”

“Thúc thúc, ngài nói, dõi mắt toàn bộ hoàng cung trừ Hoàng quý phi, Trữ quý phi không thể đắc tội, những thứ khác đều không phải lo.” Phó tổng quản cường điệu, Hoàng quý phi, Trữ quý phi là người hắn biết, cũng cố ý đi xem để nhớ, để tránh mình không cẩn thận mà đắc tội: “Thế nhưng ngài chưa nói những người khác trong cung.”

“Đầu ngươi nằm ở đũng quần sao, Kim Long điện là tẩm cung của bệ hạ, còn cần chúng ta thông báo sao?” Đức Khoa Hỏa lớn tiếng rống, đáng lẽ không nên để cho tiểu súc sinh này tiến cung.

“Nhưng cháu không nhận ra tiểu tử kia.” Phó tổng quản biện minh cho mình.

“Khốn nạn.” Đức Khoa tức đến phát run: “Ngươi cho là trong hoàng cung có người thứ hai dám giả mạo hắn sao? Ngươi còn dám ở trước mặt hắn tự xưng chúng ta, đầu óc ngươi chỉ chứa nước sao?”

“Thúc thúc, cháu… Thúc thúc ngài cứu cháu đi… Cháu không muốn chết a… .” Mục đích mà Thiên Nguyệt Triệt muốn bọn họ đem đồ vật đến Kim Long điện rất rõ ràng.

“Nói nhảm, đương nhiên chúng ta không thể để cho ngươi chết, việc này không nên chậm trễ, trước tiên ngươi đem đồ đến Kim Long điện, còn chúng ta đi đến chỗ Hoàng quý phi.”

Toàn bộ hoàng cung, có thể cứu tiểu súc sinh này chỉ có Hoàng quý phi nương nương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK