Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù cho Thiên Nguyệt Thiên Hâm hiểu chuyện đi nữa, nhưng người hắn phải đối mặt là phụ hoàng, cho nên tầm mắt tự nhiên liếc về phía Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, thật ra hắn cũng không hiểu, tại sao mấy ngày qua Hi lại vội vàng thúc ngựa tới Anh Túc đế quốc.

Mà Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai không mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Nguyệt Thần, hắn không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của nam nhân này, tựa như hắn không nhìn thấu hài tử kia.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khung cảnh thực nhàm chán.

Cuối cùng Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai cúi đầu, mặc dù vừa rồi chỉ ngắn ngủi đối mặt với Thiên Nguyệt Thần, nhưng trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần, đế vương tà mị kia không hề che dấu sát khí, đế vương từ trước đến giờ luôn được xem là tỉnh táo lại muốn giết hắn, hơn nữa lại thể hiện trắng trợn như vậy.

Nam nhân này, rốt cuộc là?

“Đoán tâm người khác là chuyện rất vất vả, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, ngươi sống quá mệt mỏi.” Thật lâu sau, Thiên Nguyệt Thần mở miệng, song nhả ra lại là một câu như vậy.

“Bệ hạ nói thế có ý gì?” Là tộc trưởng gia tộc nắm trong tay Thủy Linh Ngọc, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai cả đời kiêu ngạo .

Ha hả… Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười trầm thấp, hai mắt sắc bén dừng lại trên người Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai và Thiên Nguyệt Thiên Hâm, sau đó nói ra một câu, lại khiến trái tim người khác băng giá: “Biết tại sao năm năm trước trẫm không động tới ngươi chứ?”

Ách?

Những lời này ngoài dự liệu của Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, chuyện năm năm trước, đương nhiên hắn biết không thể gạt được Thiên Nguyệt Thần, hắn cũng nghĩ rằng Thiên Nguyệt Thần không dám xử lý hắn. Nhưng theo lời nói của Thiên Nguyệt Thần, hắn biết mình đã sai.

Hôm nay hắn đã biết, từ ánh mắt không hề che dấu sát ý của đế vương, hắn đã biết, ngũ đại gia tộc, ngũ linh châu, nam nhân này không để trong mắt, mà sở dĩ năm năm trước y không động thủ, là bởi vì y xem hắn như một quân cờ.

Mà toàn bộ bố cục quân cờ là do y định.

“Vi thần không biết.” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai thoáng cúi đầu, tâm đế vương, ai có thể suy đoán, mà giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, cho dù hắn không thừa nhận nam nhân trước mắt, nhưng vĩnh viễn không che dấu được chuyện y là đế vương.

“Năm năm trước không giết các ngươi, bởi vì trẫm tìm được món đồ chơi mới, năm năm sau không giết các ngươi, là bởi vì vở kịch đang thiếu người diễn.” Âm thanh băng lãnh mang theo sự thú vị, tựa như lúc này hắn đang vuốt vuốt mái tóc Thiên Nguyệt Triệt, bất đồng duy nhất chính là khi chạm vào mái tóc, hắn cực kỳ ôn nhu, rất sợ làm đau hài tử trong ngực.

“Món đồ chơi?” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai còn chưa kịp mở miệng, thanh âm Thiên Nguyệt Triệt mang theo nồng đậm không vui đã truyền ra, ngẩng đầu, mục mâu vốn hồn nhiên ẩn hiển lệ khí, nét mặt cũng thể hiện vẻ lo lắng.

Thiên Nguyệt Thần cả kinh, đột nhiên sảng lãng phá lên cười, đồng thời trấn an tiểu đông tây muốn bạo loạn trong ngực: “Hiển nhiên không phải là Triệt nhi, Triệt nhi là bảo bối của phụ hoàng, cho dù ai cũng không thể so sánh với bảo bối.”

“Vậy món đồ chơi trong miệng phụ hoàng là sao?” Năm năm trước, khi đó hắn mới sinh ra, không phải sao?

“Triệt nhi cũng biết, lúc ấy phụ hoàng cũng tặng người nọ một phần đại lễ, đem sự đau đớn mà Triệt nhi từng chịu đựng chia ra.” Mục mâu sắc bén ẩn hiển sự tức giận, mặc dù Thiên Nguyệt Thần cười như cũ, nhưng nụ cười của hắn lạnh thấu xương.

Khiến Thiên Nguyệt Thiên Hâm một bên cũng cảm thấy bị cỗ rét lạnh này ảnh hưởng.

Ân?

Thiên Nguyệt Triệt hiếm khi ngốc lăng nhìn Thiên Nguyệt Thần, năm năm trước sao? Khi đó hắn biết hắn cũng là món đồ chơi của phụ hoàng, nhưng phụ hoàng sẽ vì món đồ chơi mà phí nhiều tâm tư như vậy sao?

Nghi ngờ trong mắt Thiên Nguyệt Triệt khiến ánh mắt Thiên Nguyệt Thần trở nên nhu hòa hơn: “Năm năm trước, ngươi không chỉ là món đồ chơi, mà là sự tồn tại đặc biệt, ta không thể làm rõ sự đặc biệt khi đó, nhưng không có ai có thể coi thường hoàng quyền của ta, Triệt nhi còn nhớ rõ chứ? Hoàng cung là nơi rất quy củ, mà quy củ này là do ta định .”

Nói tới đây ánh mắt Thiên Nguyệt Thần chuyển hướng Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, câu khởi môi, tự tiếu phi tiếu, bởi vì trời nóng mà y phục được bung ra, càng gợi cảm cực điểm, song phần phong thái mê người này lại không ai dám nhìn thẳng.

“Hài tử của trẫm, cho dù không được sủng, sống chết của hắn cũng là do trẫm quyết định .” Quyền lợi của đế vương, không có ai có thể xâm phạm, đặc biệt là quyền lợi của Thiên Nguyệt Thần.

Lời nói của Thiên Nguyệt Thần, người khác không hiểu, nhưng Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai đã hiểu, tâm mơ hồ run rẩy, tới hôm nay hắn mới cảm nhận hết sự ác độc của nam nhân này, mình vô tình, nhưng chưa thể nói độc, mà nam nhân này, bởi vì năm năm trước Thiên Nguyệt Triệt bị băng tằm gây thương tổn mà giận chó đánh mèo trên người nữ nhi của chính hắn.

Thất công chúa Thiên Nguyệt Thiên Liên là nhi tử của Trữ phi, ra đời sau Thiên Nguyệt Triệt mấy tháng, nói như thế nào cũng là nhi tử của hắn a, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì?

Nhìn thần sắc của hắn, Thiên Nguyệt Thần biết Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai hiểu rõ ý tứ của mình.

“Nói đi, tại sao lại tới Anh Túc, trẫm không ở cung, là cơ hội cho các ngươi củng cố quyền lợi của mình, nhưng ngươi lại vứt bỏ cơ hội khó có được đó.” Chỉnh vị trí của Thiên Nguyệt Triệt trong ngực mình, để tiểu đông tây có thể ngủ thoải mái chút, động tác ôn nhu, khiến tầm mắt Thiên Nguyệt Thiên Hâm và Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai tập trung trên người hắn.

Thiên Nguyệt Thần không để ý tầm mắt của bọn họ, tự tiện vỗ về khuôn mặt ngủ say của Thiên Nguyệt Triệt: “Rất khả ái đúng không?”

Đúng.

Chỉ cần ngươi nói đúng, ai dám nói không đúng, cho dù trước đây Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai biết tình cảm của đế vương và tiểu điện hạ không tầm thường, nhưng hôm nay thấy động tác rõ ràng như vậy ở trước mắt vẫn còn có chút khó tin.

Tại sao không che dấu, không sợ người khác biết rồi lợi dụng Thiên Nguyệt Triệt uy hiếp hắn sao?

Phảng phất biết suy nghĩ của hắn, Thiên Nguyệt Thần cười cười không nói, không sợ người tham gia náo nhiệt quá nhiều, chỉ sợ còn không đủ.

Đột nhiên, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai hướng phía Thiên Nguyệt Thần quỳ xuống.

Thiên Nguyệt Thần khiêu mi chờ hắn nói, cũng không có ý bảo hắn đứng lên.

Đối với Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai hắn rất hiểu rõ, mặc dù tự đại, nhưng không phải không có phân tấc, tính cách người này rất lạnh, không liên quan đến chuyện của mình không nhìn thêm một cái.

“Thỉnh bệ hạ thành toàn.” Cho tới bây giờ, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai mới tin tưởng nam nhân này đáng sợ, rất nhiều chuyện không phải hắn không biết, mà là đang đợi động tác tiếp theo của món đồ chơi, nam nhân này, ai nói hoàng đế Mạn La đế quốc là vô hại, trên thực tế hắn nguy hiểm hơn so với bất kì ai.

“Thỉnh?” Thiên Nguyệt Thần tinh tế suy nghĩ lời này, chưa trả lời, mắt phượng hàm chứa tiếu ý đang nhìn hắn.

Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai cắn chặt răng, sau đó thở dài: “Cầu bệ hạ thành toàn.”

Đương nhiên Thiên Nguyệt Thiên Hâm không phải người ngu, lúc này hắn cũng rõ ràng ý tứ của Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai.

“Cầu phụ hoàng thành toàn.” Hai chân quỳ xuống, mặc dù thanh âm thiếu niên nguội lạnh, nhưng mang theo rất nhiều lo lắng, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Cầu a.” Thiên Nguyệt Thần cảm thấy có chút thú vị: “Cầu thì phải xuất ra thành ý, câu nói bên miệng cũng không thể đại biểu cái gì.”

Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai và Thiên Nguyệt Thiên Hâm nhìn nhau, lập tức hiểu rõ có ý gì, hai người đứng dậy, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai mở miệng đầu tiên: “Vi thần từ Mạn La chạy tới Anh Túc là bởi vì Thủy Linh Ngọc động.”

Có ý gì? Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

“Tháng trước Thủy Linh Ngọc vốn an tĩnh, đột nhiên phát ra thủy linh lực cường đại, thần là người nắm trong tay Thủy Linh Ngọc, tự nhận có thể hiểu Thủy Linh Ngọc đến 100%, nhưng ngày đó Thủy Linh Ngọc phát ra linh lực khiến thần vô cùng kinh ngạc, mười hai giờ đêm, linh lực của Thủy Linh Ngọc bay thẳn đến chân trời, thần đi ra từ trong phòng, theo tia sáng nhìn phía chân trời, lại phát hiện tia sáng này không chỉ một đạo, đồng thời còn có linh lực của tứ linh châu, căn cứ gia phả của Tư Đốn Phất Lai gia tộc ghi lại, muốn đồng thời khởi động lực lượng ngũ linh châu chỉ có thánh linh châu, thần giật mình, chuyện này không phải chuyện đùa, lại biết phần thưởng của cuộc tranh tài ở Anh Túc đế là Hỏa Linh Châu, cho nên chạy tới đây, hơn nữa… .” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt trong ngực Thiên Nguyệt Thần.

“Nói.” Thiên Nguyệt Thần nhả ra độc một chữ, chân mày không tự chủ khóa chặt, bởi vì theo ánh mắt Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, hắn biết chuyện kế tiếp có quan hệ với nhi tử bảo bối của hắn.

“Từ khi thần tiếp nhận Thủy Linh Ngọc tới nay, nó đã động ba lần, lần đầu tiên là năm năm trước, linh lực ngũ hành từ phương hướng khác nhau bay thẳn đến chân trời, nhưng vừa đúng tạo thành một đường, đây là lần đầu tiên vi thần thấy ngũ linh châu hành hợp thành một như trong truyền thuyết, lần thứ hai động là thời điểm sinh thần bệ hạ, bởi vì lần đầu tiên Thủy Linh Ngọc khởi động, mặc dù vi thần cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cho đến khi động ba lần liên tục, vi thần mới bắt đầu chú ý, đột nhiên phát hiện, lần đầu tiên khởi động là thời điểm tiểu điện hạ ra đời.”

Đông…

Thiên Nguyệt Thần đột nhiên đứng lên khỏi ghế, một tay ôm Thiên Nguyệt Triệt, đồng thời tay còn lại nổi lên linh lực ngũ sắc, nhưng linh lực này làm cho người ta cảm thấy rét lạnh chưa từng có, bốn phía bắt đầu hiện băng sương.

Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai biết, đây là ngũ hành hắc ám ma pháp, mà lúc này đế vương muốn giết bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK