Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Nguyệt Triệt dùng tia lý trí cuối cùng: "Không được, phụ hoàng... Ta... Ta không được."

Nếu như lại tiếp tục, ngày mai không thể xuống giường là chuyện nhỏ, phía sau đau nhức mới là đại sự.

"Vậy... Được rồi." Thiên Nguyệt Thần cố giả bộ bối rối, ngón tay cái xẹt qua môi Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi đã chuẩn bị dùng tới cái miệng nhỏ nhắn này sao? Xác định sao?"

Thiên Nguyệt Triệt run rẩy một trận, phía trên? Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đầu lập tức lắc lắc như trống bỏi: "Nhất định phải sao?"

"Nhất định." Hai mắt Thiên Nguyệt Thần đều là dục vọng thiêu đốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, gật đầu, chỉ có một ngày, phụ hoàng, ta sẽ lấy lại gấp bội.

Nhìn trong mắt tiểu đông tây hiện lên tính toán, tiếu ý trong mắt Thiên Nguyệt Thần càng thêm sáng tỏ, bảo bối, ngươi không có ngày đó.

Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi nhỏ, mút lấy dịch thủy trong miệng hắn, thỉnh thoảng đùa với đầu lưỡi của hắn.

Một bên ôn nhu kéo hai đùi trắng nõn ra, dục hỏa đã sớm bành trướng, trực đảo hoàng long, dễ dàng ra vào hậu huyệt đã được tinh dịch của y làm ướt.

Ân...

Thiên Nguyệt Triệt kìm lòng không đậu rên rỉ, bị phân thân to lớn nóng rực như lửa tiến vào hậu huyệt, trong cơ thể ngứa ngáy không gì sánh được, cho tới bây giờ mới biết nam nhân cũng có thể nhạy cảm như vậy.

Như vậy...

Hai mắt mê ly đột nhiên sáng ngời, trong cơ thể phụ hoàng có như vậy hay không, nếu như mình cũng có thể giữ lấy phụ hoàng ... , nghĩ đến đó, bụng của hắn lại nóng lên, ngọn lửa cấp tốc ngưng tụ xuống hạ thân, phân thân phấn hồng lại càng đứng thẳng.

"Triệt nhi háo sắc." Tiếng cười tà mị của nam nhân vang lên: "Triệt nhi đang nghĩ cái gì?"

"Không... Không có... ." Có cũng tuyệt đối không thừa nhận.

"Đó là ta làm không tốt? Cho nên mới để cho Triệt nhi ảo tưởng, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần phát ra kháng nghị bất mãn.

Ngay lập tức cường hãn đi vào.

Không...

Bởi vì cảm giác nơi hậu huyệt mà toàn thân tê dại, tiếng rên rỉ không dứt từ miệng phát ra, thắt lưng lại càng lắc lư.

Trong rừng u tĩnh không ngừng truyền ra hơi thở mê mị, thân thể hồng nhuận của thiếu niên và thân thể rắn chắc của nam nhân quấn lấy nhau, dịch thể trong suốt mà trắng đục không ngừng chảy xuống từ chỗ hai người giao tiếp.

Phong cảnh dâm loạn như thế, ngay cả trăng sáng cũng phải ngượng ngùng che mặt.

"Chủ nhân." Ảnh vệ không tiếng động đưa lưng về phía nam nhân.

Rút phân thân không biết bắn bao nhiêu lần ra khỏi cơ thể thiếu niên, Thiên Nguyệt Thần dùng trường sam phía dưới lau sạch sẽ cho hai người.

"Chuyện gì?" Thanh âm sau hoan ái có chút khàn khàn.

"Trong vòng trăm dặm đang có người chạy tới." Ảnh vệ mang theo mặt nạ nên nhìn không rõ đáy mắt, nhưng từ thanh âm bình thản của hắn có thể cảm giác hắn không hề có chút dao động.

"Uh, giải quyết tốt hậu quả." Thiên Nguyệt Thần than nhẹ, đồng thời ôm Thiên Nguyệt Triệt biến mất ở trong rừng.

Một khắc đồng hồ sau.

Thân ảnh ngoài trăm dặm đến nơi này.

"Sao vậy?" Đầu tiên là thanh âm của nam nhân, thanh âm rất nhẹ, có chút thở hổn hển, bởi vậy có thể thấy được nếu như không phải nam nhân chạy nhanh mất sức, thì đó chính là thân thể hư nhược.

"Mùi vị dâm loạn." Thị vệ bên cạnh mở miệng.

Cho dù mùi vị đã tản, nhưng ban đêm không dễ mất đi, cho nên còn lưu lại một ít.

"Nga?" Thanh âm của nam nhân cũ, hiển nhiên mang theo chút hứng thú, núi rừng hoang dã lại có người nhã hứng như vậy: "Xem ra chúng ta quấy rầy người ta."

Nam nhân phán đoán.

"Đúng vậy." Thị vệ đồng ý: "Nhưng, cũng có thể thấy được võ công người kia cực cao."

Tựa như phán đoán lại như khẳng định.

"Lại là đối thủ sao?" Nam nhân thưởng thức tiếng vang, giống như hỏi thăm ý kiến người khác.

"Không rõ." Thị vệ thành thực trả lời.

Hôm sau

Thiên Nguyệt Triệt tỉnh lại trong lòng Thiên Nguyệt Thần, sau khi tỉnh lại người đã ở trên xe ngựa , xe ngựa ở trầm ổn di động, nhưng thỉnh thoảng xẹt qua qua cục đá sinh ra lay động, đánh thức Thiên Nguyệt Triệt.

"Tỉnh." Vừa mở mắt, truyền vào trong tai chính là thanh âm sủng nịnh của nam nhân.

Mơ hồ có chút không biết làm sao, Thiên Nguyệt Triệt xoay xoay đầu, chuyện tối hôm qua từng ly từng tý tràn về, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.

Tay lén lút vươn ra khỏi chăn, ý đồ lôi lên, che kín khuôn mặt thẹn thùng của mình, nhưng không ngờ tay bị bàn tay ấm áp của nam nhân cầm lấy: "Đã ngủ một ngày một đêm, tới ăn một chút."

Hai mắt từ dưới chăn chui ra, lăng lăng nhìn trứ nam nhân đang ôm hắn, thật lâu gật đầu một cái: "Ân."

Cháo đã được mang lên từ trước, cho nên chờ lúc Thiên Nguyệt Triệt tỉnh thì đã sớm lạnh, Thiên Nguyệt Thần tay trái ôm Thiên Nguyệt Triệt, tay phải cầm lấy chén.

Chỉ chốc lát sau cháo vốn đã nguội bốc hơi nóng hổi, nguyên lai là Thiên Nguyệt Thần dùng nội lực đem nó làm nóng lên.

Sau đó tay trái cầm lấy chén, tay phải uy từng thìa cho Thiên Nguyệt Triệt.

Thỏa mãn hưởng thụ nam nhân hầu hạ, Thiên Nguyệt Triệt ăn xong vẫn không quên ngáp một cái.

Tay trong chăn sờ sờ bụng đã tròn vo, Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, nói: "Bây giờ là lúc nào ?"

"Sáng hôm qua rời khỏi Quất Tử thôn, bây giờ là buổi trưa ngày thứ hai, đang đến Hồng Diệp thôn." Thiên Nguyệt Thần cầm lấy khăn ướt một bên tỉ mỉ lau miệng cho nhân nhi, sau đó cầm lấy y phục giúp hắn mặc vào từng cái.

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt hơi tò mò cùng bối rối: "Sao không thấy đau." Khẩu khí còn có chút không tin, Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần thử giật giật thân thể.

"Sát dược." Biết tiểu đông tây đang nói cái gì, Thiên Nguyệt Thần hảo tâm giải thích, nhưng không ngờ khiến cho nhân nhi mang thù: "Vậy sao lần đầu tiên ngươi không sát dược cho ta?"

Nhớ kỹ ngày đó tỉnh lại nhưng đau muốn chết, Thiên Nguyệt Triệt nắm lấy tóc Thiên Nguyệt Thần, rất có khí thế chỉ trích.

"Ta muốn để Triệt nhi nhớ kỹ phần đau này." Thiên Nguyệt Thần đáp đương nhiên, nét mặt tà mị của nam nhân lộ ra sự thoải mái trắng trợn.

Tay nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu thâm thúy mang theo tình ý dạt dào, nhìn hắn: "Triệt nhi, nhớ kỹ sao?"

Tâm không ngừng bị hãm sâu, hai mắt lại càng không nỡ dời tầm nhìn: "Nhớ kỹ." Vĩnh viễn nhớ kỹ, đột nhiên nhớ lại khi đó đã cắn nam nhân, vọng động, Thiên Nguyệt Triệt đã vén áo nam nhân lên.

"Triệt nhi..." Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, cũng mang theo kinh ngạc: "Khó có được bây giờ Triệt nhi cũng muốn cho ta nhớ kỹ loại đau này?"

Cười xấu xa nhìn Thiên Nguyệt Triệt, bộ dáng tựa hồ còn mang theo mong đợi.

"Đau cái rắm a." Thiên Nguyệt Triệt không khách khí vỗ lên đầu Thiên Nguyệt Thần một cái, quì gối trên đùi Thiên Nguyệt Thần, tay thô lỗ hất ống tay áo Thiên Nguyệt Thần xuống.

Hai hàng dấu răng trên vai ánh vào trong mắt của hắn, còn có hai cái lổ nhỏ thật sâu.

"Sao vậy?" Thiên Nguyệt Thần đưa tay đặt ở bên hông Thiên Nguyệt Triệt, khẽ dùng lực, ôm chặt lấy hắn: "Đau lòng ?"

Cười khẽ trêu chọc.

Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, ngón tay một lần lại một lần vuốt ve vết thương bị răng cửa cắn qua, vết thương do quỷ hút máu cắn, bằng công lực của phụ hoàng có thể hoàn toàn xóa đi, nhưng vì sao?

"Không thừa nhận cũng không sao, nhưng là... ." Thiên Nguyệt Thần đem lỗ tai của mình tựa vào ngực Thiên Nguyệt Triệt: "Lòng Triệt nhi đang nói cho ta biết, nó đau."

Thanh âm nam tính thành thục luôn là khiến tim hắn đập nhanh như vậy, cho dù là một cái động tác đơn giản cũng khiến hắn đưa mắt nhìn thật lâu.

"Phụ hoàng... ." Thanh âm mềm mại có chút buồn bực.

"Hài tử ngốc." Ôm hắn vào trong ngực, thuận tiện chỉnh y phục của mình: "Không phải đã nói muốn Triệt nhi nhớ kỹ đau đớn lần đó sao? Ta hiển nhiên cũng muốn nhớ kỹ, mỗi lần soi vào gương nhìn thấy vết thương này, sẽ nhớ tới Triệt nhi lúc cao trào động lòng người như thế nào."

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt tăng thêm thanh âm, nam nhân đáng ghét này không thể đứng đắn một chút sao?

Mặc dù như thế, khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ mà giơ lên, hắn biết phụ hoàng đang dùng phương thức của y nói với hắn, y yêu hắn.

Mã xa dừng lại trước cửa Hồng Diệp thôn cửa.

Phía trước Hồng Diệp thôn có một tấm bia đá, nhìn thấy bọn họ đến, có người đi ra cản đường đi của bọn họ.

"Các ngươi là ai?" Mở miệng là người dẫn đầu nhóm người, nhóm người này mặc quân trang, vừa nhìn cũng biết là thành vệ binh trong thành.

Hóa ra thành quản trong thành đã biết nơi này ôn dịch lan tràn, cho nên mới phái nhân thủ bí mật đóng quân.

"Bọn ta thăm người thân." Thanh âm trầm ổn của Thiên Nguyệt Thần từ bên trong mã xa truyền ra.

Thăm người thân?

Mấy thành vệ binh nhìn nhau, đánh giá những người ngoài mã xa một phen, những người này đều là minh vệ trong cung mặc thường phục.

Ảnh vệ chia làm: ám vệ và minh vệ, ám vệ là ảnh vệ ngầm, mà minh vệ là cung nữ, thái giám hoặc thị vệ, với thân phận ảnh vệ, chỉ có lúc khẩn cấp bọn họ mới có thể biểu hiện thân phận của mình, cho nên nếu có người muốn mua cung nữ, thái giám hoặc là thị vệ, vận khí không tốt sẽ đụng phải minh vệ.

Người dẫn đầu nhóm thành vệ binh hảo tâm nhắc nhở: " Hồng Diệp thôn xảy ra một ít chuyện, cho nên lối đi bị cấm, không muốn liên lụy đến các vị, cho nên các vị trở về đi."

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, từ trong miệng thành vệ binh có thể hiểu ra đối phương không muốn cho người bên ngoài biết Hồng Diệp thôn bị ôn dịch, hoặc là mấy thành vệ binh cũng không biết chuyện?

"Bọn ta không sợ phiền toái." Thanh âm nhẹ nhàng của Thiên Nguyệt Triệt còn mang theo mấy phần ngây thơ của thiếu niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK