"Ta thấy nó không đơn thuần đuổi theo chúng ta?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm sa hùng thật lâu, sau đó nói.
"Uh, tựa hồ có lí do gì đó." Mạc Tà cũng gật đầu, hiển nhiên hiểu được ý của Thiên Nguyệt Triệt, "Chẳng lẽ nó muốn đuổi theo chúng ta chơi đùa."
"Uh, nó ở một mình trên sa mạc quá tịch mịch, cho nên..." Thiên Nguyệt Triệt cười như tên trộm.
"Cho nên...?" Thiên Nguyệt Thần đem ánh mắt đặt trên khuôn mặt đắc ý của Thiên Nguyệt Triệt, một loại dự cảm xấu tự nhiên xuất hiện, mỗi lần Thiên Nguyệt Triệt có nét mặt này, y biết có chuyện sắp xảy ra, quả nhiên. Thiên Nguyệt Triệt bước ra một bước, lại một bước, sau đó tiêu sái đến trước mặt sa hùng.
Mà ngoài ý muốn, sa hùng cũng không công kích Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt vươn tay sờ sờ chân sa hùng, không có biện pháp, không phải Thiên Nguyệt Triệt quá thấp, mà là sa hùng quá cao. Đột nhiên, sa hùng đưa tay ra, mọi người đều cả kinh, lại không biết sa hùng xách Thiên Nguyệt Triệt lên, sau đó thả trên vai của mình. Thật đáng yêu... Mắt Thiên Nguyệt Triệt thoáng hiện tinh quang, đem môi tiến tới bên tai sa hùng: "Ngươi nguyện ý theo ta cùng trở về sao?" Sa hùng hiển nhiên nghe không hiểu tiếng người, chớp mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt hắc hắc cười to: "Ngươi không nói, ta liền cho là ngươi đáp ứng." Vỗ vỗ đầu sa hùng, thân thủ nhảy lên không, một trận quang minh, chiếc nhẫn Tạp Cơ được mở ra, sa hùng cao gần mười thước bị thu vào trong nhẫn, bóng dáng mảnh khảnh nhẹ rơi xuống đất, mọi người phát hiện, đuôi hồ ly phía sau Thiên Nguyệt Triệt lại ngoe ngẩy.
"Ngươi chuẩn bị đem nó làm gì?" Thiên Nguyệt Thần vuốt vuốt huyệt thái dương phát đau, y có thể nghĩ tới tương lai cỡ nào đen tối.
"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt cười sáng lạng vô cùng, "Phụ hoàng hồi cung, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ta đây, cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, hắc hắc..."
"Đừng gây tai nạn chết người." Thiên Nguyệt Thần bắt đầu thay những người trong cung lo lắng, ngàn vạn đừng để tiểu tử bắt được, nếu không chuẩn bị gặp xui xẻo.
Lục lâm trước mắt, chính là cửa vào Ma giới trong truyền thuyết, bởi vì Thần tộc, Tinh linh tộc, Ám nguyệt chi tộc, Ma tộc và Nhân tộc không ở cùng một khu vực, mỗi nơi thường có nhiều không gian vây quanh.
"Khu rừng rậm này là không gian hư không, một khi đi vào chẳng khác nào vào Ma giới, tốt nhất mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng?" Thiên Nguyệt Thần không thể khẳng định đoạn đường an toàn thế nào, bởi vậy giao cho mọi người tự mình lựa chọn. Bất quá đó cũng là khách khí, mọi người đến nơi này, nói trở về là tuyệt đối không thể. Tất cả hít sâu một hơi, sau đó rảo bước tiến vào rừng rậm. Một cái chớp mắt, rừng rậm biến mất, mọi người đều cảm giác mình rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Không biết qua bao lâu, thời điểm mở mắt ra, cảm giác thân thể từ giữa không trung rớt xuống, rơi trên cỏ, nhìn bốn phía, hoa cỏ đều héo rũ, giống như không có sinh khí.
"Đây chính là Ma giới?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nhưng thanh âm khẳng định, "Giống như địa phủ." Ma giới là nơi hỗn loạn nhất, bởi vì chủng loại nhiều, đồng thời cũng là nơi tự do nhất.
"Ngươi biết cái gì?" Thiên Nguyệt Thần kéo tiểu tử qua, ngăn hắn mở miệng, càng nói càng loạn.
"Đúng mà, bốn phía không sinh khí, nhìn càng khiến người ta cảm thấy buồn bực." Thiên Nguyệt Triệt thả Thủ Điện Đồng, gia tăng một chút không khí.
"Nơi này là giao giữa Ma tộc và Nhân tộc, bình thường đều không có người. Trung tâm Ma tộc – Ma cung rất náo nhiệt, đặc biệt là nơi ở của quý tộc, thật ra sinh hoạt ở Ma tộc và nhân tộc không có gì khác nhau. Nhưng, Ma tộc phức tạp nhất, bọn họ sống từ lâu nhất, hơn nữa họ cũng xinh đẹp nhất, cho nên đẹp xấu tương phản rất lớn, không giống Thần tộc, thật ra Thần tộc và Nhân tộc giống nhau." Kim dựa vào trí nhớ thật lâu trước đây giới thiệu.
"Ngươi đã từng đã tới?" Mạc Tà hỏi.
Kim gật đầu: "Trước kia theo Thần Chủ đến, Thần Chủ không thích tụ hội, bởi vì quá mức phiền toái, nhưng Thần Chủ thích chơi, chỉ cần nơi hắn chưa từng đến, hứng thú liền có thể đi xem một chút, bất quá Thần tộc chưa bao giờ tới Ám Dạ chi tộc, cho nên lần đó Tinh Linh hoàng tụ hội, chính là lần đầu tiên Thần Chủ và Nguyệt chủ gặp mặt." Chỉ không nghĩ, là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đem đến duyên phận hai người. Quang Minh thần tử, kiếp trước của ta, Thiên Nguyệt Triệt yên lặng nhớ tới người này, thông minh như ngươi, sao có thể để mình lâm vào tình trạng như thế?
"Bây giờ việc chúng ta cần làm là xác định vị trí Thổ Linh Châu." Thiên Nguyệt Thần nói, kéo suy nghĩ của mọi người trở lại. "Uh, bất quá, phụ hoàng, ta cảm thấy, trước tiên chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi." Thiên Nguyệt Thần miễn cưỡng gật đầu, y hiểu rõ bảo bối của mình, nghỉ ngơi là giả, ở Ma tộc du ngoạn một phen mới là thật.
Thật ra không chỉ Thiên Nguyệt Triệt, nhóm người Mạc Tà cũng tồn tại suy nghĩ này, dù sao khó có dịp, cơ hội không nên bỏ qua. "Chúng ta đến thành trấn phụ cận trước."
... ...
Bọn họ đến được thành trấn đã là buổi tối, dọc theo đường đi, đối với mấy người đích thật là một loại trải nghiệm, thành trấn tựa hồ đặc biệt náo nhiệt, nơi nơi rực rỡ.
"Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi." Thiên Nguyệt Triệt nằm úp sấp trong lòng Thiên Nguyệt Thần, "Lại đi tiếp, ta sẽ mệt chết."
"Triệt nhi, đoạn đường này chỉ sợ đi chưa được bao nhiêu, ba phần tư lộ trình đều là phụ hoàng cõng Triệt nhi trên lưng." Thiên Nguyệt Thần vạch trần, y cõng hắn đi lâu như vậy cũng không than mệt, tiểu tử này còn ai oán.
"Hừ, một ngày nằm trên lưng phụ hoàng, ta cũng mệt chết đi." Thiên Nguyệt Triệt nói, tò mò nhìn bốn phía, "Phụ hoàng, khách điếm này tựa hồ tốt nhất, chúng ta vào trong đi." Mấy người vừa đi vừa lựa chọn một khách điếm tốt nhất. Bọn họ mới vào cửa, liền cảm giác được toàn bộ tầm mắt tập trung lại, nhìn bọn họ tựa như động vật quý hiếm.
Nữ nhân vận trang phục xinh đẹp đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên chào đón: "Mấy vị khách quý, thỉnh." Xà yêu, nữ nhân rất có phong vị, nửa ngực lộ ra bên ngoài, trên người chỉ mặc một cái cái yếm màu đỏ, hạ thân là váy.
"Ơ, chưởng quỹ, lão bà nhà ngươi lại phong tao." Nam nhân nào đó thét to một tiếng, đồng thời nhân lúc nữ nhân đi qua liền sờ soạng mông nàng. Chưởng quỹ là một nam tử trung niên, nhìn qua vô cùng thành thật, cười ôn hòa: "Không có chuyện gì... Không có chuyện gì, thực ra nên quản cái tay của ngươi mới tốt." Hóa ra thành thật chỉ là bề ngoài, chưởng quỹ vô cùng cùng gian xảo. Nhóm người Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, rất không thích nơi này.
Nữ nhân chính là lão bản nương, là một người thông minh: "Tiểu công tử không quen đi xa, nơi này của bọn ta, khách điếm cũng có mấy nhà, bất quá chỗ ta an toàn nhất cũng náo nhiệt nhất, tiểu công tử có thể đi hỏi thăm một chút." Lão bản nương nhìn ra Thiên Nguyệt Triệt mệt mỏi, quả nhiên là nữ nhân chu đáo. Nhóm người Thiên Nguyệt Triệt cũng sảng khoái nói: "Vậy thì phiền toái lão bản nương, cho chúng ta năm phòng hảo hạng."
"Phòng thì có, bất quá phòng ở đây đều giống nhau, không có phòng hảo hạng, ai cũng giống ai." Lão bản nương vừa giải thích vừa bảo tiểu nhị đi chuẩn bị khách phòng, nàng đoán chắc nhóm người Thiên Nguyệt Thần sẽ ở lại, "Lão bản nương thật là người sảng khoái, nhân tiện giúp chúng ta chuẩn bị chút nước ấm." Thiên Nguyệt Thần dịch sang bên cạnh một bước, không dấu vết tránh thân thể lão bản nương dựa vào. "Muốn yêu cầu dịch vụ đặc biệt sao?" Lão bản nương cố ý nép sát Thiên Nguyệt Thần vài phần. Phanh...
Thiên Nguyệt Triệt xoá sạch ý định chạm vào tay Thiên Nguyệt Thần của lão bản nương: "Tiểu gia ta muốn dịch vụ đặc biệt." Dịch người ngồi giữa Thiên Nguyệt Thần và lão bản nương, thanh âm cũng trở nên không tốt. Ách? Lão bản nương sửng sốt, sau đó cười nói: "Hóa ra tiểu công tử đã trưởng thành, hôm nay lão nương ta tới hầu hạ ngươi."
"Không muốn." Đôi mắt đẹp của Thiên Nguyệt Triệt vừa chuyển, "Tiểu gia ta thích chơi, để nam nhân của ngươi hầu hạ ta."