Nhưng là, nơi này là chỗ nào? Bố cục ưu nhã không giống Kim Long điện hoa lệ, nhíu nhíu mày, mới nhớ tới hết thảy ngày hôm qua, trên mặt đỏ ửng.
Trời ạ, ngày hôm qua hắn cư nhiên làm, ngày hôm qua bằng cái loại này phương thức vì phụ hoàng làm, có chút không dám tin tưởng.
Tay nhỏ bé từ trong chăn vươn ra sờ sờ khuôn mặt của mình, nóng quá, ngày hôm qua cực kỳ tức giận đi, nhìn thấy phụ hoàng cùng nữ nhân kia thân mật tựa vào nhau.
Nhưng là?
Trong đầu thổi qua dự cảm xấu, đây là ăn dấm sao?
“Triệt nhi không cảm thấy bây giờ mới hối hận đã không còn kịp rồi sao?” Thanh âm mỉm cười từ bên giường truyền đến.
Cái đầu nhỏ xinh của Thiên Nguyệt Triệt lập tức xoay qua chỗ khác, mới phát hiện Thiên Nguyệt Thần đứng ở bên giường mỉm cười nhìn hắn.
“Phụ hoàng, ngươi cười rất xấu.” Có chút sinh khí hừ lạnh, vén chăn lên, từ trên giường đứng lên, phát hiện y phục trên người mình mới thay, biết ngày hôm qua Thiên Nguyệt Thần thay cho hắn.
“Triệt nhi nói dối cũng không hay nga, người người đều nói ta cười rất mê người.” Đi lên một bước nhéo khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé của Thiên Nguyệt Thần, động tác không che dấu được nhu tình.
Nhìn nam nhân trước mắt tự luyến, trong nháy mắt Thiên Nguyệt Triệt phát hiện nam nhân này rất lưu manh.
“Hôm nay tâm tình phụ hoàng tựa hồ rất tốt?” Có chút nghi ngờ chuyện gì khiến người nam nhân này sung sướng như vậy.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt là nụ cười thật sâu, sau đó cầm lấy y phục một bên mặc vào cho tiểu đông tây, ngoại y nga hoàng (vàng nhạt) làm nổi bật khuôn mặt phấn hồng.
“Đuổi đi những thứ ruồi nhặng kia, tự nhiên cao hứng, nhưng cao hứng nhất là tối hôm qua Triệt nhi chủ động nha.” Mạn La quốc mặc dù bốn mùa như mùa xuân, nhưng rốt cuộc vẫn phân chia lạnh ấm, mà bắt đầu từ hôm nay khí trời cũng từ từ ấm áp , cứ như vậy tiểu đông tây cũng sẽ không rét lạnh.
“Cái gì? Đi?” Thiên Nguyệt Triệt mắt trợn tròn, hô lên: “Phụ hoàng, làm sao ngươi có thể để cho bọn họ đi?”
Ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, cư nhiên để cho bọn họ đi, những kẻ dùng xà tập kích hắn cư nhiên bỏ trốn mất dạng.
Hắn, Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ để người khác khi dễ.
“Không đi chẳng lẽ giữ lại thưởng thức?” Biết tiểu đông tây tức giận cái gì, Thiên Nguyệt Thần ôm lấy từ trên giường, đi ra phía ngoài.
“Nhưng bọn họ đả thương ta, phụ hoàng, ta luôn luôn thích trả lễ lại.” Tay nhỏ bé vòng quanh cổ Thiên Nguyệt Thần, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn cong lên, trong mục mâu kim sắc chính là quang thải tự tin, thậm chí có chút mùi vị tà ác.
Nhìn trong mắt tiểu đông tây có thâm ý khác, mục mâu của Thiên Nguyệt Thần cũng là tiếu ý càng ngày càng sâu, tiểu đông tây nhỏ như vậy thật sự rất sáng mắt.
“Bảo bối, bọn họ không thể ở bên trong Mạn La đế quốc gặp chuyện không may, mặc dù ta không quan tâm hai nước giao chiến, nhưng sẽ làm dân chúng lâm vào chiến hỏa, như vậy cuộc sống của chúng ta cũng sẽ trôi qua nhàm chán, nhưng là… .” Thiên Nguyệt Thần dừng lại một chút, mục mâu vốn chứa tiếu ý xoẹt qua một tia sát khí: “Nhưng bọn họ có thể ở trong phạm vi quốc gia của mình gặp chuyện không may.”
Thương tổn tiểu đông tây của hắn, hắn sẽ không bỏ qua.
“Ân… ?” Thiên Nguyệt Triệt có chút nghi ngờ, nguyên lai nam nhân này so với hắn còn phúc hắc hơn.
“Hai tháng sau là ma vũ đại hội ở Anh Túc đế quốc, Triệt nhi nhất định có hứng thú, không phải sao?”
Nga?
“Phụ hoàng thật là hiểu ta, chẳng qua ma vũ đại hội là?” Hình như là tranh tài rất vui vẻ, không biết đến lúc đó có giống với loài người hay không, sinh vật quỷ hút máu sẽ xuất hiện?
Nhìn tiểu đông tây lóe ra quang mang hưng phấn, Thiên Nguyệt Thần cười nói: “Ma vũ đại hội là toàn bộ chủng tộc bất đồng trên đại lục, quốc gia bất đồng cùng chung tổ chức ma pháp đại hội luận võ.”
“Cho nên sẽ có rất nhiều thứ thú vị.” Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu ảo tưởng.
“Bất quá… .” Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt đi ra khỏi Mạn La các, nhìn thấy Nặc Kiệt ngồi ở một bên gật gù.
“Bất quá cái gì?”
“Ma pháp trong cơ thể Triệt nhi nên cùng phụ hoàng giải thích một chút phải không? Triệt nhi đối với đại lục này cũng không phải là xa lạ giống như ta nghĩ.” Vốn cho là linh hồn xa lạ đi tới đế quốc xa lạ hết thảy đều là xa lạ, nhưng hồi tưởng năm năm qua Triệt nhi có thể nói là an tĩnh, này không phải là gan dạ cùng sáng suốt người bình thường người có thể có.
Triệt nhi của hắn thật sự có rất nhiều bí mật.
Thiên Nguyệt Triệt trầm mặc, hắn biết khi thánh linh châu trong cơ thể hắn xuất hiện, hết thảy tất cả sẽ không còn là bí mật, bao gồm thân thế của hắn.
Dọc theo đường đi ôm Thiên Nguyệt Triệt trở lại Kim Long điện, cung nữ đã sớm chuẩn bị xong tảo thiện thịnh soạn, song bóng dáng quỳ gối bên ngoài tẩm cung lại làm cho Thiên Nguyệt Triệt có chút ngoài ý muốn.
Là ảnh vệ kia.
“Phụ hoàng?” Thanh âm gọi nam nhân trong tích tắc trở nên lạnh lẽo.
“Mặc dù ta không thích giải thích cũng không thể không giải thích, nếu như giải thích có thể làm cho ngươi an tâm.” Thiên Nguyệt Thần biết trong lòng Thiên Nguyệt Triệt vẫn không thể buông ra, mà hắn không thích loại cảm giác bị tiểu đông tây hoài nghi.
Ân?
Thiên Nguyệt Triệt nhìn ánh mắt kiên định của nam nhân, ánh mắt trầm mặc lại, thật lâu Thiên Nguyệt Triệt lại nâng lên khóe miệng: “Phụ hoàng, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội giải thích nữa.”
Tay ôm chặt thắt lưng của Thiên Nguyệt Triệt, bóng dáng vượt qua ảnh vệ quỳ trên mặt đất, hai người ngồi xuống trước bàn ăn.
Thiên Nguyệt Triệt thích ăn chay, ăn mặn ăn vài miếng sẽ buồn nôn, về điểm này Thiên Nguyệt Thần rất phiền não, bất quá cũng may có rất nhiều thứ có thể bổ sung dinh dưỡng.
“Tại sao Triệt nhi không thích ăn cá hoặc là ăn thịt?” Cố ý chọn lấy một khối không có thịt cá bỏ vào trong chén của tiểu đông tây.
Thiên Nguyệt Triệt do dự một chút, biết điều một chút gắp vào trong miệng: “Bởi vì mùi quá nồng.”
Nhưng thật ra là trước kia ở viện y học đã giải phẫu cá, thấy có chút buồn nôn, tóm lại phàm là đồ có thể nghiên cứu, trên căn bản cũng bị hắn nghiên cứu gần hết.
“Phụ hoàng, thật ra ta không sao.” Ăn đã đủ no, Thiên Nguyệt Triệt để xuống đôi đũa trong tay nhìn Thiên Nguyệt Thần.
“Ân?” Thiên Nguyệt Thần nhíu mày nhìn tiểu đông tây.
“Cho nên, phụ hoàng có thể cho hắn đứng lên.” Lấy khăn lông một bên lau miệng, Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào ảnh vệ nói.
“Trên thực tế hắn không có bảo vệ tốt cho ngươi, không phải sao?” Sai lầm chính là sai lầm, không cần lý do, mà hắn không cách nào tha thứ chuyện tiểu đông tây bị thương hoặc là… , vừa nghĩ tới có này khả năng, nhất thời lạnh lẽo trong lòng Thiên Nguyệt Thần lộ ra.
“Phụ hoàng, ta muốn nghe hắn giải thích, tựa như mới vừa rồi phụ hoàng muốn giải thích cho ta.” Tay nhỏ cầm bàn tay to của Thiên Nguyệt Thần, thanh âm nhàn nhạt lạnh lẽo nhất quán (trước sau như một).