Cho nên dùng kính đen, với con mắt thẩm mỹ của Thiên Nguyệt Triệt mà nói, rất hoàn mỹ.
Kết quả là, tâm tình rất tốt nên dẫn theo Liệt La Đặc, Đàn Thành xuất cung.
Phía sau, có một ánh mắt sạch sẽ thẳng tắp nhìn theo bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt, hoặc là nói, dừng lại ở trên mái tóc đen của Thiên Nguyệt Triệt, giống như đang nhìn động vật hiếm có.
Ánh mắt sạch sẽ như vậy đương nhiên là của Tiểu Bạch, kết quả, Tiểu Bạch đơn thuần cầm lấy tinh dầu hà thủ ô đặt trên bàn, bắt đầu tìm tòi.
Ngoài cung
Thiên Nguyệt Triệt rất ít khi xuất cung, trước lúc năm tuổi chẳng bao giờ xuất cung, trong tám năm qua, Thiên Nguyệt Thần mang theo hắn đi chơi rất nhiều nơi, nhưng đế đô, là hoàng tử của Mạn La đế quốc, lại chưa bao giờ dạo chơi đô thành của mình.
Lúc này mới ra hoàng cung, ánh mắt tò mò của Thiên Nguyệt Triệt càng không ngừng lưu chuyển chung quanh, phụ hoàng, nhìn sự phồn hoa của đế đô, ta tựa hồ càng hiểu rõ ngươi thêm một chút.
Mạn La đế quốc phân chia phương hướng, lấy hoàng cung làm trung tâm, mà Liệt La Đặc nói, trước kia hắc nhai là nơi nghèo nhất đế đô.
Đương nhiên Mạn La đế quốc giàu có, nhưng quốc gia giàu có thêm nữa cũng không thể không có ăn mày, mà một quốc gia tuyệt đối không thể phát triển toàn diện, người giàu cần người nghèo làm công, mà người nghèo cần người giàu để mưu sinh.
Nghe nói có một thương nhân mới tới đế đô, mua hết các cửa hàng nghèo khó trên khu phố phía đông này, sau đó thay đổi toàn bộ, bây giờ danh tiếng đã vượt qua những khu phố khác.
Cái gì gọi là hắc nhai, nói đúng hơn là khu phố này như một chợ tự do, mà hắc nhai, lúc mới bắt đầu đều tập trung người nghèo trong thiên hạ, là nơi người nghèo làm ăn, bởi vì người nghèo ít tiền, cho nên đều mua đồ dùng bình thường, mặc dù bình thường nhưng chất lượng cũng khá bảo đảm.
Tỷ như khăn lụa, có lẽ chất liệu không bằng khăn lụa của quan lại quý tộc, nhưng nó có kiểu dáng đa dạng.
Buôn bán dựa vào quan niệm ít lãi tiêu thụ mạnh, cũng bởi vì thế mà trong nửa năm ngắn ngủi, hắc nhai đã nổi danh.
Đi vào hắc nhai, đập vào mắt đầu tiên là hắc điếm, mặt tiền của hắc điếm rất lớn, trên dưới có hai tầng lầu, đồ của lầu một đã hiếm thấy, mà lầu hai lại càng hiếm thấy.
"Đây là hắc điếm ngươi nói đến?" Thiên Nguyệt Triệt thiêu mi, ngay cả bảng hiệu cũng lười xem, liền bước vào, Liệt La Đặc và Đàn Thành đồng thời theo sau.
Trong hắc điếm có vô số khách nhân, nữ nhân, nam nhân đều có, Thiên Nguyệt Triệt đi vào bên trong nhìn chung quanh một vòng, nhìn mọi người chọn tới chọn lui đồ dùng.
Có trâm gài tóc, có tinh thạch tinh xảo đặc sắc... , những đồ này hiển nhiên không lọt vào mắt Thiên Nguyệt Triệt.
"Chủ tử lên lầu hai nhìn." Liệt La Đặc nhắc nhở.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, liền đi tới, bố cục lầu hai không giống lầu một, toàn bộ lầu hai được ngăn cách thành từng gian phòng trang nhã, bên trong mỗi phòng hiển nhiên trưng bày đồ đủ kiểu dáng màu sắc.
Thiên Nguyệt Triệt chọn một giang phòng tương đối vắng vẻ đi vào, trước cửa mỗi phòng đều có thị giả đứng trông, lễ nghi của bọn họ vô cùng tốt.
Bên trong gian phòng có một nam tử vận y phục gọn gàng đang ngồi, nam tử thấy bọn họ đi vào liền hướng phía bọn họ cười một tiếng, coi như là chào hỏi, Thiên Nguyệt Triệt đáp lễ, nhìn theo ánh mắt nam tử, Thiên Nguyệt Triệt thấy một chuỗi hạt châu hoa lệ nhưng cũng đơn giản.
Tò mò đi tới, trên chuỗi hạt là từng viên mã não thật nhỏ, chín chín tám mươi mốt viên, mã não đỏ sậm long lanh, có cảm giác cao quý, nhưng Thiên Nguyệt Triệt không hiểu, chuỗi hạt này không thấy điểm nào hiếm lạ.
Thị giả thấy ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt không rõ, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, nhiệt tình giải thích: "Chín chín tám mươi mốt viên mã não quả thật rất đẹp, mặc dù mã não được thiên nhiên tạo thành, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân nó sang quý, so với tinh thạch, giá tiền của mã não thua kém rất nhiều.
Cho nên giá tiền của xuyến mã não này cao không phải vì chất liệu của nó, mà bởi vì bên trong nó."
"Bên trong?" Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng thị giả, rửa tai lắng nghe.
Thị giả cẩn cẩn dực dực gỡ viên mã não xuống: "Công tử hướng về phía ánh sáng, thỉnh nhìn kỹ."
Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy mã não, đi tới nơi ánh sáng chiếu vào gian phòng, cẩn thận nhìn lại, tâm chấn động mạnh một cái, đây quả thực, quả thực vô cùng tinh xảo.
Song càng khiến Thiên Nguyệt Triệt rung động không phải là độ tinh xảo, mà là hoa văn trong đó.
"Vật này có được từ đâu?" Tâm Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu nhảy nhảy, quá ngạc nhiên cùng không thể tưởng tượng nổi, bên trong mã não cư nhiên là hình tượng La Hán.
Chín chín tám mươi mốt vị La Hán khác nhau.
Đây tuyệt đối không phải là thành tựu thời đại này có thể chế tạo nên, nếu như không phải, xuyến mã não La Hán này từ đâu mà đến .
Thiên Nguyệt Triệt rất rõ ràng, đại lục này hầu hết là ma pháp, cho dù có đạo pháp cực quang chi điện của Thụy Miện, cũng là số lượng ít có.
Nhưng La Hán, La Hán là phật hiệu phía Đông, nơi này? Quá kỳ diệu.
"Chuỗi hạt này tới từ một quốc gia thần kì, nghe nói quốc gia kia gọi là Trung Quốc..." Thị giả vừa nói được một nửa, bị Thiên Nguyệt Triệt kích động nắm lấy tay.
"Ngươi nói cái gì, Trung Quốc?" Lực đạo hai tay cơ hồ muốn bóp nát cổ tay thị giả, khẩn trương tới mức Liệt La Đặc cùng Đàn kinh sợ, Thiên Nguyệt Triệt như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua.
"Chủ tử, mau buông tay, người sẽ bóp nát xương hắn." Liệt La Đặc nhanh chóng nói.
Thanh âm của Liệt La Đặc kéo lý trí Thiên Nguyệt Triệt trở về, đột nhiên buông tay ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của thị giả, Thiên Nguyệt Triệt ấn ấn huyệt thái dương nói: "Xin lỗi."
Mới vừa rồi hắn có chuyện gì chứ?
Thị giả vuốt vuốt cổ tay, nhìn ra đối phương vô tình đả thương người, mặc dù cổ tay rất đau nhưng không đáng ngại, cũng khách khí đáp: "Công tử khách khí."
"Ta muốn chuỗi hạt châu này, nhưng nói cho ta biết lai lịch của nó."
Thị giả cả kinh, không ngờ Thiên Nguyệt Triệt hào phóng như vậy, lập tức mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể, thỉnh công tử ngồi xuống, đợi tiểu nhân chậm rãi nói."
Nam tử thấy mã não bị Thiên Nguyệt Triệt mua, có chút tiếc nuối nhìn mấy lần, đành rời đi.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi xuống ghế nam tử vừa ngồi.
"Chuỗi hạt châu là do khất nhi ( đứa trẻ ăn xin) cầm cố ở chỗ này, ban đầu điếm trưởng cũng sợ là vật không may nên không nhận, nhưng hình trong hạt châu thật sự ly kỳ, hơn nữa nghe khất nhi bảo đảm vật này tuyệt đối sạch sẽ, cho nên bọn ta mới thu, khất nhi nói hạt châu này là một người bạn đưa cho hắn, theo hắn nói, bằng hữu của hắn tới từ một quốc gia thần bí, gọi là Trung Quốc.
Vừa nghe cái tên này, bọn ta còn cảm thấy kỳ quái, toàn bộ đại lục, trừ tam đại đế quốc, mặc dù có nhiều quốc gia nhỏ, nhưng cái tên Trung Quốc thật là quái dị.
Nhìn nét mặt thề thốt của khất nhi không giống giả vờ, cho nên điếm trưởng chấp nhận cầm đồ, nhưng đã năm năm, vẫn không thấy khất nhi tới chuộc, cho nên điếm trưởng bán ra."
"Nói láo." Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn thị giả, "Theo ta được biết hắc điếm này mới có danh tiếng cách đây mấy tháng, ngươi nói đã năm năm khất nhi không tới chuộc đồ, nói láo cũng quá trớn."
"Chủ tử, hắc điếm này trước đây là hiệu cầm đồ Nam Nhai nổi danh, nghe nói là tổ truyền, sau đó hắc nhai nổi lên, nên dời đến đây." Liệt La Đặc cúi đầu nói nhỏ bên tai Thiên Nguyệt Triệt.
"Công tử yên tâm, tiểu nhân không có nói sai, người trong đế đô đều biết, hắc điếm của chúng ta là hiệu cầm đồ Nam Nhai nổi danh trước kia, điếm trưởng cảm thấy ở hắc nhai dễ làm ăn hơn, cho nên dời tới đây." Thị giả tăng thêm thanh âm, còn kém chưa chỉ lên trời thề.
"Ngươi còn nhớ rõ khất nhi kia không?" Tựa hồ trong sâu thẳm có gì đó thôi thúc khiến hắn muốn tìm ra người bán mã não này.
"Cũng đã năm năm, tiểu nhân không nhớ rõ ai là ai, nhưng công tử yên tâm, chỉ cần là đồ cầm cố, điếm trưởng đều lưu lại tên họ, nơi ở, dấu tay." Thị giả ở đây cũng đã làm thời gian dài, nếu không cũng không biết được chuyện khất nhi năm năm trước.
"Nga?" Lông mày nhíu chặt của Thiên Nguyệt Triệt giãn ra: "Vậy gọi điếm trưởng của các ngươi tới đây gặp ta."
Khôi phục bộ dáng như lúc ban đầu, trên trán toát ra quý khí, thị giả mới phát hiện thiếu niên này tôn quý bất phàm.
Mà lúc này, đương nhiên câu nói của Thiên Nguyệt Triệt càng cho thấy thân phận của hắn không bình thường.
"Này... Sợ là có chút khó khăn, tháng trước điếm trưởng vừa mới thú thê, mang theo phu nhân đi du ngoạn." Thị giả lộ vẻ khó xử, rất sợ Thiên Nguyệt Triệt chỉ trích.
Như vậy a...
Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, cũng không tiếp tục hỏi, bảo Liệt La Đặc cho thị giả tiền trà nước rồi rời hắc điếm.
Cầm mã não mới mua được trong tay, thu hoạch tựa hồ không nhỏ, thu hoạch không nhỏ thì tâm tình không tồi, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười, thiếu niên La Hán này là ai?