Thanh âm dừng lại, lộ ra một chút do dự.
“Mặc dù bổn điện hạ chỉ mới được lão đầu dạy sơ qua, nhưng có năng lực của thánh linh châu, còn sợ không vận dụng được sao?” Bây giờ Thiên Nguyệt Triệt phải cảm tạ linh hồn của Tinh Linh hoàng.
Bởi vì thánh linh châu cảm nhận được linh hồn của hắn, cho nên mới sử dụng được.
Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, hai tay chấp ở trước ngực, trong miệng lẩm bẩm: thổ linh tử thuộc về Đại địa chi mẫu, tuân thủ khế ước với ta, thỉnh giúp ta.
Ta cũng không phải là Thiên Nguyệt Triệt, mà là linh hồn bên trong thân thể của hắn.
Ngũ hành nguyên tố linh tử được Tinh Linh hoàng sở dụng, hiển nhiên có khế ước với hắn, mà loại này khế ước này khắc vào linh hồn, sẽ theo hắn đời đời kiếp kiếp.
Hoàng sắc quang mang đại biểu cho hệ thổ từ lòng bàn chân Thiên Nguyệt Triệt tản ra, tầng tầng xâm nhập xuống mặt đất, mắt thường không nhìn thấy dưới đất xảy ra thay đổi, chỉ thấy những địa long mảnh dài từ dưới nền đất bò lên.
Tất cả đều nhìn Thiên Nguyệt Triệt, tựa hồ đang chờ mệnh lệnh của hắn.
Đây là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt sử dụng sức mạnh thánh linh châu, khiến cho Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc chính là loại cảm giác này lại quen thuộc như vậy.
Tựa như đã từng sử dụng vô số lần.
Hơn nữa kỳ quái là chính mình có thể nghe hiểu tiếng nói của địa long.
Năng lực thánh linh châu đã hoàn toàn bị hắn vận dụng sao? Bởi vì vừa rồi thành tâm cầu nguyện, hay là linh lực thánh linh châu linh lực bị kích phát?
Nhưng vô luận là cái gì, bây giờ cũng không trọng yếu: “Thánh Anh, ngươi đi ra.”
Linh thể Thánh Anh xuất hiện trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, hô to một tiếng: “Chủ tử, mắt của ngươi.”
Mắt?
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay sờ soạng một cái: “Sao vậy?”
Thánh Anh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt không che dấu được kích động.
Mái tóc dài thủy phấn đã đổi thành hắc sắc, mục mâu kim sắc phát ra quang mang sáng ngời, tuy gương mặt còn non nớt, nhưng Thánh Anh đã cảm thấy bóng dáng của Tinh Linh hoàng.
Từ thần sắc kích động của Thánh Anh, Thiên Nguyệt Triệt nhìn thấu mấy phần, song hắn không chỉ phát hiện những thứ này, mắt, mắt của hắn, cho dù không có Thánh Anh cũng có thể nhìn thấy hết thảy, những thứ bên trong phủ đảo chủ, bên trong miệng quỷ hồn, hắn cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở.
Thánh linh châu, đây là năng lực của thánh linh châu sao?
“Mục mâu của chủ tử là hoàng sắc của ma pháp hệ thổ, tóc chủ tử là hắc sắc xinh đẹp nhất, vô cùng mềm mại.” Hắc sắc, ở trên địa cầu là màu sắc bình thường nhất, nhưng ở chỗ này lại khác.
Trên đại lục này phổ biến là hạt sắc (màu nâu), nhưng hắc sắc rất ít.
Thay đổi sao?
Thiên Nguyệt Triệt không rõ, nhưng loáng thoáng biết, là sức mạnh của thánh linh châu.
Mái tóc thủy phấn là bởi vì có khế ước với Thánh Anh, giống như màu tóc của Thánh Anh, như cánh hoa anh đào xinh đẹp.
Mục mâu kim sắc là bởi vì truyền thuyết của Mạn La đế quốc, kim sắc là màu sắc may mắn.
Như vậy tử sắc?
Tử sắc có nghĩa gì?
Khi hắn táo bạo vận tử sắc, Mạn La đế quốc chán ghét tử sắc.
Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, Ám Dạ chi tử, là bởi vì có quan hệ với Ám Dạ chi tử, Tinh Linh hoàng chuyển thế được kim sắc chúc phúc, nhưng huyết mạch Ám Dạ chi tử mang theo tử sắc kinh hoàng.
Tinh Linh hoàng, kiếp trước của ta cao cao tại thượng, ta không khỏi có chút ngạc nhiên ngươi đang diễn vai nhân vật như thế nào.
Nhưng, bất kể vai diễn của ngươi là nhân vật như thế nào, ta đều phải cảm tạ ngươi, bởi vì không có ngươi, ta sẽ không tới thế giới này, không có ngươi, thế giới này cũng chưa có ta, không có Thiên Nguyệt Triệt.
Có lẽ cũng không có Thiên Nguyệt Thần.
Nhớ tới Thiên Nguyệt Thần, tâm Thiên Nguyệt Triệt nhảy loạn, tay phải ấn trước ngực trái, trong lòng mặc niệm: phụ hoàng.
“Hôm nay không phải là lúc nhớ lại điều này, bọn ta đi theo địa long.” Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn nhắc nhở Thánh Anh: “Linh thể của ngươi chịu được không? Âm khí quá nặng, có thể ăn mòn lý trí của ngươi hay không?”
“Tạ chủ nhân quan tâm, Thánh Anh ở trong thân thể chủ tử, hấp thu linh lực thánh linh châu nên sức mạnh tăng thêm một thành, trong một lát không có việc gì.” Thiên Nguyệt Triệt quan tâm khiến Thánh Anh có chút thụ sủng nhược kinh.
“Vậy thì tốt.” Thiên Nguyệt Triệt cũng không vì việc này mà hao tốn trí lực.
Tiếp theo vô số con địa long bò tới phủ đảo chủ, Thiên Nguyệt Triệt chỉ cần ở chỗ này chờ tin tức của địa long.
Khí tức của người chết và người sống không giống nhau, địa long theo đó mà đi.
Đại khái qua một khắc, một số địa long trở về, cũng đồng thời mang đến tin tức Thiên Nguyệt Triệt muốn.
Ở góc trong trang viên sao?
Thiên Nguyệt Triệt cười nhẹ.
Thân ảnh nho nhỏ đi tới bên tường, linh thể Thánh Anh ôm lấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt phóng qua.
Hình dung về địa hình của Địa long đã tự động hấp thu vào trong đầu Thiên Nguyệt Triệt, lần đầu tiên hắn phát hiện sức mạnh của thánh linh châu còn cường đại hơn so với tưởng tượng của hắn.
Nếu ngũ linh châu hợp chung một chỗ, không biết khi đó uy lực sẽ như thế nào.
Bên trong phủ, thủ vệ phi thường nghiêm ngặt, nghiễm nhiên nhìn không ra là âm trạch.
Nhìn bộ dáng, có vẻ hôn nay thật quái dị, vốn tòa nhà này không có người dám tới, nhưng hôm nay thủ vệ cũng không thư giãn chút nào.
Quỷ mặc dù kinh khủng, nhưng phản ứng không nhạy bén giống như con người.
Thiên Nguyệt Triệt cùng Thánh Anh trốn sau cây, chờ thủ vệ rời đi mới lẻn vào.
Đột nhiên quỷ hồn tuần tra dừng bước, nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt ẩn núp.
“Sao vậy?” Lúc này quỷ hồn bên cạnh hỏi đồng bạn.
Quỷ hồn kia lắc đầu: “Giống như cảm thấy hơi thở của người sống.”
Người sống?
Quỷ hồn đồng bạn làm một bộ mặt không thể nào: “Tiểu tử, ngươi uống nhiều rượu , loại chuyện không thể tưởng tượng nổi cũng nghĩ ra, có người nào dám tới đây. Người sống cũng chỉ có mình nam nhân kia, nhanh lên một chút, chậm trễ giờ tân nương xuất giá, trên trách tội xuống, chúng ta đảm đương không nổi.”
Tân nương xuất giá?
Thiên Nguyệt Triệt nhíu chân mày một cái, hắn nhớ kỹ nữ quỷ đã nói, sở dĩ nơi này nữ quỷ đều mặc giá y hồng sắc, bởi vì chủ nhân của các nàng chết lúc đang mặc giá y.
Nói cách khác nữ nhân kia chết lúc đang thành thân, nhớ kỹ tiểu thuyết kinh dị hiện đại có viết, quỷ hồn sẽ mang hình ảnh trước lúc mình chết một khắc, khi làm quỷ hồn sẽ làm chuyện đang làm lúc đó.
Ví dụ như lúc chết hắn đang chuẩn bị đi tới trướng, khi chết làm quỷ hồn hắn cũng sẽ đi tới trường như cũ, lẫn trong đám học sinh.
Nhưng người bên ngoài không biết bên cạnh mình có một con quỷ.
Việc này chẳng qua là tin tức vỉa hè, nhưng giờ Thiên Nguyệt Triệt cũng thật sự bắt đầu tò mò .
Hai người tránh thủ vệ đi tới một tiểu viện.
Thiên Nguyệt Triệt cùng Thánh Anh dừng lại, chỗ này khác với những nơi khác trong phủ, bên trong phát ra hơi thở trang nghiêm cùng mùi vị thanh linh.
“Chủ tử?” Thánh Anh thấp giọng hỏi: “Có phải người đó bị giam trong này không?”
“Không.” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Không phải là bị giam, bốn phía của tiểu viện này đều có kết giới, loại này kết giới này âm hồn không thể ở, bởi vì do người bên trong bày, nhưng đồng dạng hắn cũng không thể ra khỏi nơi này.”
Thiên Nguyệt Triệt giơ tay lên, phát ra kim quang kết giới: “Trong các loại ma pháp chỉ có thủy hệ ma pháp cùng quang hệ ma pháp có thể bày kết giới, nhưng tầng kết giới này lại không giống hai loại đó.”
“Nga? Chủ tử có thể giải thích không?” Thánh Anh không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Giải thích?” Thiên Nguyệt Triệt cười nhẹ: “Đối với ma pháp ngươi hiểu biết hơn bổn điện hạ.”
Ma pháp cũng không phải là hiểu nhiều thì nhất định mạnh, rất nhiều thứ dựa vào thiên phú.
“Thánh Anh ngu dốt.”
“Đạo thuật, ngươi hiểu bao nhiêu?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
“Đạo thuật? Đại lục này thịnh hành ma pháp, đạo thuật cùng ma pháp là đồng môn, nhưng lại khác nhau, ma pháp ma trượng và đạo gia pháp trượng khác nhau. Theo Thánh Anh biết, bây giờ người tập đạo thuật càng ngày càng nhiều, đạo thuật không có lực sát thương, mà ma pháp lại không phải người nào cũng có thể tập được. Chủ tử, người bày kết giới này dùng đạo thuật sao?” Thánh Anh lãnh hội.
“Có phải đạo thuật hay không bổn điện hạ không dám chắc, chẳng qua là tầng hơi thở của kết giới này cùng linh lực phát ra trên người Cách Lực Hộc có khuynh hướng giống nhau, bổn điện hạ nhớ kỹ Cách Lực Hộc đã nói, hắn dùng là đạo thuật.”
Hai người kia có thể có liên quan hay không?