Trốn trong Tạp Tư Cơ, Tiểu Bạch đang ngủ say, Thiên Nguyệt Thần có sát khí cuồn cuộn đến mấy căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó, cùng lắm là hắt hơi một cái thôi. Chỉ tội cho người qua đường, nhìn rồi lại thầm đồng cảm với Thiên Nguyệt Triệt,Tiểu hài tử này chắc sẽ không tránh khỏi bị nam nhân kia‘làm’a.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường từ bốn phía xung quanh, Thiên Nguyệt Thần lần đầu tiên trong đời cảm thấy rất buồn bực, lại nhìn nhi tử trong tay, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng giương giương nụ cười, nam nhân ngẩn ra một khắc, tia sáng tà ác chợt lóe lên. Thiên Nguyệt Triệt thầm kêu không tốt, không kịp chữa cháy nữa rồi.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, y ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, hết hôn rồi mút, cắn cho cái miệng nhỏ nhắn kia, sưng đỏ cả lên.
“Phụ … phụ hoàng… tỉnh táo…” Những âm thanh còn lại chỉ còn nước bị nuốt trọn, Thiên Nguyệt Triệt cũng không kêu lên nữa, mà buông tha, cảm nhận nam nhân mang đến cho mình những rung động khó nói.
“Bệ hạ thật lãng mạn quá đi.” Địch Trạch ở bên nhịn không được khẽ liếc Liệt La Đặc rồi tới bờ môi người kia, nghĩ thầm, nếu như lúc này, hắn cũng không kiêng nể đè ai đó ra hôn, thì sẽ thế nào.
Liệt La Đặc thân thể cứng đờ, ý nghĩ của tên kia làm sao qua nổi mắt hắn?
Tay trái siết chặt thành nắm đấm, hung hăng trợn mắt nhìn Địch Trạch nói, “Nếu ngươi dám, lão tử sẽ dùng một quyền đánh bay ngươi.” Lạnh giọng ‘Hứ’ thêm một tiếng, trước phải trách cái tên luôn không an phận này đã, sau mới kiến nghị chủ tử với bệ hạ nhà mình còn vô tình dạy hắn thêm hư.
Địch Trạch nghĩ thì vẫn cứ tiếp tục nghĩ, nhưng quả đấm của Liệt La Đặc cũng không phải giỡn chơi. Linh lực của Mộc linh thần tướng khôi phục rồi, một cước thôi nếu không đấm hắn bay về tới cuối chân trời thì mới là lạ. Tâm tư nhỏ bé đành nuốt nước miếng ực ực, nhịn, quyết tâm nhịn.
Ở một bên khác, y liệu sư La Tắc Nhĩ lại cảm thấy thập phần thú vị, nhìn chăm chú Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt hôn nhau, trên môi nở nụ cười tươi rói,Thật đúng là bệ hạ cũng bốc đồng theo tiểu điện hạ rồi.
Địch Trạch đột nhiên nheo nheo mắt, mặc dù vẫn cùng Liệt La Đặc đùa giỡn linh tinh nhưng xúc giác thì luôn luôn nhạy bén.
Phát giác có ánh nhìn chăm chú tập trung vào mình, La Tắc Nhĩ quay đầu lại khiêu mi, nhìn Địch Trạch. Ánh mắt cả hai âm thầm ẩn chứa ý tứ mà chỉ riêng bản thân họ mới biết.
Lễ hội mặt nạ ban đêm của Khả Hãn Nặc quốc sẽ thú vị lắm đây.
Đêm đến, tại một khoảng sân rộng lớn nơi đình viện của một quý tộc nào đó lễ hội được cử hành. Nam nam, nữ nữ, người người, nhà nhà đều mang mặt nạ, tìm kiếm một nửa yêu thương cũng có những đôi tình đầu hợp ý, kết chung sợi chỉ tơ hồng, mang ra so sánh cũng chẳng khác ngày hội tương thân là mấy, ít nhất trong mắt Thiên Nguyệt Triệt là như vậy.
Mấy người họ đứng ở một bên, gần với lửa hội, không khí cũng theo những vệt lửa lên lên xuống xuống mà dâng cao, tâm tình không kém phần hưng phấn.
“Triệt nhi có muốn thử chơi không?” Biết rõ tính cách hài tử nhà mình, Thiên Nguyệt Thần cưng chiều hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, “Cho dù là chân trời góc biển, Triệt nhi cũng có thể tìm được phụ hoàng.” Huống chi, chẳng qua chỉ là một biệt viện này, hơn nữa, lẫn vào những con người xa lạ ấy, đám hơi thở hỗn hợp kia làm hắn khó chịu.
Thiên Nguyệt Thần nghe vậy, đáy mắt lại càng thêm ôn nhu,Không tệ, chân trời góc biển cũng có thể tìm được lẫn nhau.
Lưu lại Liệt La Đặc, Địch Trạch cùng Lã Nhĩ Tắc, Thiên Nguyệt Thần ôm ngang lấy Thiên Nguyệt Triệt, thân ảnh hai người biến mất ngay tại chỗ.
Chỗ khách nhân muốn thông quan phải ghi danh là một phủ nha rất bình thường. bốn phía mặc dù có thị vệ canh chừng nhưng nhìn bộ dáng, cấp bậc vị quan này cũng không lớn.
Có điều, muốn tìm được danh sách trong căn phòng này quả thực có chút khó khăn. Thiên Nguyệt Triệt nhìn thoáng qua phủ nha bình thường này một cái, sau đó nhắm mắt lại, dùng thần thức để kiếm tìm. Dù nhanh nhưng cũng rất mất sức, may mắn, phụ hoàng ở cạnh bên khiến hắn rất an tâm.
Dùng thần thức, mọi ngóc ngách, vị trí sắp xếp đồ vật đều hiện lên trong đầu Thiên Nguyệt Triệt một cách rõ ràng. Phút chốc, trên vầng trán trắng nõn, mồ hôi toát ra, âm ẩm. Thiên Nguyệt Thần ôn nhu dùng tay áo lau đi.
Khi mở mắt, khí sắc Thiên Nguyệt Triệt có phần không dễ chịu gì, thân thể tựa vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần, “Phụ hoàng, ở bên kia.” Nói xong, ngả hẳn vào trong vòng tay Thiên Nguyệt Thần nghỉ ngơi.
Thiên Nguyệt Thần trong tâm đau nhói, Triệt nhi của y, nhìn khuôn mặt tiểu hài tử ngày càng mệt mỏi, tiềm thức Thiên Nguyệt Thần chợt có ý nghĩ muốn lập tức đem hắn quay về Ám Dạ chi tộc.
“Phụ hoàng?” Thấy nam nhân vẫn không nhúc nhích, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt. Đôi con ngươi trong suốt, đối diện với ánh nhìn phức tạp nơi Thiên Nguyệt Thần, bàn tay nhỏ bé vươn ra, vuốt ve sợi tóc y rủ trên áo, “Không có chuyện gì, phụ hoàng.”
Thiên Nguyệt Thần vẫn duy trì ánh nhìn ẩn ẩn suy tư đó mà nhìn Thiên Nguyệt Triệt, rồi đặt tay hắn lên lồng ngực trái, “Nơi này đau.”
“Đau thì uống chút thuốc là đỡ rồi.” Thiên Nguyệt Triệt ôn nhu cười, vòng tay kéo cổ nam nhân xuống, nhẹ nhàng ở trên làn môi ấy, khẽ hôn, “Phải không?”
Thiên Nguyệt Thần khẽ cười, “Phải.” Cho dù là không phải cũng không thể để ngươi lo lắng nữa.
.
Trên cuốn sổ ghi danh, xác thực tìm được ấn tự của đoàn người vương tử bọn họ.
Chuyến đi thăm dò này tương đối thuận lợi hơn so với những gì họ nghĩ. Trở lại quán trọ, Thiên Nguyệt Triệt lo lắng, “Phụ hoàng, dường như chúng ta đang tiến vào một hang ổ nào đó.” Mà bên trong hết thảy đã sớm được dự trù.
“Vậy cũng phải có người ở trong hang ổ đó chờ chúng ta, đúng không?” Thiên Nguyệt Thần đưa tay, đem áo khoác ngoài của Thiên Nguyệt Triệt cởi xuống, kế đó là vén chăn, bọc lấy bảo bối vào trong lòng.
Đúng vậy!– Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy mỹ mãn, gật đầu.
.
Hôm sau, họ mua một chiếc xe ngựa rồi cùng rời khỏi Khả Hãn Nặc quốc.
Từ Khả Hãn Nặc quốc đến vùng biên quan, đường núi vô cùng trắc trở. Với những vương tử từ bé đến lớn sớm tối nuông chiều khó tránh khỏi thấy đường mà ngại. Nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao đám người kia vẫn chọn đường này để đi.
Xe ngựa rung lên hạ xuống, hài tử đang ngủ trên đùi Thiên Nguyệt Triệt mi mắt khẽ động.
“Còn chưa tới nơi, nghỉ thêm một chút.” Thiên Nguyệt Thần khẽ xoa đầu Thiên Nguyệt Triệt, để hắn an tâm.
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt xoay xoay người, lại tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ. Chẳng qua lần này, cảm giác ngủ chưa sâu, thoáng cái lại bị đánh động. Liệt La Đặc cưỡi ngựa tới cạnh buồng xe, “Bệ hạ.”
“Sao vậy?” Thiên Nguyệt Thần kéo màn ra, nhìn cảnh tượng phía trước, ánh mắt ngưng lại.
Cảm nhận được hơi thở của Thiên Nguyệt Thần nhất thời biến đổi, Thiên Nguyệt Triệt cũng tỉnh dậy, ngó đầu ra ngoài cửa sổ xe. Trước mắt con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu mà họ đang đi không hề thấy nữa, bốn phía rậm rạp rừng cây, bao quanh họ dường như là chướng khí đậm đặc. Chạy suốt một ngày đường, tại sao họ không phát hiện ra, dù chỉ là một chút biến hóa nho nhỏ.
Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần xuống xe, nhìn khắp bốn phía. Chướng khi nơi đây càng giống với thi khí hơn.
“Đây là mùi của tử thi.” Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát rồi cất tiếng.
“Điện hạ nói rất đúng.” La Tắc Nhĩ ở một bên hô, “Mọi người mau tới đây nhìn.”
Mấy người họ hai mặt nhìn nhau, chạy tới.
“Đây là cái gì?” Thiên Nguyệt Triệt dù sao cũng là người hiện đại bị đưa tới, trên lục địa này, có rất nhiều thứ thật xa lạ.
Nhưng thứ trước mắt họ, ngay cả Thiên Nguyệt Thần lẫn Địch Trạch cũng lắc đầu, chỉ có Liệt La Đặc là đoán ra, “Thần nhớ là ở trong một cuốn sách nấu ăn có ghi tên của loài hoa này, gọi là Hồi Sinh.” Không sai, đúng là loại hoa La Nhĩ Tắc vừa chỉ.
Nhưng hình dạng của loài hoa này thật lạ, cuống hoa màu trắng, cánh lại đỏ tươi, hình dạng giống như dáng người, hoa là đầu, cành là thân, bốn lá chia làm bốn hướng tay chân đủ cả.
“Phải, đúng là hoa Hồi Sinh.” La Nhĩ Tắc từ trong bao y phục lấy ra một con dao, ở cạnh gốc hoa bắt đầu đào, “Nhưng hoa này còn có một tên gọi khác là Tử Hồn, theo truyền thuyết, hoa là do hồn người chết ngưng tụ thành. Sở dĩ có danh tự là Hồi Sinh là bởi nó lớn lên giống như thân xác người đã chết vậy. Cho nên, còn có một truyền thuyết khác, đó là chỉ cần tại nơi có loài hoa này mọc thì bên dưới nhất định có tử thi.”
Thiên Nguyệt Triệt hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, “Hiện tại khanh đang đào gốc hoa là muốn xem bên dưới có xác chết hay không chứ gì?” La Nhĩ Tắc này, đúng thật là quái tính.
“Đây là lần đầu tiên vi thần nhìn thấy loại hoa này, cho nên có chút hiếu kỳ, muốn xác thực một chút, điện hạ có thể tạm lánh đi.” La Tắc Nhĩ kêu khổ với con dao trong tay, nó quá nhỏ thành ra bất tiện, liền nhìn nhìn bốn phía xung quanh một chút, tìm xem có cái gì hữu ích hơn không.
“Bổn điện hạ cũng rất tò mò.” Thiên Nguyệt Triệt chu môi, “Âm Dương.”
Vừa nghe gọi, Âm Dương kiếm nháy mắt trở nên thật to lớn, chẳng qua là sau lúc biến hóa, chúng không giống mọi khi biết điều chờ lệnh, nay lại không ngừng cựa quậy, lưỡi kiếm vô cùng hưng phấn.
“Âm Dương kiếm, xảy ra chuyện gì?” Thiên Nguyệt Triệt tiến lên cầm chuôi.
Hưu một tiếng, chuôi kiếm rời khỏi tay Thiên Nguyệt Triệt vọt ra ngoài.
“Âm Dương.” Thiên Nguyệt Triệt kinh hãi, vọt theo. Âm Dương kiếm bay rất nhanh, cây cối bốn phía xung quanh bị chặt đổ, từng vạt từng vạt đổ về phía sau, thẳng hướng Thiên Nguyệt Triệt đang lao tới.
“Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần đang muốn tiến lên lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản, “Phụ hoàng, ở tại chỗ đó chờ ta.” Một người một kiếm, rất nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Bầu trời bắt đầu tối dần, Thiên Nguyệt Triệt đi theo Âm Dương kiếm bay thật lâu, nó còn không có ý muốn dừng lại, Thiên Nguyệt Triệt dùng toàn bộ hệ trận ma pháp, bên thành dây thừng, đem nó trói lại.
Âm Dương kiếm bị quang hệ ma pháp vây bọc lưng trời, triệt tiêu hết lực, cứ vậy rơi xuống. Phía dưới là một đầm nước, rất trong, kiếm bởi vì có sức nặng nên chìm xuống đáy cốc. Thiên Nguyệt Triệt dựa trên tảng đá bên bờ, từ nhẫn Tư Tạp Cơ gọi ra Thủ Điện Đồng, kêu nó lặn xuống tìm Âm Dương kiếm.
Thủ Điện Đồng nhảy vào đầm nước, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, mà đầm nước cũng rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Danh Sách Chương: