Ăn xong bữa tối liền trở về từ đường của Hồng Diệp thôn, có thể là do sắc trời có chút tối, cũng có thể là từ đường mang theo sự tôn nghiêm, nên cảm giác hơi u ám.
Nhưng người trong cuộc lại rất thích.
"Chủ nhân." Đi vào gian phòng, Tu và Đàn Thành đồng thời xuất hiện.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi nhìn bọn họ, chờ bọn họ nói tiếp.
Đàn Thành lui về phía sau một bước, canh giữ bên người Thiên Nguyệt Triệt, Tu tiến lên đem chuyện nói một lần: "Sau khi tách ra khỏi chủ nhân, thuộc hạ đi theo người nọ tới nhà thôn trưởng, nhưng chỉ canh giữ ở phía ngoài không lại gần, lúc thuộc hạ chuẩn bị rời đi, phát hiện chủ nhân cũng vào bên trong, một lát sau chủ nhân đi ra, nghĩ thầm lúc này gặp chủ nhân không thích hợp, cho nên muốn đợi lúc không có người, kết quả phát hiện sau khi chủ nhân đi ra thì bị người theo dõi, cho nên..."
Lời nói kế tiếp của Tu, không có nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được, đoạn đường này liên tục bị người giám thị, Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên cũng biết, trò chơi đã sẵn sàng.
Lấy ra khăn lụa lúc trước giao cho Đàn Thành: "Đem cái này đưa cho Lôi Á Thư Đặc ( chính là trị liệu sư lấy băng tằm ra khỏi người Thiên Nguyệt Triệt), trẫm phải biết kết quả."
"Vâng." Đàn Thành tiếp lấy khăn lụa, bóng dáng biến mất dưới đêm trăng.
Thiên Nguyệt Triệt đưa tay ra gõ gõ lưng, nằm ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần, đầu dạo đông dạo tây, vẻ mặt nhàm chán.
"Ngủ không được?" Tay ôm thắt lưng khẽ dùng lực, đem thân thể tiểu đông tây xoay lại.
"Ân." Tay đáp lên bản vai Thiên Nguyệt Thần, cọ cọ đầu, thật sự ngủ không yên: "Phụ hoàng, chúng ta đi dò xét đi."
Ban đêm Hồng Diệp thôn nhất định rất thú vị.
"Không được." Thiên Nguyệt Thần quyết đoán cự tuyệt: "Thân thể của ngươi cần nghỉ ngơi, nếu như Triệt nhi thật sự nhàm chán, bọn ta có thể làm chút chuyện giết thời gian."
Đương nhiên biết nam nhân đang nói cái gì, Thiên Nguyệt Triệt lập tức nhắm mắt lại: "Triệt nhi mệt mỏi, buồn ngủ." Vẫn không quên cắn nam nhân một cái.
Đôi mắt sâu thẳm hiện lên tiếu ý, Triệt nhi ngây thơ như vậy thật tốt.
Đêm an tĩnh luôn trôi qua đặc biệt mau, ánh bình minh đến cũng là điều mỗi người mong đợi.
Lúc Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, liền nhìn thấy nam nhân mỉm cười ôn hòa: "Phụ hoàng." Vươn tay, hoàn ở bả vai nam nhân, hôn lên khuôn mặt y.
Thiên Nguyệt Thần ôm lấy hắn, hôn trả lại trên môi của hắn, hồi lâu mới chịu buông ra: "Tốt lắm, rời giường đi."
Tựa vào trên ngực nam nhân, có loại cảm giác nói không nên lời, tùy ý để nam nhân mặc y phục cho hắn, loại mùi vị này khiến Thiên Nguyệt Triệt vô cùng hoài niệm.
Ra khỏi phòng, trung niên nam tử đã chờ ở đại sảnh, có lẽ là do tác dụng của kim tệ.
Thấy trung niên nam tử, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng lên, lập tức mừng rỡ đi tới: "Bá bá, Triệt nhi vừa rời giường, muốn đi bái tế tổ tông nơi này, bá bá có thể dẫn đường cho Triệt nhi không, hôm qua bá bá đã đáp ứng Triệt nhi."
Thanh âm mềm mại mang theo trách móc, ánh mắt thủy linh cũng mơ hồ lộ ra quang mang hồng hồng, đây là báo trước sắp khóc.
Này...
Trung niên nam tử bối rối, mới nhớ tới ngày hôm qua đúng là có một màn kia, nhưng là...
"Triệt nhi, không được tùy hứng như vậy." Nam nhân mở miệng, cho dù chỉ là một câu nói bình thản, nhưng vẫn có lực ảnh hưởng, khiến người ta không dám cãi lời của y.
Khuôn mặt tuấn mỹ thành thục, ánh mắt mang theo ý xin lỗi hướng về phía trung niên nam tử: "Triệt nhi bị ta làm hư."
Đâu chỉ làm hư, quả thực là vô pháp vô thiên, minh vệ đi theo phía sau nghĩ thầm, chỉ không dám mở miệng.
Kỳ quái?
Trong lòng Thiên Nguyệt Triệt nói thầm, rõ ràng là từ đường, nhưng không thấy bài vị tổ tông, Thiên Nguyệt Triệt ngoắc ngoắc ngón tay với một minh vệ, minh vệ tiến lên, cúi người xuống.
Thiên Nguyệt Triệt hỏi nhỏ bên tai hắn: "Ngày hôm qua có phát hiện tòa nhà này có gì kỳ lạ không?"
Minh vệ sửng sốt, sau đó nhìn Thiên Nguyệt Thần một cái, giống như là do dự, cuối cùng vẫn nói nhỏ bên tai Thiên Nguyệt Triệt: "Tối hôm qua dò xét tòa nhà này một lần, có một nơi rất kỳ quái."
Minh vệ đang nói, nhưng trên mặt có chút mất tự nhiên, tầm mắt không biết nên dừng lại ở nơi đâu, là bên tai, hay là trên cổ trắng nõn?
Tai Thiên Nguyệt Triệt rất đẹp, nho nhỏ, trắng trắng, giống như là tai hài tử, cái cổ kia lại càng không cần phải nói, mười ba tuổi, hiển nhiên là đẹp mắt.
Đặc biệt là trên cổ trắng nõn có dấu hôn nhàn nhạt, lộ ra chút dâm mĩ, nhưng rất gợi cảm.
"Nga? Kỳ quái thế nào?"
Trung niên nam tử đã rời từ đường, Thiên Nguyệt Thần bảo hôm nay bọn hắn đi dạo một chút, tối nay sẽ lên đường rời đi.
"Nói nghe một chút." Thanh âm trầm ổn nhả ra, Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng đem Thiên Nguyệt Triệt kéo đến bên mình.
"Thuộc hạ ở trên mái nhà, dựa theo kết cấu của phòng này cùng với thứ tự âm dương ngũ hành, hẳn là tứ phương vị thành, nói cách khác là có mười sáu gian, nhưng thuộc hạ điều tra cẩn thận, nơi này chỉ có mười lăm gian phòng." Minh vệ không phải là ai cũng có thể làm, bởi vì so với ám vệ, có đôi khi minh vệ còn nguy hiểm hơn, cho nên bản thân bọn họ đều không thua kém người khác.
"Nói cách khác còn có một gian bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị dấu đi?" Như vậy còn có chút thú vị, Thiên Nguyệt Triệt hứng thú toan tính.
"Sợ rằng không chỉ là như thế." Tu đi đến, hướng phía Thiên Nguyệt Thần cùng với Thiên Nguyệt Triệt hành lễ, thấy hắn một thân chật vật, bốn người ở đây đều sửng sốt.
"Lão đại, ngươi?" Minh vệ kia mở miệng.
Tu nhìn toàn thân nhếch nhác của mình: "Ta bị nhốt ở gian phòng thứ mười sáu, cố gắng một đêm, nếu như không phải là do trời sáng, ta sợ không thể nào thoát ra."
Trên tay, trên đùi, toàn thân đều là vết thương, còn lưu vết máu, mặc dù máu đã đọng lại, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt không nhận ra Tu, hoặc là tất cả minh vệ hắn cũng không nhận ra, vốn, hắn chưa bao giờ hỏi phụ hoàng chuyện về ám vệ cùng minh vệ, cũng chưa từng hỏi Đàn Thành vốn là ám vệ chuyện này.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng biết Tu là thủ lĩnh minh vệ, võ công của Tu chắc chắn cao hơn một ám vệ như Đàn Thành, cho nên người có thể đả thương hắn thành như vậy, tuyệt đối không phải tầm thường.
"Một căn phòng không quan trọng mà cũng chạm đến được kiêu ngạo của ngươi, Tu, ngươi nên trở về nơi đó tu luyện." Thiên Nguyệt Thần bình thản mở miệng, nhìn không ra cảm xúc trong đáy mắt y, nhưng Tu biết chủ nhân bắt đầu bất mãn với năng lực của hắn.
Bất kể là nguyên nhân gì, ít nhất hắn cũng tự bất mãn với năng lực của chính mình: "Sau khi trở về nhất định sẽ khiến chủ nhân hài lòng."
Về phần chỗ kia trong lòng mọi người biết rõ, nhưng trong lòng mọi người biết rõ cũng không đại biểu tất cả mọi người đều biết, ít nhất nơi này còn có một tiểu đông tây không biết.
"Phụ hoàng, đó là nơi nào, Triệt nhi có thể đến được không?" Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười chân thành, nhưng ai nấy đều thấy được trong mắt hắn là uy hiếp.
Nam nhân chết tiệt, cư nhiên dám giấu hắn, Thiên Nguyệt Triệt nghiến răng nghiến lợi mỉm cười.
"Đương nhiên có thể." Y dám nói không được sao?
Cũng bởi vì bây giờ y hứa hẹn thế nên sau này chỗ kia trở thành trụ sở kinh khủng, ít nhất mỗi người ở đó nhắc tới tiểu điện hạ thì đều biến sắc.
Thành thực như vậy sao?
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng lòng tự ái của Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ thỏa mãn, như vậy bây giờ chỉ còn tò mò với chỗ có thể vây khốn Tu.
Nhìn mắt hắn đảo qua đảo lại, Thiên Nguyệt Thần biết hắn lại bắt đầu nghĩ loạn, tiến lên ôm lấy bả vai Thiên Nguyệt Triệt: "Buổi tối rồi hãy nói."
Tiểu đông tây, chẳng lẽ không biết bọn họ đang bị giám thị sao? Còn dám quang minh chính đại muốn chơi đùa.
Ra khỏi từ đường, chỉ có Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt cùng hai minh vệ, về phần khác thì có một minh vệ ở lại từ đường chăm sóc Tu đang bị thương.
Trong thôn vẫn như cũ, Thiên Nguyệt Triệt nắm tay Thiên Nguyệt Thần, ánh mắt đảo khắp nơi.
Rõ ràng là rất an tĩnh a, ở đâu nói nơi này có ôn dịch, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ mãi mà không rõ.
Bên kia, không ít người vây trước một cửa tiệm, trong thôn không có trị liệu sư, đại phu cũng ít, mà trước cửa có một thiếu niên xấp xỉ tuổi với Thiên Nguyệt Triệt đang quỳ gối cầu khẩn.
Quỳ gối trước tiệm thuốc hiển nhiên là xin thuốc, hẳn là người nhà thiếu niên ngã bệnh? Hay là?
Nhưng tại sao đại phu không chịu đi xem bệnh, nhìn mặt thiếu niên tái nhợt, nhưng đôi mắt không hề tức giận, Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu thở dài, chuẩn bị hướng thôn dân bên cạnh đặt câu hỏi, thì vừa lúc thấy trung niên nam tử cũng chen chúc trong đám người xem náo nhiệt.
Giúp mình giảm không ít phiền toái, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm. Cho nên lôi kéo Thiên Nguyệt Thần đi tới bên cạnh trung niên nam tử.
"Bá bá, vị tiểu ca ca này làm sao vậy?"